Thiên Tướng Tận Trung

Chương 6:




“Ư… Ư…”
Có chút đau đớn, Từ Phong khẽ mở mắt.
“Chàng trai trẻ, ngươi đã tỉnh?”
Ngẩng mặt nhìn xung quanh, hắn dùng tay chống đỡ thân thể ngồi dậy. Hắn mở miệng nói chuyện, nhưng vẫn chỉ là những tiếng “ú… ớ…” quen thuộc. Có chút thất thần, hắn nhận ra hiện thực tàn khốc này.
“Chàng trai, cho dù ngươi không nói được, vậy cũng đừng buồn. Ngươi còn trẻ, cuộc đời vẫn còn dài.” – Lão già bên cạnh thở dài nói ra.
Rồi hắn tiếp tục:
“Chắc ngươi cũng thắc mắc mình đang ở đâu? Đây là một mỏ Vạn Hà Sa của Nam Tuấn Vương. Ngươi cũng đừng nghĩ cách trốn thoát, chỉ vô ích mà thôi. Lão đã sống ở đây hơn nửa đời người rồi. Ai… Được rồi, ngủ sớm lấy sức mai còn làm việc.”
Lão già lắc đầu rồi cuộn người vào một góc.
Từ Phong ngồi ở đó, khóc trong câm lặng.
Đau, thật sự rất đau. Nỗi đau nhói ở trong tim. Cái gì lý tưởng, cái gì ước mơ, tất cả đã bị cuộc sống khắc nghiệt này chôn vùi.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy chán chường như lúc này. Một lần rồi lại một lần, hắn bất lực nhìn tất cả người thân xung quanh hắn chết đi. Phải làm gì? Biết làm gì? Hắn cũng chỉ là một kẻ vô dụng. Hắn chỉ là một cái thùng rỗng kêu to, lý tưởng cao đẹp để làm gì, ước mơ lớn lao để làm gì khi mà hắn không đủ khả năng để với tới.
Hắn nhắm mắt, hắn muốn chạm vào chúng, nhưng rồi hắn vô lực mở mắt ra và thở dài chua xót.
Hắn… chỉ là một kẻ bất tài vô dụng. Hắn trước kia… chỉ là một kẻ chưa bao giờ bước chân vào hiện thực. Và khi bước chân vào hiện thực, hắn không hề có sức chống cự. Bão táp phong ba đẩy ngã hắn, thế sự trắng đen đảo lộn niềm tin của hắn.
Hối hận sao? Nhục nhã sao? Cố gắng sao? Tất cả cũng đã quá xa xôi. Cả cuộc đời còn lại, một tên phế vật như hắn chỉ có thể làm một tên nô lệ đào khoáng mà thôi.
Những lời nói đầu môi còn có ích gì. Mở miệng nói những câu nói mỹ miều, đẹp đẽ, trong khi bản thân chỉ là một kẻ không ra gì thì có ích gì?
Lặng im khóc, hắn chấp nhận gạt bỏ mọi thứ. Hắn chấp nhận sống phần đời còn lại trong yên lặng và dằn vặt.
Cái gì nhân sinh? Cái gì lý tưởng? Hãy để nó trôi qua.

“Đi đi, hôm nay các ngươi phải dò xét xong khu vực phía đông. Nếu không xong thì các ngươi đã biết hậu quả rồi đấy. Hừ!”
Nghe tên lính canh nói vậy, mọi người cũng không nhịn được khẽ rùng mình. “Hôm nay không biết còn có bao nhiêu người có thể sống sót trở lại” – Họ đều nghĩ thầm như thế.
“Rồi. Đi đi.”
Hơn mười người nô lệ bắt đầu kết đội tiến về phía đông, Từ Phong cũng nằm trong số đó.
Hắn cũng đã quen với cuộc sống ở nơi này, lúc thì đi đào khoáng, lúc thì đi dò xét. Đã ba tháng trôi qua, may nhờ kinh nghiệm của vị lão nhân lúc trước, cho đến bây giờ hắn vẫn còn sống.
Hắn muốn chết, nhưng có cái gì khiến hắn còn lưu luyến. Lý tưởng ư? Không. Còn có người để hắn lưu luyến sao? Hắn đắng chát nghĩ tới. Không, là vì hắn sợ chết, hắn sợ phải đối mặt với người thân ở thế giới bên kia, hắn càng sợ đối mặt với Tiểu Đóa và mẹ của nó. Một kẻ có giấc mộng to lớn, một kẻ được mọi người đặt trọn niềm tin lại luân lạc đến nước này. Nên khóc hay nên cười? Hắn không biết. Hắn chỉ biết đần độn sống qua ngày, hắn chỉ biết u mê vùi thân vào những giấc mơ tươi đẹp mà hắn tự tưởng tượng.
Vạn cổ thế sự, máu là máu nam nhi, mộng nam nhi là huyết mộng. Có anh hùng nào không trải qua đau khổ, có anh hùng không trả giá bằng máu và nước mắt. Hắn chợt nghĩ như vậy. Nhưng rồi hắn vô vọng thở dài. Nói thì dễ, làm mới khó. Chỉ có những người từng trải qua mới biết được để làm được điều đó thì phải trải qua khó khăn như thế nào. Chính là hắn, cũng chán nản bỏ cuộc.
Hắn yếu đuối sao? Hắn nhu nhược sao?
Hắn nên bắt đầu lại sao? Hắn nên tiếp tục bước tiếp sao?
Không, xin hãy cho hắn được giải thoát. Xin hãy cho hắn được chìm vào thế giới của riêng mình.
Hắn có lỗi với mọi người. Vậy thì cho hắn được quỳ xuống nói hai tiếng “Xin lỗi”. Nếu như vậy vẫn chưa đủ, thì hãy để kiếp sau hắn làm trâu làm ngựa báo đáp mọi người. Còn kiếp này, xin hãy thứ tha.
Có thể mọi người cho rằng hắn là một kẻ không ra gì, hắn còn thua cả rác rưởi khi ngã gục như vậy. Nhưng mọi người có ai thấu hiểu hắn, người đã, đang và sẽ chịu đau khổ, dằn vặt khi quyết định như thế?
Thế nào? Cố gắng trốn khỏi nơi đây rồi vẫy vùng đứng lên ư? Một người còn yếu hơn một người bình thường, một người mà đan điền bị phế bỏ thì có thể nào chống cự lại bọn quân lính với vũ trang đầy đủ.
Sao? Để hắn cổ động tất cả mọi người ở đây phản loạn ư? Vì mục đích bản thân, sẽ trả giá bằng mạng sống của bao nhiêu người? Chết vì vinh quang sao? Thà một lần đứng lên còn hơn cả đời làm nô lệ ở đây ư? Những cái kế bẩn thỉu bước lên xác người khác để sống, bản thân hắn không làm được.
Vậy thì nên đi chết quách đi cho rồi nhỉ? Ha hả… Hắn cũng muốn, nhưng hắn sợ chết.
Có thể hắn đang tự ngụy biện, cũng có thể hắn đang cố gắng bẻ cong sự thật để mọi hành vi của hắn trở nên không đáng trách, để hành vi của hắn trong mắt người khác cũng làm điều hiển nhiên, điều bình thường. Nhưng thôi, làm người ai mà không có sai lầm, ai mà không có lầm lỡ, vậy mọi người hãy tha thứ cho hắn đi.
Hắn chỉ muốn mọi người tha thứ, chỉ vậy mà thôi.
Hắn miên man suy nghĩ. Hắn thản nhiên đối mặt với thực tại.
Nhưng hắn không hề nhận ra rằng hắn đang chìm sâu vào giả dối, hắn chỉ là một con tốt ngu ngốc trên bàn cờ. Hắn bây giờ chỉ là một kẻ sa ngã đầy đáng khinh. Hắn bây giờ chỉ là một kẻ ngụy biện lỗi lạc đáng kinh tởm.

Cuộc đời là những ngã rẽ. Cùng một ngã rẽ, có người chọn đi hướng này, có người chọn đi hướng khác. Sở dĩ mỗi người có mỗi chọn lựa riêng là bởi vì mỗi người có mỗi suy nghĩ khác nhau, có người khôn lỏi, có người trí tuệ siêu phàm, cũng có người suy nghĩ tiêu cực. Dù thế nào, kết quả cuối cùng đó là rất ít người thỏa mãn với lựa chọn của mình, càng hiếm có người vui mừng cất tiếng cười to sau khi lựa chọn.
Trở lại thực tại, hiện tại Từ Phong cũng như vậy, hắn không hài lòng với lựa chọn của mình tí nào. Chỉ vì nghe lão nhân kia thì thầm vào tai: “Lát nữa ngươi đi theo ta, đừng có đi quá xa” mà hắn lựa chọn con đường này. Kết quả chẳng tìm được gì có giá trị. Nếu cứ theo cái đà này, hôm nay bọn lính sẽ trút giận lên người hắn, đồng thời hắn cũng bị bỏ đói. Với cái thân thể hiện giờ, hắn có quyền nghi ngờ bản thân sẽ không vượt qua tối hôm nay.
Hắn không trách lão già ấy. Lão ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho hắn. Hắn có nên trách cuộc đời khốn khổ này không? Hắn lặng lẽ thở dài.
Vốn là một cậu bé, nói chính xác hơn, hắn cũng chỉ là một thằng nhóc mười bốn tuổi. Ấy vậy mà vừa trải qua thêm hai biến cố, hắn đã già như một ông cụ sáu mươi tuổi. Hắn có nên trách ông trời độc ác không? Hắn lại cay đắng thở dài.
“Này chàng trai, còn trẻ thế mà sao cứ mãi thở dài?” – Giọng nói trầm thấp của lão nhân vọng lại từ phía trước.
Hắn mỉm cười. Cho dù trước đó có như thế nào, không phải bây giờ hắn vẫn có một “người thân” quan tâm sao? Hãy cho quá khứ đi qua đi, cứ sống cuộc sống ở hiện tại, dù nó có đau khổ và chứa đầy dằn vặt, dù rằng trái tim luôn rỉ máu mỗi đêm.
Nhẹ nhàng bước từng bước trên nền đất ẩm ướt đầy sỏi đá, hắn tiến về phía trước.

Nền đất mỗi lúc lại thêm ẩm ướt, sỏi đá cũng vơi dần. Cửa động cũng càng trở nên rộng hơn.
“A…” – Tiếng thét đầy kinh ngạc của lão nhân vọng lại.
Vừa nghe tiếng thét của lão nhân, một cảm giác sợ hãi lan tràn trong lòng hắn, hắn rất sợ mất đi “người thân” này. Bởi vậy, hắn lập tức vọt tới.
Khi chạy tới, hắn sững sờ.
Vị lão nhân ngồi bệt xuống đất, thân thể run rẩy và kinh hoàng dùng tay chỉ về phía trước, hắn lắp bắp từng chữ:
“Vạn… Vạn… Hà… Thảo…”
Từ Phong nhìn về phía cuối động không chớp mắt.
Ở nơi ấy là một cái ao nước nhỏ hình tròn chừng ba trượng. Giữa hồ, từng viên Vạn Hà Sa óng ánh, long lanh phát sáng, thứ ánh sáng tinh khiết của đất. Đồng thời, mùi phù sa nồng nặc từ chúng cũng làm con người ta lâng lâng khó tả, giống như lạc vào chốn làng quê bình yên.
Và trên những viên Vạn Hà Sa đó, một cây hoa với ba chiếc là màu lam trong suốt như thủy tinh, một nụ hoa mới tách ra ba cánh vàng nhạt. Thỉnh thoảng nụ hoa phun ra những làn khói tím ngập tràn mùi thơm ngây ngất.
Vạn Hà Thảo là loại dược thảo quý hiếm, chỉ mọc ở trên những viên Vạn Hà Sa tinh khiết. Trong một vạn viên Vạn Hà Sa, khó có thể tìm ra được một viên Vạn Hà Sa tinh khiết. Trong trăm viên Vạn Hà Sinh tinh khiết, càng khó có thể tìm ra được một viên có thể nuôi dưỡng Vạn Hà Thảo. Vậy nên, Vạn Hà Thảo gần như tuyệt tích, mức độ quý hiếm của nó không thua gì một gốc Linh dược.
Bởi gì tác dụng của nó, giá trị Vạn Hà Thảo không thể đong đếm được. Thứ nhất, dược lực của nó không thua kém một viên Linh đan chữa thương, thương thế nặng bao nhiêu, chỉ cần còn một hơi thở, nuốt vào Vạn Hà Thảo, lập tức có thể khỏe mạnh như ban đầu. Nhưng đó không phải là lý do nó được hoan nghênh nhất, cũng không phải là lý do mà mỗi khi nó xuất hiện, vì tranh đoạt nó, không biết bao nhiêu cuộc gió tanh mưa máu nổ ra. Công dụng thứ hai của nó nghe thật vô lý, nhưng là sự thật đã được nghiệm chứng: Người không có nội lực, từ nhỏ được xác định không thể tu luyện võ công nhưng chỉ cần sử dụng Vạn Hà Thảo thì chỉ vài ngày sau, người đó liền có vài năm nội lực. Sự hấp dẫn của nó ai có thể kháng cự? Đến các quốc vương còn sẵn sàng bất chấp tất cả mà tranh đoạt, huống hồ là người bình thường.
Lúc này đây, Từ Phong cũng không che giấu được rung động. Có được Vạn Hà Thảo, thân thể hắn liền có thể khôi phục lại như trước khi bị thương. Hắn có thể nào chống cự được sự hấp dẫn của Vạn Hà Thảo?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.