Thiên Tứ Kiều Tử

Chương 4:




“Bao Chửng!” Công Tôn Sách sợ hãi hô lên, một tay túm lấy cánh tay người kia, cả người không ngừng run run. “Huynh không chết, huynh thật sự không chết!”
“Ha ha,” Hắn nhếch miệng cười nói, “Đệ nhớ huynh, Công Tôn đại ca! Còn có cậu nữa, Triển huynh đệ! Hai người thật tốt trở lại đây tìm đệ sao? Có mang quà cho đệ không? Không có quà thì lấy bánh bao lớn cũng được!”
Công Tôn Sách lập tức giật mình, nhất thời như không có sức lực thả tay hắn ra, đây là xảy ra chuyện gì?
Xuân Đào thấy hai mắt Công Tôn Sách đỏ lên, trong lòng cũng một trận khó chịu, vội vỗ vỗ vai Công Tôn Sách.
“Nói ra rất dài dòng, ai, thế này đi, chúng ta đến biệt uyển ngồi xuống nói cặn kẽ.” Xuân Đào xoay người dặn dò hai tiểu nhị. “Hôm nay ta có khách quý, hai người các cậu trước đóng cửa khách *** đi! À, còn có, đi chuẩn bị rượu cùng thức ăn ngon khoản đãi khách đường xa tới đây.”
Dứt lời, cô dẫn mấy người từ cửa sau khách ***, đi về phía biệt uyển.
Biệt uyển này ban đầu là nơi Thải Điệp ở, từ sau khi phá án xong, mấy người Xuân Đào đem hài cốt Thải Điệp cùng Mã Hồi Phong hợp táng, lại mời mấy vị pháp sư siêu độ cho họ, lúc này mới yên lòng, đem biệt viện sửa sang lại, đặc biệt làm chỗ ở cho khách quý.
Xuân Đào rót trà nóng cho Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu, lúc này mới nói về chuyện Bao Chửng. Nửa năm trước, Bao Chửng đột nhiên đi tới trước cửa Song Hỉ khách ***, hắn lúc ấy quần áo rách nát, vẻ mặt hoảng hốt, hỏi gì cũng chỉ biết lắc đầu. Có lẽ là vô cùng mệt mỏi, hắn ngủ hai ngày hai đêm mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại cũng chỉ nói bản thân bị lạc, chỉ nhớ chuyện mình sống ở Phong Nguyệt Lâu, những cái khác hoàn toàn không nhớ được, lại trở nên ngốc nghếch ngớ ngẩn, như một đứa trẻ con.
Vốn bọn Xuân Đào cũng muốn đưa Bao Chửng về Lư Châu, nhưng bên ngoài binh hoang mã loạn, mấy cô gái mang theo tên ngốc ra ngoài quả thật không ổn. Lại mấy lần gửi thư cho bọn Triển Chiêu Công Tôn Sách, nhưng không biết vì sao, thư cũng không đến, vì vậy Bao Chửng một lần ở lại đây, ở tới hơn nửa năm.
Nghe Xuân Đào nói xong, Công Tôn Sách nhìn Bao Chửng ngồi cười khúc khích, trong mắt toát ra rất nhiều tâm tình phức tạp, đau lòng, thất vọng, còn có đau thương tích tụ lâu nay.
“Ai, sao lại không thấy các mấy người Hạ Tang Thu Cúc Đông Mai đâu?” Triển Chiêu hỏi.
“Bọn họ sao, đều đã có nơi chốn tốt rồi, Hạ Tang gả cho một thương nhân buôn trà, Thu Cúc đi theo một vị tiêu sư, Đông Mai sao, có chút đặc biệt, lại để mắt tới một tay buôn ngựa Liêu Quốc, sống chết đòi tới Liêu Quốc với hắn, mấy hôm trước còn đưa tin về cho tôi, nói cô ấy sắp làm mẹ rồi!” Xuân Đào nói không ngừng, ngược lại toát ra một chút phiền muộn cùng vẻ mặt đầy hâm mộ. “Ai, chỉ còn lại tôi ở đây trông coi khách ***, bất quá không sao, chờ thêm chút nữa, tôi sẽ đóng cửa kén chồng, cùng quản lý khách *** này, cũng có thể cùng nhau sống một cuộc sống thượng hạng.”
Đang nói chuyện, đột nhiên một tiểu nhị chạy tới nói, bên ngoài có một vị khách tới.
Xuân Đào nhướng mày, “Không phải đã đóng cửa rồi sao, sao lại để người ta đi vào?”
Tiểu nhị đỏ mặt lên, ấp a ấp úng. “Là, là một khách quý.”
Xuân Đào cười nhạt, “Chưa thấy qua mặt, khách quý gì mà khiến các cậu sợ như vậy, tôi đi nhìn xem.”
“Mấy người nói chuyện, tôi đi rồi lập tức quay lại!”
Nhìn Xuân Đào hấp ta hấp tấp chạy xuống lầu, Triển Chiêu cười nói: “Đệ thấy Xuân Đào tỷ một chút cũng không còn bộ dạng phong trần nữa, giống một vị nữ hiệp hào khí kiền vân.”
Công Tôn Sách cười yếu ớt: “Nhìn ra, cô ấy đã gột sạch duyên hoa, hơn nữa cũng trở nên rất mạnh mẽ.” Đang nói chuyện, bỗng nhiên Công Tôn Sách cảm thấy phía sau dường như có người đang đến gần, y quay đầu lại, đối diện cái mặt phóng to siêu cấp đen của Bao Chửng.
“Ai nha,” Công Tôn Sách bị doạ nhảy bật về sau, “Bao Chửng, huynh làm gì vậy?”
“Mấy người vừa nói một đống gì đó kia là có ý gì, đệ sao một chút cũng nghe không hiểu?”
Công Tôn Sách dở khóc dở cười, chỉ đành vin nhẹ vai Bao Chửng, “Không có gì, huynh không cần hỏi nhiều như vậy.”
Triển Chiêu thấy thế, cười không rõ ý nhìn Công Tôn Sách.
“Đệ cười cái gì? Một bộ không có ý tốt.” Công Tôn Sách vừa hỏi vừa đẩy tay Bao Chửng đang kéo vạt áo mình.
“Đệ còn tưởng huynh sẽ như lần trước, vừa thấy Bao đại ca biến ngốc sẽ thất vọng cùng cực, sau đó nổi điên với huynh ấy, gào to hét lớn.”
“Huynh có hung dữ như vậy sao?” Công Tôn Sách biết bản thân đúng là rất hung dữ với Bao Chửng, nhưng vẫn chết không chịu nhận.
“Thực ra……” Công Tôn Sách tỉ mỉ đưa tay vuốt lại cái đầu tóc rối tung của Bao Chửng. “Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, huynh cũng đã hiểu ra rất nhiều chuyện, Bao Chửng, huynh ấy thông minh cũng được, ngốc nghếch cũng được, chỉ cần huynh ấy có thể sống thật vui vẻ, không có bất kỳ gánh nặng nào, vậy không phải tốt sao? Người thông minh đệ nhất thiên hạ, chẳng qua là hư danh, đeo lâu trên lưng, sẽ mệt chết đi. Có lẽ trong lòng Bao Chửng càng muốn làm tên ngốc Đại Bao hơn, cả ngày ăn ăn uống uống vui đùa nháo loạn, giống trẻ nhỏ tâm tư đơn thuần, lòng không tạp niệm.”
“Huynh có thể nghĩ như vậy thật tốt quá.” Triển Chiêu vui mừng cười. “Công Tôn đại ca tựa hồ ở đây một chút xíu cũng sẽ quên được chuyện cũ, đúng vậy, thông minh cũng được, ngốc nghếch cũng được, quan trọng nhất là phải vui vui vẻ vẻ mỗi ngày.”
“Ai nha ” Bỗng nhiên từ xa truyền đến dư âm cao vút của Xuân Đào.
“Là tiếng Xuân Đào tỷ tỷ, hô lớn như vậy, có phải là người xấu tới không!” Bao Chửng đứng phắt dậy.
Biệt viện này nói xa khách *** cũng không phải, nói gần cũng không quá gần, từ biệt viện đã nghe thấy lớn tiếng như vậy, chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện phiền toái gì?
Muốn chạy ra xem, Triển Chiêu nắm chặt Cự Khuyết, cùng Công Tôn Sách Bao Chửng chạy về phía khách ***.
Mới vừa vào khách ***, xa xa đã thấy trước mặt Xuân Đào có một người khách đứng. Đầu đội phát quan vàng, một bộ cẩm y màu tím sậm toả ra khí lạnh, con mắt sáng ngời trí tuệ, phong thái tuyên ngang, hắn chắp tay sau lưng, hào hứng nhìn quanh bốn phía.
Xuân Đào tươi cười rạng rỡ chào hỏi: “Ai nha, hôm nay làm sao vậy, đúng là khách quý, ngài … ngài… Vương gia đại giá quang lâm, thật là…… làm vẻ vang cho khách *** nghèo hèn này……”
Bàng Thống khẽ mỉm cười: “Không cần sợ hãi, hôm nay ta đã từ quan về quê, chỉ là một dân thường thôi!”
“A,” Xuân Đào sửng sốt, sao lại từ quan hết rồi? Đầu vừa nghĩ, lại bận rộn cười nói: “Thật sao? A…… cái kia, dù sao quan tường ngươi lừa ta gạt, không ngày nào thanh tĩnh, bỏ là tốt! Bỏ là tốt!”
Nói chuyện một lúc, Công Tôn Sách Triển Chiêu Bao Chửng cùng mấy người khác đã chạy tới gần. Bàng Thống đầu tiên đã thấy Công Tôn Sách, ánh mắt hắn như thiêu như đốt nhìn chằm chằm mặt Công Tôn Sách, một bộ muốn nói lại thôi.
Công Tôn Sách hối hận vừa rồi không nên chạy đi xem cái gì náo nhiệt, sau khi cùng Bàng Thống có cái quan hệ kia, bản thân liền không thể lấy tâm tình bình thường đối mặt hắn, lúng túng ho khan hai tiếng, đành phải chắp tay làm lễ chào hỏi, hết sức kìm nén thể hiện tâm tình của mình ra khỏi lời nói.
“Bàng công tử, lâu rồi không gặp.”
Bàng Thống thấy Công Tôn Sách rõ ràng khách sáo với hắn trước người ngoài, cố nén tức giận trong lòng, chỉ đành mặt lạnh trả lễ nói: “Công Tôn công tử, Triển thiếu hiệp, lâu rồi không gặp!”
“Bàng Thống, sao ngươi lại ở đây?” Triển Chiêu dù sao trẻ tuổi, nói chuyện cũng sẽ không vòng vo.
“Hừ,” Bàng Thống cười lạnh, “Sao, thiên hạ rộng lớn, các ngươi có thể tới đây, chẳng lẽ Bàng Thống ta không thể? Công Tôn công tử, thời gian Triển thiếu hiệp ở cạnh ngươi cũng không ngắn, sao vẫn không học được một chút thái độ nói chuyện nào vậy?”
“Ngươi……” Triển Chiêu nhất thời giận đến cứng họng.
Công Tôn Sách vừa muốn nói chuyện, đột nhiên đằng sau không biết bị ai đẩy mạnh một cái, cả người lập tức ngã về phía trước. Thì ra là Bao Chửng mới vừa rồi núp đằng sau Công Tôn Sách nhìn lén Bàng Thống, hắn muốn tới gần nhìn rõ hơn một chút, không ngờ lại bị vấp chân ghế, trọng tâm không vững lảo đảo về phía trước, vừa đúng té lên người Công Tôn Sách, liên luỵ y cũng bị đẩy về trước.
Mắt thấy Công Tôn Sách sắp ngã xuống đất, Bàng Thống theo bản năng đưa tay ra đỡ, thuận tiện kéo Công Tôn Sách dậy, đem cả người ôm vào lòng.
Lúc này Bàng Thống chỉ cần cúi đầu là có thể thấy lông mi thật dài như phiến quạt khẽ rung động, mặt như hoa đào, hơi thở như lan, người luôn mơ tưởng tới gần ngay trước mắt, dựa sát vào lòng mình, nhưng là…… nhưng là…… một phòng này là một đám bòng đèn…… làm mình muốn nhưng không hành động được.
Bàng Thống sau khi từ kinh thành trở lại Lư Châu, biết Công Tôn Sách nhắn lại là ra ngoài du lịch, đi đâu không biết. Bàng Thống cũng không gấp, chỉ bói một quẻ liền biết Công Tôn Sách đi hướng nào, bản thân liền một mình đuổi theo. Bàng Thống vừa lên đường đã có chút nhớ Công Tôn Sách, mấy đêm không ngủ. Mà người trước mắt tựa hồ cũng không tốt hơn chút nào, cảm giác so với trước kia gầy hơn rất nhiều, Triển Chiêu này làm sao vậy, biết rõ y thư sinh văn nhược, còn mang y đi chạy loạn khắp nơi, lại oán giận y không biết tự chăm sóc bản thân, Bàng Thống thực hận không thể lập tức đem y về Lư Châu, bắt ăn một đống Tham Yến Đương Quy Cẩu Kỷ ninh hết một lượt, nuôi đến trắng trắng mập mập mới được.
Công Tôn Sách thấy Bàng Thống không có ý định buông mình ra, không khỏi mặt đỏ tai hồng, ra sức vùng ra, nhưng theo quán tính khiến y phải lui về sau, đúng chỗ giẫm vào chân Bao Chửng đằng sau.
“A nha!” Bao Chửng đau đến nhe răng nhếch miệng, ôm chân nhảy tưng tưng.
Nghe tiếng la, Bàng Thống lúc này mới phát hiện thì ra sau lưng Công Tôn Sách còn có người đang núp, nhìn lại, sợ hết hồn.
“Bao Chửng?!”
Bao Chửng đứng đó, trái nhìn phải nhìn, sau đó chỉ vào mũi mình hỏi, “Ngươi… là gọi ta hả?”
“Không gọi ngươi thì còn gọi ai?” Bàng Thống đi lên trước, nhìn chằm chằm mắt Bao Chửng, “Ngươi, nhận ra ta không?”
Bao Chửng nhướng mày, giống như khó khắn nhớ lại, “Ta, ta hình như nhớ ngươi, ngươi, ngươi là……”
Mọi người nhìn Bao Chửng đang cố nhớ lại, đều nhìn hắn lòng đầy mong đợi.
“Ngươi, ngươi, ngươi là, Bàng…… Bàng…… Bàng……”
Bàng Thống trừng mắt lên, chẳng lẽ hắn……
“A ” Bao Chửng đột nhiên hô to, “Ta nhớ ra rồi, ngươi là, Bàng – Giải – Đại – tướng – quân!!!”
Triển Chiêu lập tức phụt cười, Công Tôn Sách bị doạ sợ hết hồn, đây là cái gì vậy?
“Ha ha ha, Cua đại tướng quân, ta thích nhất ăn Cua lớn (Đại bàng giải)!”
Nhìn Bao Chửng ở đó cười khúc khích ngốc nghếch, Bàng Thống có loại cảm giác bị lừa, hắn đột nhiên lộ vẻ hung dữ, chợt bắt lấy tay Bao Chửng.
“Ngươi đây giả ngu giả dại cho ai xem! Ngươi biết kẻ đùa cợt ta sẽ có kết quả thế nào không?”
“Đau a ” Bao Chửng kêu như heo bị cắt tiết, Công Tôn Sách giật mình, sức Bàng Thống kinh người, hắn chỉ cần xuất ra năm phần, cái tay kia của Bao Chửng coi như phế.
Không đợi Triển Chiêu ra tay, Công Tôn Sách đã chạy tới gỡ tay Bàng Thống, đẩy hắn ra, bản thân quay người che trước Bao Chửng.
“Ngươi làm gì? Bao Chửng từ sau khi nhảy xuống vách đá liền mất trí nhớ, giờ hắn như đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, chẳng lẽ vậy cũng giả vờ được sao? Ngươi hung dữ như vậy, sẽ doạ hỏng hắn mất!”
Nói xong Công Tôn Sách ném ánh mắt xem thường thật lớn cho Bàng Thống, xoay người đỡ Bao Chửng ngồi xuống một bên, giúp hắn xoa xoa vết tím bầm trên cổ tay.
Bao Chửng vừa quay ra nhìn trộm, thấy Bàng Thống nghiến răng nghiến lợi nhìn mình lom lom, bị hắn doạ sợ vội vàng rúc ra sau Công Tôn Sách.
“Hắn…… Hắn thật hung dữ…… Đại Bao sợ……”
Bàng Thống thấy Bao Chửng ôm chặt eo nhỏ đầy đặn của Công Tôn Sách, đầu to hướng vào lòng Công Tôn Sách chui a chui, cọ a cọ. Hứ, rõ ràng là thừa cơ chấm mút, ngươi coi ta mù sao? Bàng Thống giận đến bế tắc, bụng cũng bắt đầu đau.
“Không sao đâu, không sao đâu!” Công Tôn Sách an ủi Bao Chửng, giọng nói dịu dàng như mẹ nói với con. “Đừng sợ đừng sợ, có ta ở đây, hắn không dám làm gì huynh đâu!”
Bàng Thống vừa nghe lời này, bụng lại đau hơn.
Xuân Đào thấy thế, vội vàng đi tới cười hoà giải. “Ai, nói thế nào cũng từng cùng làm quan, nếu đều là bạn cũ, hôm nay tôi mời khách, mọi người không say không về nha, tôi đây tiếp đãi rượu cùng thức ăn, mọi người tuỳ ý, tuỳ ý đi!”
Công Tôn Sách ba người ngồi một bàn, Bàng Thống ngồi bàn bên cạnh, chờ rượu cùng thức ăn, Triển Chiêu cùng Công Tôn Sách nói chuyện phiếm.
“Công Tôn đại ca, huynh xem, Bao đại ca lần đầu tiên nhảy xuống vách đá một chút cũng không tổn hao gì, cũng coi như là kỳ tích nha!”
“Lần thứ hai kìa, lúc phá án Tây Lăng Vương giết người, hắn cũng bị ném xuống vách đá, ở bãi đá nhặt lại được mạng, có thể nói là may mắn.” Công Tôn Sách cũng nhớ lại.
“Lần thứ ba này rơi xuống vách đá, huynh ấy còn có thể sống rất tốt……” Triển Chiêu còn chưa nói hết.
“Bởi vì hắn đã nhảy quen rồi!” Bàng Thống ngồi một bên đột nhiên nói tiếp, nói xong hắn nhìn Công Tôn Sách, tà tà mỉm cười.
Trong lòng Công Tôn Sách bỗng giật mình, mặt không khỏi đỏ lên, vội vàng cúi đầu uống trà.
Không lâu sau, rượu và thức ăn được bưng lên, mọi người nói chuyện phiếm xong liền mời rượu ăn cơm. Công Tôn Sách vừa nhìn thấy đồ ăn trên bàn liền không có khẩu vị, toàn là mùi vị béo ngậy của thịt, hai bàn thức ăn, món canh còn đọng một tầng dầu dày. Đều là Triển Chiêu cùng Bao Chửng quá đói bụng, lập tức ăn như trâu như hổ. Bàng Thống trong lòng buồn phiền, chỉ ngồi một bên uống rượu.
Triển Chiêu ăn vài miếng, thấy Công Tôn Sách chậm chạp không động đũa, liền hỏi: “Công Tôn đại ca, huynh sao không ăn?”
“Huynh không đói, mọi người ăn đi.” Công Tôn Sách nói xong nâng chén trà lên.
“Trà không thể thay cơm! Đệ thấy buổi sáng huynh chỉ uống chút cháo nhạt, cả ngày cũng không ăn gì, thân thể làm sao chịu được, nào, ăn chút đi!” Triển Chiêu gắp đồ ăn vào bát Công Tôn Sách khuyên nhủ.
Bao Chửng bỗng nhiên nhảy lên, không biết từ đâu lấy ra một cái bánh bao thịt lớn. “Này, Công Tôn đại ca, huynh không thích ăn mấy đồ ăn này, thì ăn cái này đi! Đệ biết, trên đời này, thức ăn ngon thế nào cũng không bằng bánh bao, huynh xem huynh xem……” Bao Chửng vừa nói vừa bẻ bánh bao thành hai nửa, một nửa đưa cho Công Tôn Sách xem.
“Oa! Rất nhiều thịt nha! Còn có trứng gà với hành băm, thật sự rất rất rất rất thơm! Nào, ăn một miếng đi!”
Công Tôn Sách vội vàng đẩy đi, “Ta thật sự không đói, huynh ăn đi.”
“Ăn một miếng đi, ăn một miếng đi, một miếng thôi, được không!” Bao Chửng cố chấp, “Huynh có phải ghét bánh bao không nên không muốn ăn không, huynh là ghét Đại Bao đúng không!”
“Ta không có,” Công Tôn Sách sợ làm Bao Chửng không vui, chỉ đành nhận lấy nửa miếng bánh bao thịt kia, miễn cưỡng cắn một cái, nhưng chưa kịp nuốt xuống, bỗng cảm thấy trong bụng một trận cuồn cuộn mãnh liệt, trong họng như có gì đó mạnh mẽ trào lên.
Bánh bao vứt trên mặt đất, Công Tôn Sách vội vàng che miệng, đẩy ghế ra, lảo đảo chạy vào hậu viện khách ***.
Mọi người vừa thấy, luống cuống hoảng sợ, đều đặt bát đũa xuống chạy theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.