Thiên Tử

Chương 15: Ánh sáng bảy màu




Theo tiếng nói kia truyền ra, thì kèm theo nó là một luồng uy áp đánh tới, một đao kia của tên áo xanh chỉ còn cách một lớp vải áo nữa là chém cụt mất cánh tay của Vô Danh thì đột nhiên khựng lại, không thể chém tới.
- Phốc!!
Mặt tên áo xanh đỏ lên, sau đó hộc máu bắn ngược ra sau. Vô Danh tưởng rằng mình sẽ bị chặt đứt cánh tay này thì biến cố trước mắt làm cho hắn mừng như điên. Vô Danh quay đầu lại nhìn ra phía sau thì thấy một thân ảnh mặc thanh y đang bay tới, sau đó đi đến gần chỗ hắn.
Vô Danh lúc này cũng đã muốn ngất đi vì mất máu rồi, mắt của hắn cũng gần như muốn đóng lại rồi, thị lực của hắn bây giờ không đủ để nhìn rõ người trước mắt là ai, nhưng từ giọng nói quen thuộc này, hắn đã có thể đoán ra là ai rồi. Người này không ai khác chính là Hình Hoa.
- Bịch! Bịch! Bịch!
Hình Hoa vừa mới đi tới bên cạnh chỗ Vô Danh đang đứng thì cánh tay phải đưa lên sau đó điểm mấy cái trên người của Vô Danh, máu đang chảy ra từ trên người Vô Danh cũng đã ngừng lại. Hình Hoa đưa nhẹ tay, một viên hình tròn màu nâu giống như thuốc bay vào trong miệng Vô Danh.
Vô Danh có thể cảm nhận được thứ vừa nãy Hình Hoa bỏ vào trong miệng hắn đã lập tức tan ra, sau đó hắn thấy vết thương trên cơ thể cũng đã tốt hơn một chút, không còn đau rát như lúc nãy nữa, nhưng hắn cũng biết được, tác dụng của viên thuốc vừa nãy cũng không thể nào giúp cho vết thương của hắn tốt lên được. Với vết thương lần này, nếu không chữa trị kịp thời thì mạng của hắn cũng không giữ được.
Trên người Vô Danh bây giờ cũng đã có mấy cái lỗ rồi, hắn bây giờ vẫn giữ được một chút tỉnh táo cũng là nhờ Hình Hoa cho hắn một viên thuốc. Hình Hoa thì cũng chẳng quá quan tâm đến vết thương của Vô Danh, hắn sống hay chết cũng không có liên quan đến nàng, nhưng nàng cũng không thể đứng nhìn được, vì rõ ràng mấy tên học viên này đã vi phạm nội quy của học viện.
Hình Hoa nhìn về phía đám Hoàng Dương quát to:
- Thật là to gan, các ngươi một đám sinh viên năm hai lại ở đây chặn đánh một học viên vừa mới gia nhập học viện, lại còn coi thường nội quy của học viện như vậy, các ngươi nghĩ mình muốn làm cái gì thì làm cái đó sao. Ở ngay trước phòng kỷ luật của học viện mà còn to gan đánh giết học đệ như vậy, cũng thật là không coi Hình Hoa ta ra gì. Lần này ta sẽ triệt để nghiêm trị các ngươi, răn đe những học viên khác.
- Thưa Hình.....
Hoàng Dương còn chưa kịp nói hết câu, thì Hình Hoa đã chặn lại:
- Còn dám mở miệng, mọi thứ ta đã nhìn thấy hết, ngươi còn dám ngụy biện, ngươi tưởng mắt ta mù sao.
- Hoàng Dương ta cảnh cáo ngươi, ngươi hết lần này tới lần khác không coi lời nói của ta ra gì, vừa mới đến học viện mà đã liên tiếp vi phạm nội quy, lần này không những nghiệm trị, mà ta sẽ phê bình ngươi trước toàn trường, nếu lần sau ta còn thấy ngươi tái phạm, lập tức đuổi ngươi khỏi học viện, vĩnh viễn không bao giờ được trở lại, cho dù ngươi có là thiên tài thì ta cũng không quản. Không cần nói nhiều, sáu người các ngươi lập tức đến phòng kỷ luật nhận hình phạt.
Hoàng Dương nghe thế thì mặt tái mét, miệng không dám hé nửa lời.
Hình Hoa ném ra một hạt châu, sau đó phất tay một cái đã đem bọn người Hoàng Dương đi mất, bây giờ chỉ còn lại Vô Danh đứng ở đó.
Vô Danh lập tức xoay người đi, hắn bây giờ cảm thấy cực độ không ổn, bây giờ hắn vẫn còn giữ được một chút tỉnh táo, nếu không quay về chữa trị kịp thời, thì mạng của hắn sẽ không giữ được nữa.
Vô Danh cố gắng nén cơn đau, đi từng bước một, nhưng rồi hắn nhận ra, cứ như thế này thì chưa về đến phòng có khi hắn đã mất hêt sức lực mà ngất đi rồi. Đến lúc đó nếu như hắn ngất ở bên ngoài không có ai nhìn thấy thì hắn sẽ chết không thể nghi ngờ.
Vô Danh đi được một đoạn nữa thì đã bắt đầu cảm thấy chóng mặt, bây giờ hắn không thể nào đi tiếp được nữa.
- Vù...vù...vù!
Lúc Vô Danh sắp ngã xuống thì có tiếng xe gió vang lên, đằng sau Vô Danh đang có hai người chạy như bay tiến tới, hai người này đều mặc một bộ đồ giống nhau, trên đó còn có kí hiệu của đội chấp pháp Vạn Xuân học viện. Hai người này lướt tới chỗ Vô Danh sau đó đỡ hắn lên khi hắn sắp khụy xuống.
Hai người rất nhanh đưa Vô Danh tới phòng của hắn, họ vứt Vô Danh lên giường rồi lập tức rời đi, không có ở lại làm gì khác.
Vô Danh nằm bất động bất động trên giường, vết thương vừa được tạm thời chữa trị bây giờ lại tái phát, máu từ miệng vết thương lại bắt đầu chảy ra, Vô Danh bây giờ cũng không biết trời đất gì nữa rồi, nhưng cơn đau từ vết thương mang lại khiến cho lông mày của Vô Danh hơi nhíu lại.
- Đây là đâu.
Giọng nói của Vô Danh vang lên, ở một nơi xa lạ, hình ảnh của Vô Danh hiện ra, mờ mờ ảo ảo, Vô Danh đưa hai tay lên trước mặt, đưa mắt nhìn đôi bàn tay trắng bệch lạnh lẽo:
- Chẳng nhẽ....ta....đã....chết rồi sao?? Ta cứ như vậy mà chết sao??
Hai tay của Vô Danh run run, hắn không dám tin vào sự thật này, rồi cả người hắn cứng đờ, sau đó hắn ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn về phía trước.
Phía trước là một con đường dài đằng đẵng, hai bên đường trải dài một loài hoa màu đó, trông giống như là một thảm máu, hoa này Vô Danh biết, chính là hoa Bỉ Ngạn.
- Đây chẳng lẽ là đường Hoàng Tuyền ở âm giới.
Giọng nói của Vô Danh có hơi run run, hắn không dám tin vào mắt mình, hắn cũng không mong đây là sự thật. Con người ai mà không sợ chết, nhưng cái chết cũng không đáng sợ, cái chết đáng sợ nhất chính là mình chưa làm được thành tựu gì mà đã không còn tồn tại nữa.
Vô Danh nuốt một ngụm nước bọt, con đường này bây giờ hắn đã không thể không đi. Vô Danh nhấc chân lên chậm rãi bước một bước, chạm vào con đường kia, bàn chân của hắn từ từ hạ xuống.
Mà lúc này, khi bàn chân của Vô Danh sắp đặt trên con đường kia thì một ánh sáng bảy máu ấm áp chiếu lên cơ thể hắn. Tia sáng bảy màu mang theo Vô Danh rồi từ từ biến mất.
Vô Danh đang nằm bất động trong phòng, đột nhiên từ cơ thể hắn tỏa những tia sáng bảy màu, bao trùm xung quanh cơ thể Vô Danh, cả người hắn từ từ bay lên cao vẫn giữ nguyên tư thế nằm ngửa, người hắn lơ lửng trên không trung cách mặt giường khoảng một mét.
Những tia sáng bao trùm khắp cơ thể Vô Danh, từ bên ngoài nhìn vào giống như là một cái kén, bên trong cái kén bảy màu này, có một người đang nằm yên bất động.
Thời gian cứ thế trôi qua, mãi cho đến lúc bình minh bắt đầu ló rạng, cái kén bảy màu này từ từ biến mất để lộ ra cơ thể của Vô Danh. Cả người Vô Danh không có gì chống đỡ cứ thế rơi thẳng xuống.
- Bốp!!
- Ui da!! Đau chết mịa con rồi!!!
Vô Danh vừa rơi xuống liền tỉnh lại vì đau, hắn vừa xoa đầu vừa kêu khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.