Thiên Triều Quỷ Sư

Chương 88:




Vis: Nói thật, thi xong méo muốn làm gì, mà tại thấy như vậy có hơi bất nhân nên thôi toi up cho các người khỏi phải mỏi mắt chờ mong, với cả up tận hai chương lận đóa. Nhưng cũng phải nói là tại đang làm biếng lắm lắm nên chưa có sửa lỗi chính tả gì hết, các chị em nên biết thông cảm cho toi với nha hôn:)
────────────────────────────────────────────────────────────────────────
Trực giác của Ân Thịnh vẫn là thực chính xác, chí ít khi y nhận được điện thoại của mẹ, loại cảm giác lo lắng đó liền đạt đến mức độ mãnh liệt nhất.
"Có vấn đề sao?"
Tư Đồ hỏi trong khi lái xe chở Ân Thịnh đến sân bay.
"Nhà tôi chưa từng chủ động gọi điện thoại cho tôi." Ân Thịnh không mặn không nhạt nói một câu, liền đủ để Tư Đồ hiểu rõ sự tình đến tột cùng là có bao nhiêu phần nghiêm trọng.
Bọn họ không thể không tách khỏi đội ngũ hộ vệ Cừu Khiết, đem tất cả tạm thời giao cho Hồ Diệp cùng Tiểu Nhị.
Ân Thịnh ngồi trên máy bay hai tiếng cũng là lần đầu cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp như vậy. Bởi vì không cách nào biết trước Trình Khải Tiêu sẽ làm gì, vậy nên trái lại càng thêm lo lắng.
Tư Đồ suốt cả quãng đường luôn nắm chặt tay y, không ngừng an ủi: "Không sao đâu, đã là cha mẹ của Thịnh thì nhất định rất lợi hại."
"Ân, rất lợi hại."
Ân Thịnh nhàn nhạt nói. Hồi tưởng lại, thế hệ của cha mẹ và những thế hệ trước nữa cũng không phải người bình thường. Bọn họ từ nhỏ đã ăn sâu bén rễ quan niệm, không đánh thì sẽ không thắng.
"Tôi là lo lắng Trình Khải Tiêu." Ân Thịnh hờ hững nói: "Nếu chúng ta đến trễ có lẽ sẽ bị hành hạ đến chết."
Tư Đồ: "..."
Tới sân bay, Tư Đồ trực tiếp thuê một chiếc xe, xong xuôi liền hướng chỗ cần đến mà đi. Đây là lần đầu tiên hắn gặp gỡ cha mẹ Ân Thịnh, trong lòng có chút thấp thỏm.
Ân Thịnh chưa từng đề cập đến người nhà, trước kia như vậy, hiện tại cũng là như vậy. Hắn ngoại trừ từ chỗ của người khác biết được một ít sử kí hùng tráng tựa "Siêu nhân" của Ân gia, những cái khác đều hoàn toàn không biết.
Đứng trên con đường nhựa có thể thật rõ ràng nhìn ra bờ biển, dọc theo đường núi đi lên, phía bên tay trái chính là Ân gia. Mà từ Ân gia đi tiếp một quãng sẽ thấy Đông gia.
Hai nhà này rõ ràng là thù địch, nhưng lại có thể sống gần nhau như thế. Tư Đồ đột nhiên nói: "Em và Đông Ngũ từ nhỏ đã rất thân sao?"
Ân Thịnh không biết hắn hỏi làm gì, chỉ "Ân" một tiếng.
Tư Đồ trong lòng có chút khó chịu, ngón tay đặt trên tay lái vô thức siết chặt: "Cái kia....Các người lớn lên cùng nhau, vậy tại sao lại trở thành kẻ địch?"
Ân Thịnh nhìn hắn một cái: "Tôi xưa này chưa từng coi cậu ta là kẻ địch."
Trong mắt y ai cũng không phải là kẻ địch, mà chính y đều bị người khác cho là kẻ địch.
Cùng người khác so bì bất luận là thứ gì đối với y mà nói đều không chút ý nghĩa. Chỉ hai chữ "Người ngoài" đã đủ để y cùng thế giới này hoàn toàn tách rời. Ở tại thế giới của Ân Thịnh, những gia tộc khác xem trọng "Siêu việt" cùng "Chiến thắng", lại đối với y thật không đáng để tâm.
Cái gọi là thắng có nghĩa gì? Còn cái gọi là thua thì sao? Y không biết rõ, đương nhiên y căn bản cũng không muốn biết rõ.
"Vậy a." Tư Đồ lấy lại tinh thần. Bản thân là đang nghĩ gì thế này? Như thế nào lại có thể cho rằng Ân Thịnh cùng Đông Ngũ lúc đó có gì với nhau, nhưng bởi vì quá khứ Ân Thịnh là cùng cái người đã chết kia trải qua. Khi ấy hắn vẫn chưa có xuất hiện...Vậy nên luôn cảm thấy có chút không cam lòng.
Đặc biệt là sau khi người kia chết đi, Ân Thịnh thế nhưng lại không ngừng dây dưa cùng Đông gia...Còn muốn bảo vệ em trai người kia. Tư Đồ chung quy vẫn là khó chịu, có điều lý trí lại nhắc nhở hắn là cảnh sát, là một cảnh sát, hắn nhất định phải bảo hộ sự an toàn của quốc gia.
Chiếc xe băng băng trên đường cái, cứ đi mãi đến khi nhìn thấy một căn nhà lớn màu trắng.
Camera theo dõi ở trước nhà khẽ chuyển động, xác định danh tính, sau đó cửa liền mở ra.
"Nhanh thật đấy." Nữ nhân trẻ tuổi mặc sườn xám tựa người vào khung cửa, ánh mắt rơi xuống người Tư Đồ, quan sát một lượt.
"Đây chính là đội trưởng của con sao?"
Tư Đồ Bách chỉ nhìn thoáng qua liền nhận ra đây là mẹ Ân Thịnh. Cặp mắt lãnh đạm lại thập phần mỹ lệ kia, cơ hồ là cùng một khuôn đúc ra.
Ân Thịnh đóng cửa xe, sải bước vào trong: "Trình Khải Tiêu đâu?"
"Ai cơ?" Nữ nhân tránh người sang một bên, rất nhanh đi theo vào trong.
"Cái gã đã tới chỗ này." Ân Thịnh đến phòng khách bỗng quay đầu lại: "Mẹ gọi điện cho con không phải nói là đã xảy ra chút chuyện sao?"
"A, đúng là đã xảy ra chút chuyện." Nữ nhân hướng tới ghê sô pha ngồi xuống, tao nhã dùng tay chống cằm. Nghiêng mái tóc đen chạm vào đầu vai, điển hình cho câu mỹ nhân tựa cơn gió xuân, gương mặt ngập tràn vẻ biếng nhác cùng một loại phong tình không tên, nhìn y nói: "Cha con nhập viện."
"Cái gì?" Ân Thịnh sửng sốt, trăm tính ngàn tính cũng không tính tới: "Chuyện xảy ra khi nào?"
"Tối hôm qua." Nữ nhân từ dưới bàn trà lấy ra một phần báo cáo kiểm tra sức khỏe: "Loãng xương, bong gân thắt lưng."
Tư Đồ lúc này mới đỗ xe xong, dè dặt tiến vào.
"Thứ lỗi đã làm phiền gia đình." Hắn lễ phép nói, sau đó ánh mắt ở phòng khách đảo một vòng: "Bác trai không có ở nhà sao?"
Ân Thịnh quay sang nhìn hắn, sắc mặt phức tạp, hơi do dự nói: "Nhập viện rồi."
"...Hả?"
"Không có chuyện gì là tốt rồi a."
Trên hành lang bệnh viện, Tư Đồ cười nói: "Chẳng phải là không có gì nghiêm trọng sao? Tại sao vẻ mặt của em so với trước đó còn khó coi hơn?"
Ân Thịnh biểu tình nghiêm túc: "Tôi...Chưa từng nghĩ..."
Y không biết phải nói thế nào, y xưa này chưa từng nghĩ tới, có một ngày sẽ nghe được tin người thân của mình bởi vì...Ốm đau của người bình thường mà phải nhập viện.
Y có một loại cảm giác xa lạ, đồng thời cũng vô cùng không thể thích ứng. Dưới cái nhìn của y, cảm giác này tựa như là nói Vương Tiểu Nhị thật ra chính là thiên tài có chỉ số thông minh hơn 200 điểm, hoang đường đến không sao tả được.
Tư Đồ nhìn y, đoạn giơ lên một lon cà phê vừa mua ở máy bán hàng tự động đưa cho y: "Ân Thịnh a...Cũng có thời điểm lại ngốc đến như vậy."
"A?" Ân Thịnh nhận lấy lon cà phê, một mặt khó hiểu.
"Mặc dù bộ tộc của em là quỷ sư, hơn nữa còn là bộ tộc quỷ sư lợi hại nhất." Tư Đồ nói: "Nhưng vậy thì sao nào? Là con người cả thôi. Quỷ sư chứ không phải thần thánh a, có thể khả năng dưỡng sinh của quỷ sư lợi hại hơn những người bình thường khác một chút, nhưng như vậy cũng không thể nói bọn họ sẽ không bao giờ sinh bệnh."
"Có điều cha mẹ em thoạt nhìn đều còn trẻ lắm, lần này chỉ là bong gân thắt lưng, cũng không quá nghiêm trọng."
Ân Thịnh có chút phát ngốc, "Nga" một tiếng, sau đó lại như cũ ngẩn người.
Tư Đồ không nhịn được cười, vươn tay kéo y lại hôn lên gò má y một cái: "Thịnh như vậy cũng rất là đáng yêu!"
Lỗ tai Ân Thịnh liền ửng đỏ, vừa định giơ tay đánh người, bỗng con mắt lướt qua bả vai Tư Đồ, nhìn thấy mẹ mình đứng ở khúc quanh, bên cạnh còn có một người đang chống gậy...Là cha.
Tư Đồ theo ánh nhìn của y quay đầu lại, sau đó thì...Hóa đá tại chỗ.
"Ách..." Hắn vội thu tay về, quên mất trên tay còn đang cầm lon cà phê uống dở. Cà phê thoáng cái hắt hết ra ngoài, thứ đồ uống màu nâu tức thì dính hết lên vạt áo.
Mẹ Ân Thịnh chỉ thoáng sửng sốt, rất nhanh khôi phục trở lại. Cha Ân Thịnh thế nhưng có chút không hiểu nhìn Ân Thịnh, lại nhìn sang Tư Đồ.
Bầu không khí nhất thời có phần lúng túng.
"Có...sao không ạ?"
Trên đường về nhà, Tư Đồ lái xe, cha Ân Thịnh ngồi ở hàng ghế sau xoa xoa thắt lưng, mới nói: "Không sao."
Nói rồi ông lại hiếu kỳ nhìn Tư Đồ: "Vị này chính là đội trưởng? Quan hệ giữa con và cậu ấy tốt thật đấy."
Khóe miệng mẹ Ân Thịnh khẽ cong, Ân Thịnh cũng không mấy dễ chịu, tùy tiện "Ân" một tiếng lấy lệ.
Đợi đến khi về tới trước cừa nhà, Ân Thịnh không xuống xe, nghĩ rằng nếu đã không có chuyện gì vậy thì liền quay về thành phố A. Mẹ Ân Thịnh thế nhưng là giữ chặt cửa xe: "Ở lại đây một đêm đi."
"Để làm gì?" Ân Thịnh có chút mờ mịt.
"Không phải hai đứa muốn tìm một người sao." Mẹ Ân Thịnh nói: "Camera theo dõi có khả năng sẽ quay được gì đó."
Cha Ân Thịnh đẩy đẩy gọng kính một mắt: "Nga...Nhắc mới nhớ, hôm qua hình như là có người đi qua..."
Ân Thịnh ngẩn người, Tư Đồ vui vẻ cười nói: "Vậy thì đành làm phiền hai bác."
Ân Thịnh đã nhiều năm rồi không có qua đêm ở nhà.
Y dẫn Tư Đồ lên lầu, còn tốt bụng giúp hắn mở cửa phòng ngủ giành cho khách. Tư Đồ lại còn hơi bất mãn: "Không thể ở chung một phòng cùng em sao?"
Ân Thịnh lườm hắn một cái, đoạn mở ra cửa phòng bên cạnh: "Này là phòng của tôi."
Tư Đồ thoáng cái nảy sinh hứng thú, theo chân y vào trong xem. Gian phòng đã lâu không người ở vương vấn một loại khí tức tĩnh mịch, rèm cửa sổ che khuất ánh sáng, cả gian phòng ngập trong tối tăm.
Phòng của Ân Thịnh đặc biệt đơn giản, một giá sách, một bàn gỗ, một chiếc giường đơn.
Giá sách bày đủ mọi thể loại, bất quá chiếm nhiều vị trí nhất vẫn là sách có liên quan đến bùa chú cùng ấn chú. Trên bàn gỗ không có thứ gì, duy chỉ một ống đựng bút từ thân trúc. Trong ống đựng bút là một cành hoa hồng xếp bằng giấy.
Tư Đồ cầm cành hoa hồng lên hết nhìn trái rồi lại nhìn phải: "Thịnh, em còn biết xếp cả thứ này?"
Ân Thịnh nhìn hoa kia, biểu cảm hoài niệm hiếm thấy ẩn hiện trên gương mặt: "Đó là do Đông Ngũ xếp khi bé."
Tư Đồ sững sờ, nhất thời mặt đen một nửa: "Hắn ta...Tặng em hoa hồng..."
Ân Thịnh liếc hắn một cái: "Con nít thì biết cái gì chứ?"
Tư Đồ hờ hững đem hoa thả trở lại vào ống trúc, lòng bàn tay cứ cảm thấy ngứa ngáy. Trong lòng thầm nói: là em không biết thì có...
Ở nhà Ân Thịnh thật chẳng khác gì thám hiểm. Hậu hoa viên toàn những loài hoa kỳ quái, phần lớn là có độc, còn có một số có thể dùng để chế dược.
Thư phòng của ba ba Ân Thịnh được thiết kế như hang đá, xong giá sách khổng lồ chạm đến trần nhà bên trong cũng đủ khiến Tư Đồ mở rộng tầm mắt.
Cùng nhà của mình cảm giác hoàn toàn khác nhau. Không có cha mẹ lải nhải, thanh âm mọi người cười đùa lại càng không. Toàn bộ căn nhà Tư Đồ chỉ nhìn thấy một tấm ảnh chụp đã ố vàng, được đóng khung đặt ở một nơi mà bình thường ít người chú ý tới.
Đó là tấm ảnh gia đình duy nhất của họ. Cha Ân Thịnh cùng mẹ Ân Thịnh cơ hồ không có gì thay đổi, cách ăn mặc vẫn như hiện tại. Ân Thịnh đứng giữa hai người, xem dáng vẻ tầm khoảng sáu, bảy tuổi, khuôn mặt non nớt không chút biểu cảm nhìn thẳng về phía ống kính.
Ba người đứng thành một hàng ngang, không ai tựa vào người ai, mà Ân Thịnh cũng không có nắm tay cha mẹ.
Tư Đồ thở dài, đem khung ảnh đặt lại vị trí cũ, quay đầu lại thấy mẹ Ân Thịnh bưng một mâm gỗ nhìn mình dò xét.
"Ăn một chút gì đi." Bà nói xong, xoay người đi về phía phòng ăn.
Tư Đồ có chút lúng túng, thời điểm đi tới phòng ăn, đúng lúc Ân Thịnh cầm giấy tờ gì đó từ trong thư phòng bước ra.
"Trình Khải Tiêu."
Y đem hình ảnh vừa được in ra đưa cho Tư Đồ: "Quả nhiên đến rồi."
Ảnh in ra là trắng đen, có thể nhìn thấy một nam nhân đeo kính râm. Bất quá chỉ có một tấm ảnh, không còn tấm nào khác để nhìn kỹ hơn.
"Gã làm sao đến được Đông gia?" Ân Thịnh nhìn về phía cha mẹ y: "Bình thường đáng lý phải vượt qua được cửa của chúng ta..."
"Ta nhận thấy có người, vốn là muốn đi xem một chút." Mẹ Ân Thịnh nói: "Có điều cha con vừa khéo trật thắt lưng, vậy nên ta mới không chú ý."
"Ta leo lên cái thang kiếm quyển sách." Cha Ân Thịnh vừa uống trà vừa nhàn nhã nói: "Kết quả xảy ra sơ xuất."
"Coi như Trình Khải Tiêu gặp may đi." Ân Thịnh quay sang nhìn Tư Đồ: "Có lẽ thời điểm cha mẹ tôi đến bệnh viện, gã đã nhân cơ hội xuyên qua kết giới."
"Vậy gã cũng chỉ có thể một mình tiến vào." Mẹ Ân Thịnh nói: "Nếu nhữ gã mang theo những thứ khác bên mình, thì sẽ không tài nào có thể vào được."
"Tóm lại chúng ta đến Đông gia xem thử đi."
Ân Thịnh đứng lên, Tư Đồ đương nhiên không tiếp tục ngồi. Dù thức ăn trước mặt chỉ mới ăn được hai miếng.
Nhưng cũng không quá hy vọng hai vị trưởng bối nhà Ân Thịnh sẽ có lòng nhiệt tình hiếu khách. Hắn vội vã chùi miệng, nhanh chân theo Ân Thịnh ra cửa.
Cổng lớn Đông gia đóng chặt, thoạt nhìn vẫn là tử khí bao trùm.
Ân Thịnh nhấn chuông, đợi hồi lâu cũng không ai phản ứng.
"Trèo vào?" Từ Đồ nhìn xung quanh một chút liền đưa ra đề nghị.
"Bọn họ cũng có kết giới." Ân Thịnh nói: "Có thể phòng quỷ, hiển nhiên cũng có thể phòng người."
Tư Đồ chỉ còn biết im lặng.
Hai người lại đợi một lúc, Ân Thịnh vốn không thuộc kiểu người có tính kiên nhẫn, thuận tay lấy ra một tấm bùa vàng xếp thành hạc giấy, ngẩng đầu nhìn tường rào, chọn phương hướng, rồi phóng hạc giấy vào trong.
Tư Đồ lãnh đạm nhìn y: "Không phải em nói là có kết giới..."
"Nhưng tôi lại không nói bản thân sẽ không phóng bùa chú."
"..."
Hắn có thể cảm nhận được tâm tình Ân Thịnh không được tốt cho lắm...Đúng vậy...Hắn có thể cảm nhận được rất rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.