Thiên Tinh Giới!!! Xuyên Đến Rồi

Chương 57: Mất Tích





Cố Ngữ Yên trở về phòng ngay lập tức tiến vào không gian huyễn tưởng.
Nhóm linh thú đang đồng loạt thăng cấp.
Truyền thừa của tộc Chu Tước nên Tiểu Phượng nhận được nhiều linh lực nhất trực tiếp thăng ba cấp, trở thành thánh thú cấp sáu, thân thể Kim Hỏa Phượng Hoàng gần như tiến hóa hoàn thiện, ba chiếc lông vũ trên đỉnh đầu lóe kim quang, trông chốc lát liền dài ra, tạo thành ba dải lông dài rực rỡ.
Tiểu Phượng đang rộng đôi cánh, thân thể Phượng Hoàng uy vũ, diễm lệ.
May mắn không gian huyễn tưởng của Cố Ngữ Yên tiến vào giai đoạn luyện khí đã được nâng cấp nếu không e là một mình Tiểu Phượng liền chiếm hết chỗ.
Tiểu Hổ cũng không kém, tăng liền hai cấp trở thành thánh thú cấp bốn.
Tiểu Bạch và Tiểu Hắc đều là ma thú nên việc tiến cấp không cần nhiều linh lực như Tiểu Hổ, cả hai thăng liền ba cấp.

Tiểu Bạch ma thú cấp mười một và Tiểu Hắc ở cấp mười hai, cách vạch đích thánh thú một đoạn ngắn.
-“Nha đầu, mau bế quan đi.” -Trứng Gà nói.
Cố Ngữ Yên ngay lập tức tiến vào trạng thái bế khí tu luyện.
Cửu Thiên Châu chậm rãi thả phần linh lực vừa nãy nó giúp Cố Ngữ Yên tích tụ ra.
Áp chế chỉ là biện pháp tạm thời, hiện tại chỉ mong Cố Ngữ Yên có thể hấp thụ toàn bộ linh lực từ truyền thừa, việc này sẽ khiến nàng chịu đau đớn nhưng nếu thành công thì tu vi của nàng sẽ được nâng lên, căn cơ vững chắc không có vấn đề gì, còn thất bại…tổn thương kinh mạch, đan điền suy yếu, nếu may mắn không bị phế thì tu vi cũng sẽ tuột giảm.
Tiểu Hành, Tiểu Nấm và nhóm linh thú yên lặng quan sát Cố Ngữ Yên, hồi hộp mong chủ nhân thành công hấp thụ toàn bộ linh lực.
Trứng Gà căng thẳng, nó rất muốn giúp nàng áp chế linh lực thêm một khoảng thời gian nữa nhưng mà…nếu có lão tam ở đây thì tốt rồi, còn có thể kéo dài, chờ Cố Ngữ Yên ổn định khí tức rồi tiến hành hấp thụ, đáng tiếc…
Từng nguồn linh lực tiến vào cơ thể ban đầu Cố Ngữ Yên chỉ thấy toàn thân căng cứng, năng lượng trong đan điền bắt đầu trở nên hỗn độn, khí tức của nàng khi vừa ra khỏi mật đạo vẫn chưa hoàn toàn bình ổn, hiện tại linh lực chồng linh lực, cảm giác giống như bong bóng đang không ngừng được thổi khí, áp lực quá lớn sẽ phát nổ.
Kinh mạch của nàng mỗi lúc linh lực rót vào càng nhiều lại càng đau đớn, cảm giác kinh mạch như muốn vỡ tan, tứ chi dần dần mất cảm giác.
Cố Ngữ Yên toàn thân đau đớn kịch liệt, dọc hai cánh tay nàng nổi lên những đường gân xanh đỏ vằn vện.
Đúng lúc nàng cảm tưởng bản thân đã bước một chân vào quan tài thì…một luồng linh khí từ giữa sống lưng đột nhiên lan truyền khắp cơ thể làm dịu đi nổi đau của nàng.
Cố Ngữ Yên nắm lấy thời cơ, một lần nữa điều khí, bình ổn lại nguồn linh lực trong cơ thể, chậm rãi rót vào đan điền, từng chút đả thông kinh mạch.
-“Lão đại, đây là…?” – Tiểu Hành kinh ngạc nhìn Cửu Thiên Châu.
Trứng Gà trầm ngâm, Hỗn Nguyên Phù, một loại linh phù đã thất truyền từ rất lâu, thật không ngờ nó lại gặp loại linh phù này trên người Cố Ngữ Yên.
Hỗn Nguyên Phù được tạo thành bằng cách hao tổn nguyên khí của bản thân, mục đích dùng để trợ khí, giúp đỡ người khác trong quá trình tiến cấp mạnh.
Loại linh phù này vốn dĩ rất ít khi được sử dụng, nguyên khí hao tổn không phải chỉ ngày một ngày hai là phục hồi, hơn nữa hy sinh bản thân vì người khác trường hợp này quả thật hiếm có.

Có lẽ vì vậy nên Hỗn Nguyên Phù mới thất truyền.
Huyền Vương phủ.
Tiêu Huyền trở về liền nhanh chóng tiến vào phòng, vừa vận công điều khí ngay lập tức phun ra một ngụm máu.
-“Vương gia.”
Mị Nhất hốt hoảng, vương gia ra ngoài một đêm, trở về liền biến thành bộ dạng này.
Tiêu Huyền sắc mặt nhợt nhạt, cất giọng phân phó.
-“Mị Nhất, ra ngoài canh gác, không để bất kỳ ai tiến vào.”
-“Vâng.”
Mị Nhất trong lòng lo lắng, y đứng trước cửa canh giữ nhưng lòng bồn chồn không yên, chẳng lẽ bọn người kia tìm đến đây, đả thương chủ tử sao?
Tiêu Huyền lần nữa vận khí, nguyên khí hao tổn quả thật khó chịu nhưng mà cũng không phải vấn đề lớn, tịnh dưỡng một tháng liền hồi phục.
Nếu lúc đó không có biện pháp, sao hắn lại để Yên nhi tiếp nhận truyền thừa được.
Mặc dù chỉ là một phần nhỏ nhưng sức mạnh từ truyền thừa Đại Thượng Cổ Thú là cực kỳ lớn, hắn đã từng trải qua, hắn hiểu cảm giác linh lực công phá, kinh mạch như muốn vỡ tan.

Yên nhi trước lúc tiếp nhận truyền thừa còn chưa bước vào giai đoạn luyện khí, căn bản không thể chịu nổi, hắn tuyệt đối không để nàng mạo hiểm.
Thời gian một tháng trôi qua, Cố Ngữ Yên đột nhiên biến mất khiến mọi người lo lắng không thôi, không ai biết nàng đã đi đâu.
Mộc Nhiên và Vân Tuyết chạy khắp Thiên Trung viện tìm kiếm đều không thấy.
Tổ phụ và thúc thúc ở Cố phủ ai nấy đều lo lắng, chuyện nàng mất tích vô tình làm bọn họ nhớ đến sự việc hơn mười năm trước, bọn người khoác áo choàng trắng đó.
Nếu bọn họ thật sự quay lại bắt Ngữ Yên đi thì sao? Cố gia đã mất đi phu thê Cố Bắc Quân rồi, chẳng lẽ đến nữ nhi của hai người họ mà cũng không bảo vệ được.
Ngụy Vô Mục, Vô Phong và Ngụy Lạc Anh vì chuyện Cố Ngữ Yên mất tích mà tìm kiếm khu vực xung quanh Thiên Trung viện, bọn họ còn đến Công Hội Luyện Đan Sư muốn kiếm tra thông tin xem nàng có đi đến các thành thị khác không.
Nhưng các phân nhánh của Công Hội Luyện Đan đều báo lại chưa từng trông thấy vị cô nương nào có mái tóc bạch kim.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.