Thiên Tinh Giới!!! Xuyên Đến Rồi

Chương 235: Lam Phủ Lại Có Hỷ





Chuyện ở Lam phủ càng ngày càng trở nên thú vị, điều đáng nói ở đây chính là bào thai trong bụng Liễu di nương vậy mà mãi không chịu lớn.
Cố Ngữ Yên chỉ đạo cho Tiểu Nấm truyền tin đến nói với Vô Biên đại sư, bịa giúp nàng một cái lý do hợp lý.
Thế là Vô Biên đại sư cũng rất phối hợp, liền nói với người trong Lam phủ là Liễu di nương mang song thai, nên thai nhi lớn có phần chậm hơn bình thường.
Ừ thì…nghe hơi không hợp lí lắm, mang song thai thì không phải bào thai sẽ to hơn bình thường sao? Mà kệ đi người ta là luyện đan sư danh chấn đại lục Thiên Vũ, nói sao đương nhiên là đúng như vậy, không cần bàn cãi.
Cố Ngữ yên nghe đến cái lý do của Vô Biên đại sư thì cũng chỉ biết lắc đầu cho qua, nói sao bây giờ thật sự là không biết nói cái gì nữa mà.
Nhưng chuyện cũng không có dừng lại ở đó, nếu chỉ dừng lại ở đó thì cũng không có việc gì quá lớn để nói cả.
Sự kiện tiếp theo chính là việc Tam di nương Lâm Mỹ, vậy mà hùng hồn tuyên bố bản thân đã mang thai cốt nhục của Lam Thừa rồi.
Người của Lam gia đương nhiên đã cho gọi người đến bắt mạch kiểm tra, xác nhận quả thật Tam di nương đã có hỉ mạch.

Cố Ngữ Yên nhận được tin tức lúc còn đang tán gẫu với nhóm người Mị Nhất trong Vô Âm Cung.
“Chậc chậc, ta nói lần này Lam gia có chuyện vui rồi, hai tiểu thiếp đều lần lượt mang thai, song hỷ song hỷ.” Mị Tam cười cười chép miệng bình phẩm.
“Còn có song thai nha, quá chi là mỹ mãn.” Mị Nhị tiếp lời.
Mộ Dung bên này còn bày ra vẻ mặt khoái trá hơn so với mấy đồng đạo của mình.
“Haha, không biết sắc mặt của lão bà Nghiêm Tú kia ra sao rồi? Bà ta chắc hẳn là lòng nóng như lửa đốt đi, khiến bò trên chảo lửa?”
Tiểu Hắc lúc này ánh mắt đăm chiêu, nó là đang nhìn Tiểu Bạch, Bạch Khả Ái của mình.
Mị Nhất trông thấy thì quay đầu, ông đây vừa ăn cơm no, à không vừa ăn cháo no, không có nhã hứng ăn cẩu lương thêm nữa.
Nhưng mà trời xanh không chứng giám cho lòng của Mị đại hộ pháp, vừa quay đầu sang hướng khác thì lại gặp ngay Tiểu Hổ và Tiểu Phượng đang hái hoa bắt bướm cùng nhau.
Ừ ừ được rồi, lão tử đây không nhìn sang các người nữa.
Mị Nhất lại lần nữa quay đầu, xong…chủ tử đang đút trái cây cho chủ mẫu…hắn thật sự quá đau khổ rồi, hu hu, tại sao vậy? Sao thế giới lại đột nhiên chống đối hắn trong một ngày vậy, cẩu độc thân có gì là sai chứ?
“Này này các người nói xem, bào thai trong bụng Lâm Mỹ kia, là của ai?” Mộ Dung đột nhiên lên tiếng, đưa ra một chủ đề khiến mọi người có mặt đều chú ý.
“Dù là của ai thì vẫn là của Lam gia, không phải sao?” Tiểu Hắc nhún nhún vai nói.
Dù là Lam Thừa hay Lam Khải quy cho cùng thì đứa trẻ đó vẫn là người của Lam gia, nói ra thì vẫn là cốt nhục của Lam gia.
Chỉ là không biết nên để cho đứa bé đó vai vế như thế nào? Là đệ đệ cùng cha khác mẹ với Lam Khải hay là…hài tử ruột của hắn?
“Ta lại thấy, đứa bé đó chưa chắc là cốt nhục của Lam gia.” Cố Ngữ Yên chép miệng, nàng buông một câu khiến mọi người có mặt ở đây trừ Tiêu Huyền đều nhìn nàng trân trối.
“Ê ê, đệ muội, muội lại nghĩ đến khả năng nào nữa vậy?”
“Các người quên trong phủ còn có một nhân vật…”
Cố Ngữ Yên nói đến đây thì nhướng nhướng mắt.
Mộ Dung như sực nhớ ra điều gì liền vỗ đùi, ra vẻ khoái chí.
“Haha, lão tử nhớ ra rồi.
Đúng là còn một kẻ hái hoa tặc, nhưng mà hắn…với Lâm Mỹ, thật sự có màn mèo mỡ gà đồng sao?”
Cố Ngữ Yên lắc lắc đầu.
“Việc này ta không dám chắc được, nhưng mà vẫn không phải là không có khả năng.”
Tiểu Hắc lúc này chòm lên phía trước, nhìn Mộ Dung ánh mắt tỏ vẻ khinh thường.
“Cái tên họ Mộ nhà ngươi rõ ràng ở trong Lam phủ lâu như vậy, mà mấy chuyện này còn đi hỏi ngược lại chủ nhân của ta sao?”
Mộ Dung cau mày, ra chiều tủi thân.
“Đúng là ta ở trong Lam phủ lâu, nhưng mà ta cũng không có đi hóng chuyến nhiều như các người.
Nhiệm vụ của ta ở Lam phủ chính là diễn kịch, có biết không hả?”

Tiểu Hắc bĩu môi.
“Đúng là diễn kịch, nhưng mà những lúc không cần diễn thì người đều chạy biến đi tìm mỹ vị nhân gian.”
“Cái này…”
“Ha ha, tiểu Hắc gia ta nói đúng quá nên ngươi hết đường chối cãi rồi.”
Mọi người vừa nhìn nhau, ánh mắt ai nấy đều dâng lên ý cười.
“Yên nhi, nàng có định về lại Lam phủ hôm nay không?”
Cố Ngữ Yên nghe thấy câu hỏi của Tiêu Huyền thì lưỡng lự một lát rồi lên tiếng đáp.
“Không, người trong Lam phủ hiện tại nhất định là đang mỗi người chạy theo mỗi xúc cảm riêng, ta bây giờ xuất hiện chỉ là làm phiền họ mà thôi.
Cứ để mọi chuyện tiếp tục loạn, chúng ta ngồi xem, khi cần sẽ thêm chút dầu vào lửa.”
Cố Ngữ Yên thản nhiên uống tách trà Tiêu Huyền vừa rót, nàng mỉm cười, nhìn qua thì đúng là một nụ cười ngọt ngào, nhưng mà sao càng nhìn lại càng thấy quỷ dị như vậy???



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.