Thiên Tinh Giới!!! Xuyên Đến Rồi

Chương 157: Thông Đạo Tại Tuyết Trì





Nói là cấm địa nhưng trên thực tế thì Cố Ngữ Yên, Tiêu Huyền và Kim Hạn cứ một đường thẳng tiến mà đi.
Ngắm cảnh, tản bộ, còn cầm theo mấy miếng bánh vừa đi vừa trò chuyện rôm rả vừa ăn, nhâm nhi thêm tí trà.
Đến Tuyết Trì thì cả ba ngừng bước.
“Lạnh chết ta.” Kim Hạn ôm người giả vờ co rúm.
Cố Ngữ Yên không nể tình đạp thẳng hắn xuống nước.
Cũng không biết là Thái Tử Bắc Nguyên may mắn hay xui xẻo, theo đà té tự do Kim Hạn nhanh tay ôm lấy một tảng đá, nhưng mà không bám được, tảng đá đột nhiên xoay một vòng.
Thái Tử Bắc Nguyên có một màn ngã xuống nước ngoạn mục, nước văng tung tóe.
Nhưng chưa kịp cất tiếng oán trách thì cả Kim Hạn, lẫn Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền đều cảm nhận được một sự chấn đồng dưới lòng đất.

Đây là đánh bậy đánh bạ, đánh trúng cơ quan rồi.
Kim Hạn không nói gì, trực tiếp lặn xuống đáy Tuyết Trì kiểm tra, dưới đáy Tuyết Trì lộ ra một cửa hang khá hẹp nhưng một người vẫn có thể len qua.
Hắn ngoi lên khỏi mặt nước lạnh cóng, tươi cười với Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền, nháy mắt.
Mị Nhất ở trong Tuyết Trì cả tháng, không biết y đã tựa lưng vào tảng đá kia bao nhiêu lần, vậy mà không phát hiện ra bí mật của nó? Đúng là thời tới tùy duyên mà.
Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền nhanh chóng theo Kim Hạn lặn xuống đáy Tuyết Trì, cả ba lần lượt len qua cửa hang, thật sự nước Tuyết Trì rất lạnh.
Nhưng điều đặc biệt là bên trong hang động lại rất khô ráo, không hề ẩm ướt.
Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền nhanh chóng vận linh lực hệ Hỏa làm khô quần áo.
“Ta nữa, ta nữa.” Kim Hạn lên tiếng.
Tiêu Huyền cũng tiện tay giúp hắn, nhưng hơi nhiệt tình.
“Ê, ê cháy cháy, cháy áo của ta.”
Đúng lúc này, mặt đất lại bắt đầu rung chuyển dữ dội, xung quanh Tiêu Huyền và Cố Ngữ Yên đột nhiên xuất hiện một hố xoáy lớn, cả hai đều rơi xuống.
Tiêu Huyền ôm chặt lấy Cố Ngữ Yên, bảo vệ nàng trong lòng.
Kim Hạn thì rơi vào trạng thái hoang mang, cả hai đồng bọn của hắn tách ra rồi, hắn lại cô đơn hoàn cô đơn sao? Ngay khoảnh khắc này, ông trời không phụ lòng người, tạo ra một lối đi dành cho Thái Tử Bắc Nguyên, phía xa xa hiện lên một vầng sáng chói lóa, Kim Hạn cứ như vậy mà bước vào trong vầng sáng, xuyên qua một cánh cửa khác.
Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền tiếp đất thành công, cũng như cảnh tượng trong bao bộ phim ngôn tình khác, nàng nằm trên người chàng, mắt chạm mắt và…môi chạm môi.
Xong rồi, tiếp tục với công việc, hai người nhanh chóng ngồi dậy, quan sát xung quanh, bọn họ đồng thời phát hiện ra một cánh cửa đá lớn, không nghĩ ngợi nhiều, dù sao cũng không còn lối đi khác, hai người liền tiến đến cửa đá, tìm cách mở.
Linh lực không có tác dụng, dùng sức đẩy cũng không tài nào mở được, đó là điều mà Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền chắc chắn.

Cố Ngữ Yên quan sát phát hiện trên cửa đá có hai dấu chân, nàng và Tiêu Huyền chăm chú ngắm nghía một lúc thì nhìn nhau.
Huyền Vương gật đầu xác nhận suy nghĩ trong lòng Cố Ngữ Yên.
Nàng nhanh chóng triệu hồi ra Tiểu Bạch và Tiểu Hắc.
“Chủ nhân.”
Tiểu Hắc mở lớn đôi mắt to ngơ ngác nhìn Cố Ngữ Yên, nó vừa trộm được từ chỗ của Tiểu Nấm vài hủ rượu hoa đào, còn chưa kịp uống liền bị triệu hồi ra ngoài này rồi.
Thế nào Tiểu Nấm cũng mang rượu đem giấu ở chỗ khác.
Cố Ngữ Yên liếc mắt về phía hai dấu chân trên cửa đá, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch hiểu ý liền nhanh chóng đặt chân vào.
Cánh cửa đá chậm rãi mở ra, đến đây thì Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền đều hiểu, hai truyền thừa Thần Thú trong cấm địa Bắc Nguyên quốc, một là linh hồ, một là của bạch lang.
Hai người cùng hai linh thú tiến vào căn phòng sau cánh cửa đá, xuất hiện trước mặt họ là hai bức tượng lớn, là hai bức tượng linh thú bạch hồ và bạch lang.
Không biết hai bức tượng này đã được đặt ở đây bao lâu nhưng trên thân tượng đã có rất nhiều rêu phong.
Tiểu Hắc nhanh nhảu, không nhịn được mà vươn chân chạm vào bức tượng bạch hồ, có kích thước to gấp năm lần bản thân nó.

Ngay lúc bàn chân tiểu hồ ly vừa chạm vào bức tượng thì đôi mắt của tượng đá đột nhiên lóe sáng, cả người tiểu hồ ly được một luồng linh lực vô hình nhấc bổng lên, bay lơ lửng giữa không trung.
Bên này Tiểu Bạch cũng có hành động tương tự, Cố Ngữ Yên nhìn hai khế ước thú của mình, bản thân của nàng cũng bắt đầu cảm nhận được linh lực chuyển động trong cơ thể.
Đúng lúc Cố Ngữ Yên vừa tiến vào trạng thái tiếp nhận truyền thừa thì một tia sét không biết từ đâu đánh thẳng vào người của Tiêu Huyền.
Kim Hạn một thân một mình, đơn phương độc mã tiến vào một thông đạo khác.
Thái Tử Bắc Nguyên đi theo một đường thẳng, cứ đi mãi đến một căn phòng thì dừng lại.
Căn phòng mà hắn đang đứng thật sự rất đẹp, không chỉ rộng rãi mà còn rất lộng lẫy.
Trong căn phòng có một chiếc giường lớn, nhìn qua rất giống long sàn dành cho hoàng đế Bắc Nguyên quốc, cả căn phòng được bố trí đèn lưu ly sáng rực, khắp căn phòng đều là kệ sách, những quyển sách được đặt san sát nhau, rõ ràng thông đạo này đã được xây dựng từ rất lâu nhưng toàn bộ đồ vật trong căn phòng đều có vẻ mới, không hề bám bụi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.