Thiên Thần Hộ Tình

Chương 5:




Nhìn thấy cô gái kia ở chung với người đó, rõ ràng biết kế hoạch vô cùng thuận lợi, tại sao trong lòng cậu vẫn thấy đau đớn khôn cùng?
Hoặc giả đấy chỉ là ảo giác tạo bởi cảm giác tội ác và tư lợi của bản thân.
Nhìn thấy cô gái kia, cậu vừa đau đớn vừa đố kị.
Đau đớn bởi cô gái kia, dưới sự khống chế của cậu, căn bản đã mất đi cái tôi của bản thân. Đố kỵ bởi cho dù cô có mất đi cái tôi của bản thân nhưng vẫn hạnh phúc hơn cậu rất nhiều.
Nhưng, người ấy đã cười, từ sau khi cha mẹ qua đời, cuối cùng cậu lại có thể nhìn thấy nụ cười của người đó, chỉ cần có thể nhìn thấy nó, khổ sở đến đâu cậu cũng sẵn lòng.
Chỉ cần có thể nhìn thấy nụ cười của người đó là tốt rồi.
Thời gian sống chung đã có nửa tháng, trong nửa tháng này, sáng nào cũng sẽ thấy được cảnh Bạch Thiên Vũ chuẩn bị bữa sáng cho hai cha con, còn hai cha con thì một âm thầm, một công khai bức bách Bạch Thiên Vũ ăn nhiều hơn.
Sau khi cả hai rời nhà, Bạch Thiên Vũ sẽ gọi điện cho chú Trịnh báo bình yên, rồi tới phòng vẽ phác thảo hoặc vẽ cái gì đó, đến khi mệt thì về phòng nghỉ ngơi. Mỗi lần nghỉ sẽ ngủ qua giờ ăn trưa, bình thường đều sẽ do hai cha con trở về đánh thức, sau đó cứng rắn ép buộc cậu ăn bữa tối, rất ít khi tự mình tỉnh lại.
Ăn xong bữa tối, Thần Vũ nhất định sẽ lôi kéo Thiên Vũ cùng làm bài tập với mình, làm xong sẽ len lén đến chỗ cha mình quậy một trận.
Theo lý thường mà nói, Nhạc Chấn Vũ nhất định sẽ vô cùng bực mình, thế nhưng anh không cách nào nổi giận được, cuối cùng đành phải ngồi “chờ” hai người tới phá.
Phải, là chờ…
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, ba người họ đã hình thành thói quen sống chung, một thói quen vô cùng mỹ mãn, cho dù không muốn nhưng không cách nào ngăn cản được tình cảm thân cận bắt đầu nảy sinh trong lòng.
Anh nhất định phải ngăn mọi việc phát triển thêm!
Sau nhiều lần do dự, Nhạc Chấn Vũ cuối cùng cũng đi đến quyết định, không chấp nhận được cảm giác tội ác nảy sinh từ tình cảm không nên tồn tại.
“Cậu có vẽ gì chưa?” Khi bữa cơm mới được một phần ba, một câu nói tưởng chừng như là quan tâm ngay lập tức đánh tan bầu không khí hài hòa từ trước tới giờ.
Không cần phải đoán, Bạch Thiên Vũ hiểu rõ ý của anh, miếng cơm đưa lên miệng cuối cùng vẫn đặt xuống. “Vẫn chưa…” Cậu biết bản thân đang tham lam thời gian không phải của mình.
“Tôi nghĩ cậu tới đây là để vẽ tranh đấy!” Có lẽ bởi kiềm chế đã lâu nên lời nói ra có phần cay nghiệt, không giống thói quen của anh trước giờ.
“Quả thực tôi đến là để vẽ.” Ngực quặn thắt đau đớn, cậu khẽ khàng đặt bát xuống.
“Nhưng tới giờ tôi vẫn chưa thấy bất kì thành phẩm nào.” Bàn tay cầm đũa siết chặt, nhìn thấy gương mặt của cậu chợt tái nhợt, anh cứng rắn ép bản thân coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn. Lúc này đây, ngay cả Nhạc Thần Vũ cũng đã buông chén bát xuống.
“Ừ… Không có…” Không phải là không có thành phẩm, mà là những thành phẩm kia ngoài cậu ra, bất kì ai cũng không thể thấy.
“Ồ, vậy à…”
“Xin lỗi, mấy ngày này tôi sẽ đẩy nhanh tiến độ… Tôi quên mất mình đang quấy rầy cuộc sống của cả hai.” Bạch Thiên Vũ nhìn vẻ mặt hờ hững của anh, gò má tuy rằng tái nhợt không chút máu nào, nhưng trên môi vẫn là nụ cười ôn hòa điềm nhiên cầm chén đũa lên tiếp tục ăn từng miếng, từng miếng một.
“Thế thì tốt!” Quá ác! Anh không thích nhìn thấy cậu trưng ra vẻ mặt như thể không có chuyện gì xảy ra như vậy, nó làm anh cảm thấy cậu vừa kiên cường đến chết đồng thời cũng yếu đuối đến chết.
Nhìn thấy tình huống trước mặt, Nhạc Thần Vũ không vui chút nào, bởi nó ngược lại với những gì bé hi vọng, xem ra bé đích thực phải làm cái gì đó để cứu vãn tình hình.
“Cha!”
“Sao vậy?”
“Thứ bảy này chúng ta đi leo núi có được hay không?”
“Leo núi?”
“Vâng! Cô bảo ngày lễ sắp tới bọn con hãy cùng cha mẹ, anh chị em đi dã ngoại một buổi, sau đó vẽ lại khung cảnh đẹp nhất nộp cho cô.”
Nhạc Chấn Vũ nhẩm tính trong đầu, thấy thứ bảy này không có cuộc gặp xã giao nào quan trọng, thế là gật đầu đồng ý. “Được, vậy chúng ta đi leo núi.” Trước kia, khi Hiểu Thần còn sống, cả hai cũng hay ra đó chơi, ở đấy có ngôi nhà nhỏ, vì chủ nhà thường xuyên đi vắng nên mỗi khi cần đều có thể thuê ở.
Thấy cha gật đầu rồi, Nhạc Thần Vũ liền quay sang Bạch Thiên Vũ. “Thiên Vũ cùng đi nhé? Tiện thể dạy con vẽ luôn!”
Cậu theo thói quen tính gật đầu ngay, nhưng cảm giác nhói đau mơ hồ nơi ngực khiến cậu do dự. “Để chú suy nghĩ một chút được không?” Cậu chưa từng leo núi lần nào, cũng chưa từng thấy qua cái gọi là núi cao sông dài, ấn tượng của cậu với thế giới này, tất cả đều đến từ hình ảnh trong sách.
“Thiên Vũ không thích leo núi à?” Có lẽ Thiên Vũ thích biển hơn, bé nên rủ đi biển mới phải chứ. Bé muốn đi núi là bởi núi xa hơn so với biển, có nhiều thời gian để chơi hơn.
“Không phải, chú chưa từng leo núi, nên vẫn chưa biết có thích hay không.” Chuyện này, cậu nhất định phải hỏi thăm chú Trịnh và Roger trước.
“Chú nhất định sẽ thích, trên núi rất là đẹp!” Bé mới tới đó một lần cùng với cha vào năm ngoái, ký ức cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết ở đấy có thật nhiều cây thôi.
Quả nhiên, câu nói trên hấp dẫn ngay lực chú ý của Nhạc Chấn Vũ.
Tên oắt con này tính giở trò gì đây?
“Thật thế ư? Mai chú trả lời cháu có được không?” Nếu như có thể, cậu cũng muốn đi, cậu chưa bao giờ dám hi vọng xa vời có thể cùng hai cha con họ làm gì đó.
“Tới mai lận ạ…” Sự thất vọng tràn đầy trong câu nói.
“Xin lỗi nhé, Thần Vũ, để chú suy nghĩ xong, ngày mai nhất định sẽ trả lời cháu… Không thì tối nay nha, tối nay trước khi đi ngủ chú sẽ báo, được không?” Cậu không chịu được khi nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của bé, gương mặt đó thật giống, thật giống với bộ dạng trước kia của cha bé.
“Vâng ạ. Tối nay trước khi đi ngủ con sẽ tới đòi đấy!”
“Biết rồi.” Cậu đưa tay ra, bàn tay bé nhỏ kia liền áp lên, đập một cái, ánh mắt cậu hướng về gương mặt hờ hững không chút biêu tình của Nhạc Chấn Vũ. “…Tôi có thể đi chung không?”
“Dĩ nhiên là có thể!” Nhạc Thần Vũ ngay lập tức giúp cha trả lời, kết quả rước lấy hai con mắt đen trừng to, một đôi mắt tương tự không chịu yếu thế trừng ngược lại.
Con là muốn Thiên Vũ cùng đi đó!
Giỏi lắm nhóc con! Lông cánh còn chưa mọc đủ đã dám khiên chiến với cha mẹ rồi!
Bốn con mắt trừng qua trừng lại truyền tin như nảy lửa.
Nhìn Nhạc Thần Vũ một cái, lại nhìn Nhạc Chấn Vũ một cái, một lớn một nhỏ trợn tròn mắt trông y hệt như nhau, khiến mọi thương cảm gì đó trong đầu cậu khi nãy bay sạch sẽ, không nhịn được bật cười một tiếng, đổi lấy bốn con mắt nhìn cậu chằm chằm.
Cậu lại cười như vậy, dịu dàng như vậy, thuần mỹ như vậy, cười để cho người ta cho là sau lưng cậu nên có một đôi cánh mới đúng.
Anh không phát hiện ra bàn tay mình vô thức vươn ra, nắm thật chặt lấy cổ tay Bạch Thiên Vũ, cứ như sợ rằng bất kỳ lúc nào cậu cũng sẽ biến mất không dấu vết.
Bị anh cầm tay, nụ cười của Bạch Thiên Vũ ngưng lại trên mặt, trói buộc trên cổ tay trở thành lửa nóng khó nhịn, phải gấp rút rời đi.
Có thể không?
Có thể cho phép tôi nói câu yêu thương với anh được không?
Khát vọng trong lòng khiến trái tim đập mãnh liệt, câu hỏi quay cuồng trong đầu chực thoát ra.
Anh vĩnh viễn sẽ không biết được, cậu phải tốn bao nhiêu sức lực mới không nói ra câu hỏi ấy, tại sao anh lại làm như vậy? Rõ ràng không muốn tiếp nhận sự tồn tại của cậu, vì sao còn nắm lấy tay cậu? Biết rõ ràng sẽ tuyệt đối không thể yêu cậu, sao lại để cậu tơ tưởng đến việc nói rõ nỗi lòng?
“Thả tay tôi ra được không?” Không biết cậu kiếm đâu sức lực để tiếp tục nở nụ cười, nói với anh như vậy không biết trái tim mình quặn đau đến mức nào mới có thể nhìn anh buông tay mà không níu giữ lại?
“A… Xin lỗi…” Nhạc Chấn Vũ nhanh chóng buông tay ra, cổ tay bé nhỏ kia dường như trong khoảnh khắc ấy đã khắc vào trong tâm trí anh, cho dù buông ra, cho dù cách xa, cảm giác ấy vẫn luôn tồn tại…
Trái tim anh dần thay đổi, không còn như trước, sụp đổ trong một ngóc ngách hẻo lánh nào đó. Mà anh thì chỉ có thể trơ mắt nhìn nó sụp đổ, không thể làm gì khác hơn.
Trẻ em vô cũng mẫn cảm, trong khoảnh khắc đôi tay tách ra ấy, trong đầu ong ong tiếng vật gì đó vỡ vụn, khiến cho cả cơ thể run lên vì sợ hãi bất an. Đôi tay bé bỏng của Nhạc Thần Vũ không cầm nổi chén bát nữa, chúng rơi vỡ đầy nhà, đôi mắt to tròn cũng chứa đầy nước mắt.
Đừng! Đừng buông ra!
Trái tim anh run lên khi nhìn thấy thân ảnh gầy nhỏ ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn đang khóc ròng. Anh không biết vì sao con trai mình vô cớ bật khóc tỉ tê, bên tai lại giống như nghe thấy giọng nói của con.
Đừng buông ra!
Một đôi mắt hốc hác mang nước mắt dịu dàng nhìn anh, bàn tay gầy gò đặt sát bên tay anh, dù bệnh tật đã rút đi sức lực nhưng nó vẫn nắm thật chặt không thả, khó khăn thì thầm từng câu với anh.
Anh không hề buông tay, cho tới tận bây giờ, anh vẫn chưa hề buông tay, nhưng dẫu anh có siết thật chặt bằng cả hai tay, anh vẫn không thể nắm lấy được cái gì, cho tới hôm nay nó vẫn trống rỗng đến mức cảm thấy một phần lạnh lẽo.
Anh sẽ không buông tay ra, nhưng ít nhất cũng hãy cho anh có gì đó để nắm lấy!
Sự chới với trong đôi mắt anh thiếu chút để Bạch Thiên Vũ vươn tay ôm cả anh vào trong lòng, nhưng cơn đau ân ẩn nơi ngực nhắc nhở cậu điều không thể.
Một lần ích kỷ này, là hi vọng mình có thể làm được cái gì đó, không phải mang tới nhiều bi thương hơn, thế nên cậu, không được phép làm gì cả!
Buổi tối, khi xác định hai cha con đã yên vị trong phòng của chính mình, cậu cầm điện thoại lên, bấm một dãy số quen thuộc, tiếng chuông đổ chưa được một tiếng đã có người nhận ngay.
“Chú Trịnh, đừng nói chú suốt ngày suốt đêm canh bên cạnh cái điện thoại đấy nhé.” Nếu không vì sao ngay cả cú điện thoại đột xuất như vầy cũng bắt nhanh đến vậy.
Bầu dây bên kia im lặng mất một lúc. [Tôi mua điện thoại vô tuyến.]
Nghe tới đây, Bạch Thiên Vũ rất không nể mặt mà bật cười. “Chú Trịnh, có bắt điện thoại sớm đến đâu cũng không được thưởng đâu.”
[Cậu đây là cười nhạo lão già này phải không?]
“Nào có, cháu chỉ không mong chú lúc nào cũng nơm nớp lo sợ như vậy, có chuyện gì cháu nhất định sẽ báo, chú cứ vậy khiến cháu lo thêm đó.” Lời giống vậy không biết đã nói qua bao nhiêu lần, vẫn tuyệt không có thấm vào tai, nếu còn nói thêm, chú Trịnh nhất định sẽ lấy cớ tuổi cao lãng tai trí nhớ kém.
[Vậy giờ cậu có chuyện rồi?] Trong lời nói bắt đầu có chút khẩn trương.
“Có việc cháu muốn thương lượng với chú.”
[Việc như thế nào?] Ông có linh cảm mình sẽ không thích điều cậu sắp nói.
“Ngày lễ sắp tới, cháu muốn cùng hai cha con họ ra ngoài.”
[Cậu chủ…]
Bạch Thiên Vũ cười khổ, nghe giọng nói đầu bên kia điện thoại liền biết ngay bất an trong lòng chú Trịnh, hơn nữa nó cũng chẳng chứa tí ý tứ đồng ý nào. “Chú Trịnh, cháu sẽ tự chăm sóc tốt bản thân, hơn nữa, cháu chưa từng đi xa một lần nào, đây có lẽ là cơ hợi duy nhất…”
[Đừng có nói lung tung! Sau này còn rất nhiều, rất nhiều cơ hội!] Xem ra ông nổi giận rồi.
“Xin lỗi, chú Trịnh, quên điều cháu vừa nói đi… Nghỉ lễ lần này cho cháu đi được không?”
[…Tôi phải hỏi ý kiến Roger đã.] Từ trước tới nay, ông không cách nào cự tuyệt yêu cầu của đứa trẻ này.
“Cảm ơn, chú Trịnh. Còn Roger, cháu sẽ tự gọi.”
Lại một chuỗi dài im lặng. […Nếu Roger đồng ý, nhất định phải nhớ kỹ lời ông ấy căn dặn, một câu cũng không được phép quên.]
“Vâng ạ. Cháu nhất định sẽ tự chăm sóc tốt bản thân, tuyệt đối sẽ không để mọi người lo lắng, tin cháu nhé? Có lúc nào cháu yêu cầu chuyện quá sức đâu?” Bất giác ánh mắt rơi vào khung cảnh ngoài cửa sổ, bầu trời đêm không trăng sao, nếu không bật đèn thật chẳng thể nhìn được năm ngón tay. Cậu yên lặng lắng nghe lời căn dặn của đầu bên kia, từ đầu đến cuối vẫn kiên nhẫn như thế, cho tới khi nói một tiếng hẹn gặp lại.
Cậu ngưng lại một lúc, mới tiếp tục bấm số điện thoại tiếp theo.
[Roger, ai vậy?] Ngoài tiếng nói ra còn nghe cả tiếng lật giấy, dựa vào tính cuồng việc của Roger, nhất định đang ngồi xem một chồng tài liệu thật dầy.
“Roger, là tôi, Thiên Vũ.”
Đối phương dừng một chút. [Cậu lại tính làm cái gì ngốc nghếch rồi hả?]
Bạch Thiên Vũ lại đành cười khổ, những lời này nghe cứ như thể cậu cả ngày chỉ biết tìm việc ngốc để làm ấy. “Tôi muốn cùng cha con Chấn Vũ đi lên núi chơi một chút.”
[Không cho phép!] Giọng nói vô cùng kiên quyết.
“Không thể châm chước tí nào ư?”
Một lần nữa yên lặng. [Cậu gọi không phải để hỏi có thể hay không, mà là để nhắc tôi chuẩn bị cẩn thận phải không?] Khẩu khí tệ vô cùng.
“Nhất định phải nói như vậy sao?” Bởi cậu biết Roger nhất định sẽ đồng ý.
[Chứ không cậu muốn tôi nói làm sao?] Có tiếng nặng nề đóng lại của tập tài liệu. [Tính ngoan cố của cậu không phải mới có ngày một ngày hai.]
“Tôi đã cho là anh sẽ dùng từ ‘tùy hứng’”.
[Cậu đã biết bản thân mình tùy hứng thì cần gì tôi nói nữa. Thuốc ở chỗ cậu vẫn đủ chứ?]
“Chờ một chút!” Cậu ngồi xổm xuống, lấy cái hộp sau kệ sách ra, kiểm tra từng lọ một. “Albuterol (thuốc giãn khí quản) không chắc còn đủ dùng.”
[Ngày mai tôi sẽ đem tới, những cái khác thì sao?]
“Không cần, trong nhà còn nhiều lắm, nhiêu đây là đủ rồi.”
[Vậy thì tốt. Nhớ, chỉ cần hơi cảm thấy khó thở thôi cũng phải ngưng ngay, không đi nữa.]
“Tôi biết rồi…” Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân. “Ngày mai hẵng nói tiếp, Thần Vũ tới rồi.” Không đợi Roger đáp lời, cậu lập tức cúp điện thoại.
“Thiên Vũ, ngủ chưa?” Giọng nói ngây thơ của trẻ con khẽ vang lên, sợ đánh thức Bạch Thiên Vũ, ngay cả đèn bé cũng không dám bật.
Bạch Thiên Vũ lập tức đi mở đèn. “Chú chưa ngủ, bài tập làm xong rồi?”
“Xong rồi ạ. Sao khi nãy chú không bật đèn?” Tối đen như mực không thấy cái gì hết thì có thể làm được gì?
“Quên mất tiêu.”
“Ủa? Mấy cái này là gì vậy ạ?” Nhìn thấy đủ loại chai lọ trong cái hộp đặt trên bàn, Nhạc Thần Vũ tò mò hỏi. “Quá trời thuốc luôn! Thiên Vũ khó chịu trong người à?” Bé rất ghét uống thuốc, thế nên chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra nó ngay.
“Không có.” Cậu nhanh chóng cầm hộp thuốc cất đi, chạy trốn khỏi ánh mắt tò mò lo lắng của đứa trẻ. “Cái này giống hộp cứu thương trong nhà ấy, phải thường xuyên kiểm tra thì tới lúc người không thoải mái mới tìm được thuốc để uống.”
“Ồ!” Bé mặc dù cái hiểu cái không vẫn gật đầu một cái. “Ngày mai Thiên Vũ có thể cùng đi leo núi với con và cha không?” Hiện thời, với bé mà nói, đây mới là thứ quan trọng nhất, mấy cái khác có thể để sau từ từ tính.
“Có, mai chú sẽ đi với cháu và cha leo núi.”
Nhận được câu trả lời như mong đợi, gương mặt bé nhỏ cười lộ hai lúm đồng tiền tươi rói. “Tuyệt quá! Thiên Vũ đi được rồi, trên núi có rất nhiều thứ hay đó!”
“Hay ra sao?”
“Có suối nước nóng, có thể luộc trứng.” Trong đầu của bé chỉ có những trò chơi thôi, tuổi của bé chưa biết để ý tới phong cảnh. “Ở đây còn có rất nhiều trái cây, chúng ta có thể ăn trái cây!” Điểm tốt thứ hai chính là cái này.
“Nghe thật là hay đó!” Cậu bóp bóp cái mũi nhỏ.
“Đương nhiên, thế nên Thiên Vũ nhất định phải đi!”
“Chú sẽ đi.”
“Thiên Vũ.”
“Hửm?”
“Hôm nay chúng ta ngủ chung có được hay không?” Bé chưa từng ngủ cùng cha mẹ bao giờ, hiện bé rất muốn ngủ chung với Thiên Vũ.
“Được chứ!” Ôm cơ thể mềm mềm như vậy nhất định sẽ rất thích.
“Nhưng thế thì tội nghiệp cha lắm, ngủ có một mình à. A! Hay ba người chúng ta ngủ chung có được không?”
“Hả?” Cậu bị ý tưởng này dọa sợ, cùng Nhạc Chấn Vũ ngủ chung?
“Tuyệt quá! Tuyệt quá! Ba người chúng ta ngủ chung!” Nghe nhóm Tiểu Vĩ nói, cha mẹ chúng đều ngủ chung trên một giường, thế nên bé cũng phải nỗ lực để cha và Thiên Vũ cũng ngủ chung một giường, để Thiên Vũ trở thành mẹ của bé.
“Nhưng mà…” Ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không có, cậu đã bị Nhạc Thần Vũ hưng phấn kéo tới phòng làm việc. “K-Khoan đã, như vậy không tốt lắm…” Cậu phải nỗ lực dữ lắm mới không bị kéo tuốt vào trong phòng làm việc, gương mặt lúc đỏ lúc trắng trông rất thú vị.
“Tại sao?”
“Bởi vì… Bởi vì… Bởi vì…” Cậu phải làm sao để giải thích cho một đứa trẻ năm tuổi sự khác nhau giữa việc một người lớn và một đứa trẻ ngủ chung với việc hai người lớn ngủ chung, đặc biệt là khi người đó là người cậu vẫn hằng mơ ước chứ, quả thực vô cùng không tốt.
“Chú không thích cha à?” Gương mặt vô tội ngẩng lên nhìn cậu, hai hạt châu đã triển khai công kích bằng nước mắt.
“Dĩ nhiên không phải!” Những lời này là phản ứng bản năng rồi, cậu còn không kịp suy nghĩ câu hỏi nữa.
“Vậy thì vì cái gì Thiên Vũ không muốn ngủ chung với cha?” Bé nhất định phải khiến hai người ngủ chung với nhau.
“Đó là bởi vì, bởi vì…” Ôi! Ôi! Ôi! Cậu cũng muốn khóc lắm rồi, ông trời hỡi, sao ông lại cho cậu quả bom to đến như vậy?
“Ngủ chung đi mà chú…” Bé nài nỉ.
“Cái này… Cái này… Thôi được rồi.” Cậu quyết định mặc kệ, dẫu sao cậu đồng ý chưa chắc Nhạc Chấn Vũ đã đồng ý, thôi thì cứ làm con rùa đen rúc đầu, đẩy toàn bộ trách nhiệm cho người ta là được.
“Yeah! Vậy chúng ta đi nói cho cha biết đi!”
“Nói cái gì?” Giọng nói trầm thấp quen thuộc từ chỗ cửa phòng vang lên, đôi mắt đen dường như đã sớm nhìn thấy trò lén lút của hai người.
Hai người này không hề biết cái gì gọi là đề phòng cả, dám ở ngay trước cửa phòng của anh nói to nói nhỏ bàn chuyện về anh, bảo anh làm thế nào không nghe được kế hoạch của họ cơ chứ.
“Cha! Tối nay ba người chúng ta ngủ chung nhé!?” Cha tới thật đúng lúc, giờ chỉ cần cha gật đầu, kế hoạch liền thành công mỹ mãn.
“Ngủ chung?” Anh nhướn mi, không nhìn kẻ đầu têu đang cười toe toét mà nhìn sang người đang đỏ bừng mặt đứng bên cạnh, cảm thấy hứng thú. Lời bày tỏ nhanh chóng và đầy khẳng định khi nãy anh có nghe thấy, chính vì thế hiện giờ lòng anh đang rất cao hứng, bảo anh nổi giận bây giờ sợ không có biện pháp nào, ngay cả phút lúng túng chỗ bàn ăn khi nãy cũng đã quên sạch.
“Dạ! Tối nay ba người chúng ta ngủ chung nhé, cha?”
Cặp mắt sắc bén vẫn nhìn chằm chằm gương mặt kia, nhìn bộ dạng này, dường như cậu không thích đề nghị này cho lắm, ngủ chung với anh đáng ghét đến vậy à? Cơn giận không biết từ đâu lại xông tới, lần đầu tiên anh nhận ra bản thân tính tình thay đổi y hệt con gái vậy.
“Được!” Câu đồng ý thốt ra, anh không hề bỏ qua vẻ mặt kinh ngạc khó tin của Bạch Thiên Vũ, nhưng lại không rõ háo hức bên trong đôi mắt ấy biểu thị cái gì.
“Oa! Hay quá đi! Vậy tối nay ba người chúng ta ngủ chung. Giường của cha lớn nhất. Chúng ta ngủ ở chỗ của cha!” Trong ba người, hưng phấn nhất chính là bé.
“Được, ngủ phòng của cha.” Miệng thì trả lời con trai, nhưng đôi mắt vẫn không dời đi, cứ như thể muốn găm hai cái lỗ trên người Bạch Thiên Vũ vậy.
Tại…Tại sao anh lại đồng ý vậy? Chẳng phải anh không thích cậu sao? Tại sao còn đồng ý?
Tai cậu ong lên như thể có hàng ngàn con muỗi đang vo ve bên cạnh, tiếng hoan hô của Nhạc Thần Vũ, ánh mắt của Nhạc Chấn Vũ, tất cả đều không có chạm được vào đầu cậu, hiện giờ ngoài một vạn câu hỏi tại sao kia, những thứ khác cậu chẳng thể nghĩ được nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.