Thiên Thần Cánh Trắng

Chương 27: Phu quân mặt liệt (19)




Trần Minh vừa mới rời khỏi, Diệu Phong không biết từ đâu nước mắt ngắn nước mắt dài chạy tới đứng trước mặt nàng. Thời gian trùng khớp như vậy quả thật quá kỳ diệu, như thể hắn ta sớm đã theo dõi hai người bọn họ.
Lâm Dạ Mễ bị Diệu Phong lôi lôi kéo kéo, nàng không vùng vẫy, không phản kháng, chỉ đứng lặng yên nơi đó đưa mắt theo dõi. Nàng thật muốn xem, người này rốt cuộc là đang muốn làm gì.
Diệu Phong thấy Lâm Dạ Mễ đứng yên không phản kháng gì nghĩ rằng nàng vẫn chưa khôi phục ký ức, trong lòng thầm nghĩ tốt lắm. Lập tức giọng nói Trần Minh tràn đầy nhu tình mật ý, ánh mắt hướng Lâm Dạ Mễ khẩn cầu: "Mễ nhi, nàng cùng ta bỏ trốn đi, việc nàng sai người đánh đuổi ta ra khỏi Trần gia trước kia, ta đều bỏ qua hết. Được không?" Hắn như thể muốn lấy hết tâm can của mình để thuyết phục nàng, càng nói nước mắt càng rơi lợi hại, thiếu chút lấy nước mắt thay nước lã mà rửa mặt. Mặc dù khóc lã chã như thế, hắn vẫn cố gắng bồi thêm một câu: "Ta biết, nàng nhất định là bị Trần Minh lừa gạt nên mới có thể đối xử với ta như thế."
Nghe Diệu Phong mắng Trần Minh, trong lòng nàng sớm đem mười tám đời tổ tông hắn mắng lại, thầm cười lạnh nhưng ngoài mặt nàng vẫn bình thường, tỏ vẻ hoang mang dịu dàng nói: "Ta vì sao phải theo huynh, hiện tại ta đang sống rất tốt."
Diệu Phong lập tức túm chặt lấy hai cánh tay Lâm Dạ Mễ, khẩn trương nói: "Nàng đừng bao giờ tin lời hắn ta, hắn ta đang lừa gạt nàng, hắn chính là đang muốn dụ dỗ nàng."
Nếu nàng hiện tại bị mất trí, nhìn thấy vẻ khẩn thiết như thế của Diệu Phong, cộng thêm mối quan hệ rối rắm giữa nàng và Trần Minh như thời gian qua, lòng nàng nhất định sẽ bị lung lay, bảy phần tin theo lời hắn ta. Chỉ là tiếc cho hắn, nàng lại lấy được ký ức sớm hơn một bước.
Lâm Dạ Mễ mi mắt khẽ rung động, nhẹ nhàng như lá liễu mà rũ xuống. Nàng bối rối xoắn xoắn tay áo bản thân, giọng yếu ớt cất lên: "Ta bị mất trí nhớ, hiện tại quả thật không biết tin ai. Nhưng ta không biết bản thân có gì đáng giá để người khác có thể lừa gạt."
Nói rồi, Lâm Dạ Mễ đưa ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Diệu Phong. Diệu Phong bị nàng nhìn trong lòng thoáng chột dạ, vội lấy lời giải thích để che đậy: "Trần Minh chính là muốn lừa gạt gia tài của nàng."
"Nhưng theo như lời người khác nói, gia đình ta không nhiều tiền bằng Trần gia, ruộng đất cũng không nhiều bằng Trần gia." Nàng tỏ vẻ không đúng, vội lên tiếng phản bác. Bồi thêm lời giải thích đó chính là trong lòng nàng lần nữa thầm cười lạnh.
Việc trước đây Diệu Phong lừa gạt nàng lấy đi một số trang sức để bán, nàng đều biết, chẳng qua nàng chẳng bận tâm. Mặt khác tại thời điểm đó, Trần Minh khiến tâm nàng tuyệt vọng hơn cả nằm trong hố băng, nàng chấp nhận bị lừa để có thể ra khỏi Trần gia.
Diệu Phong này bề ngoài phong nhã thế thật không ngờ rằng kỳ thật là một tên lừa gạt. Không những thế, tâm địa lại ti bỉ đến cùng cực. Hắn vì lợi ích bản thân mà ngay cả khi nàng bị mất trí vẫn muốn lợi dụng.
Diệu Phong không ngờ Lâm Dạ Mễ sớm đã nhìn thấu tâm can mình, hắn nghe nàng hỏi như thế thì vội lung túng giải thích: "Đó chỉ là vẻ ngoài thôi."
Lâm Dạ Mễ nghe xong liền mở to mắt, bộ dạng thật sự bị lời nói này dọa cho sợ hãi. Nàng lắp bắp hỏi lại: "Thật sao?"
Thấy nàng bị lay động, hắn vội nói tiếp: "Thật, hơn nữa Trần Minh kia thật ra là một người phũ phu, lúc trước nàng chính là bị hắn hạ thủ đến mức mất trí nhớ. Nàng ở lại đây thật không an toàn, mau theo ta bỏ trốn đi, ta nhất định sẽ chăm sóc cho nàng thật tốt."
Lâm Dạ Mễ nghe đến việc bị đập đầu đến mức mất trí nhớ thì ánh mắt tối đi vài phần, nhưng rất nhanh liền bị nàng che giấu đi. Nàng rưng rưng nước mắt, bộ dáng bị cảm động, sau đó lại lộ ra vẻ khó xử: "Ta... ta... "
"Nhanh, mau đi cùng ta."
Nói rồi, Diệu Phong không kiêng dè gì túm lấy tay nàng mạnh bạo kéo đi. Dáng vẻ của hắn ta vừa thô lỗ, vừa gấp gáp không kiêng dè gì, thậm chí mang vài phần lộ liễu.
Lâm Dạ Mễ để mặc cho hắn ta kéo cũng không phản kháng gì, nhưng nàng bị Diệu Phong kéo đi không quá hai bước liền từ phía sau lưng nghe thấy giọng lão phu nhân: "Các ngươi... các ngươi... "
Bên cạnh lão phu nhân có Dương Song đang đứng dìu bà, ngoài ra, phía sau lưng còn có thêm mấy tên hạ nhân không biết là do được gọi tới hay là muốn vì muốn xem náo nhiệt mà tới.
Chẳng bao lâu sau, từ xa xa Trần Minh cũng đi về phía nàng. Nhìn thấy nàng cùng Diệu Phong "tay trong tay" ánh mắt hắn tối đi vài phần, thậm chí thức ăn được mang ra cũng không thể giữ vững mà rơi xuống đất.
Nhìn cục diện hiện tại, nàng thật muốn ngửa mặt lên trời mà cười lớn.
Cái này có thể nói là trùng hợp xen lẫn trùng hợp, quá vô cùng vi diệu. Thật sự vi diệu đến mức như là một trò đùa, một trò đùa của ai đó sắp đặt.
Lão phu nhân không thể tin vào mắt mình, bà trợn to mắt nhìn chằm chằm Lâm Dạ Mễ. Dường như bà quá đau thương khi nhìn thấy cảnh này. Tay bà cầm quải trượng mà không ngừng run. Bà đau lòng khi đứa con ngốc của bà một lòng với nàng ta nhưng nàng ta lại xem đó như là một trò đùa mà giẫm đạp lên đó. Thậm chí, còn xem thường con bà đến mức ngay cả tình nhân cũng dẫn đến tận nhà luôn rồi, còn dẫn đến tận trước mặt cho con bà thấy. Đau thương hóa thành tức giận, đôi mắt bà trở nên hồng hồng, bà nhìn Trần Minh quát to: "Con thấy chưa, thấy chưa. Nàng ta không xem chỗ này ra gì, còn huyênh hoang cùng với nam nhân kia rời đi. Con vậy mà còn muốn bao che cho nàng ta, không chịu hưu nàng ta. Trần gia ta thật là vô phước quá mà, tại sao lại có thể có đứa con bạc nhược, ngu ngốc như con kia chứ."
Trần Minh như pho tượng đứng yên bất động, để mặc cho lão phu nhân chửi bới. Hắn không nói gì chỉ chăm chăm nhìn Lâm Dạ Mễ. Là đau lòng đến tột độ trước sự phản bội của nàng nên nói không nên lời, hay hắn khinh thường sự phản bội của nàng đến mức không muốn nói chuyện. Không ai biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ thấy sắc mặt đã sớm tái đi.
Bên cạnh đó, đám hạ nhân nhìn nàng không ngừng chỉ trỏ, cười ha hả như được xem kịch vui. Thậm chí, Dương Song không kìm nén được mỉm cười vô cùng đắc ý.
Lão phu nhân chửi bới Trần Minh một hồi, lại đưa ánh mắt qua nhìn Lâm Dạ Mễ. Càng nhìn bà càng cảm thấy không nuốt trôi ngụm nộ khí này. Bà vì sao lại phải chửi bới nhi tử của bà, người bà nên chửi nên đánh chính là cái nữ nhân bại hoại kia.
Lão phu nhân di chuyển ánh mắt nhìn sang Lâm Dạ Mễ, trong mắt chứa đầy oán hận như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Trong đầu bà luôn lặp đi lặp lại câu hỏi: Tại sao phải đối xử như vậy với con trai bà? Tại sao phải đối xử như vậy với con trai bà?
Sau đó ý niệm bà lại chuyển sang: Bà nhất định phải đánh chết tiện nhân này. Thuận theo suy nghĩ tay phải liền giơ gậy lên muốn đánh vào người nàng.
Mắt nhìn cây gậy sắp đánh vào người mình, Lâm Dạ Mễ không né không tránh. Nàng nhìn Trần Minh vẫn đứng yên bất động sau đó thầm cười. Sớm biết theo kế hoạch nhất định phải lần nữa tổn thương hắn, nàng tổn thương hắn đồng nghĩa với việc phải gánh chịu sự lạnh nhạt của hắn.
Thái độ hiện giờ của Trần Minh tất cả Lâm Dạ Mễ đều đã lường trước. Nhưng trong thâm tâm, nàng vẫn mong muốn nhận được sự che chở từ hắn. Vì vậy, khi nhìn thấy hắn thờ ơ nhìn nàng như vậy, trong tim Lâm Dạ Mễ có chút hụt hẫng.
Nhưng nàng lại không ngờ, cứ nghĩ rằng hắn sẽ oán hận nàng, sẽ để mặc cho nàng bị đánh. Nhưng hắn lại lấy thân mình che chở cho nàng, để cho một gậy kia trực tiếp đánh thẳng lên lưng mình.
Lão phu nhân cũng không nghĩ rằng nhi tử mình sẽ nhào ra, một gậy kia hạ xuống, cả người bà đều cứng đờ.
Mặc dù trên mặt Trần Minh không lộ vẻ gì thất thường, nhưng nàng biết, một gậy kia đánh hắn nhất định là rất đau. Bị đánh đến mức trên trán một tầng mồ hôi mỏng đều xuất hiện.
Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Trần Minh, đôi mắt Lâm Dạ Mễ nhanh chóng liền ửng hồng, trong lòng nàng khẽ nhói đau từng trận.
Phút chốc xung quanh im lặng đến đáng sợ, có lẽ tất cả đều bị một gậy vừa nãy của lão phu nhân dọa sợ. Chỉ im lặng được một lúc, xung quanh lại bắt đầu náo động.
Mọi người lại như cơn bão ập tới, xung quanh không ngừng chỉ trỏ mắng nàng. Tiếng mắng vang to làm náo động cả một mảng sân viện. Có người nói nàng là đồ yêu tinh chuyên dụ dỗ đàn ông. Có người lại nói Trần thiếu gia ngoài mặt lạnh lùng như vậy kỳ thực chỉ là một thằng ngốc nên mới bao che nàng. Có người lại nói, nàng nhất định sẽ bị hưu, sau khi bị hưu còn bị cả kinh thành phỉ nhổ đến mức bỏ đi biệt xứ.
Nàng muốn bước lên một bước để xem vết thương cho Trần Minh, nhưng phía sau liền bị Diệu Phong kéo lại không cho di chuyển.
Nàng biết, hiện tại nàng chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, tiến hành kế hoạch nàng đã dự liệu. Nàng nén cảm xúc đau nhói, nhộn nhạo trong lòng lại, giả vờ như mình không quan tâm đến Trần Minh nữa.
Lâm Dạ Mễ mím môi, ánh mắt lạnh lẽo quét nhìn xung quanh một vòng.
Mọi người ở đây đều muốn xem vở nàng dâu hồng hạnh vượt tường sau đó bị trượng phu hưu?
Nếu tất cả mọi người đều đã thích xem như vậy, được, nàng sẽ cho tất cả mọi người cùng xem.
Lâm Dạ Mễ trước sự xỉa xói của mọi người, nàng nén cảm giác nghèn nghẹn ở cổ họng, cố gắng xóa tan hơi nước tụ lại nơi khóe mắt, khóe môi run rẩy nở ra một nụ cười. Nụ cười của nàng vô cùng thanh khiết, như đóa Nguyệt Quế trắng vừa nở trong sương đêm.
"Minh ca, chàng mau hưu ta đi, ta muốn rời khỏi đây, đi cùng Diệu Phong."
Mọi người xung quanh đều bị lời nói táo bạo của nàng làm cho kinh sợ. Nữ nhân phàm hồng hạnh vượt tượng khi bị người khác phát hiện, đều hận không thể ngay lập tức biến mất. Chưa ai từng thấy người nào như nàng, đã bị phát hiện, lại còn cây ngay không sợ. chết đứng, đòi trượng phu hưu thư. Như thể, việc nàng làm vô cùng đúng đắn, không có gì phải xấu hổ.
Mọi người trong trang viên đồng loạt nhìn nàng như nhìn thấy quỷ.
Lão phu nhân cả người run lẩy bẩy, thiếu chút ngất xỉu ngay tại chỗ. May là bên cạnh có Dương Song đỡ, mới miễn cưỡng không ngất.
Trần Minh giờ phút này ngược lại yên tĩnh lạ thường.
Lâm Dạ Mễ tuy mạnh miệng đòi hưu thư, nhưng trong tâm nàng lại run rẩy lợi hại. Hai lòng bàn tay đã sớm đổ đầy mồ hôi, bị nàng lặng lẽ siết chặt lại.
"Được! Ta lập tức viết ngay cho nàng." Không giận dữ, không chất vấn, câu trả lời đơn giản tựa như nàng tùy tiện hỏi hắn có thể vẽ cho nàng một bức tranh được hay không? Hắn cũng tùy tiện đáp ứng.
Cái gió của mùa lạnh thổi qua làm cho sắc mặt Trần Minh càng thêm tái nhợt. Đáp ứng nàng xong, thân hình hắn lảo đảo cô độc từng bước hướng về phía thư phòng.
Trần Minh vào thư phòng không lâu, rất nhanh liền đi ra cùng với một tờ giấy hưu thư trên tay.
Giơ tay nhận hưu thư từ Trần Minh, Lâm Dạ Mễ cảm giác như thời gian đọng lại vô hạn. Nàng lấy được tờ giấy liền lập tức vội giấu ra sau lưng mình. Nàng muốn che giấu đi sự run rẩy từ những ngón tay. Nàng cũng không dám ngẩn mặt lên, nàng không muốn nhìn trong đôi mắt kia thấy được sự thất vọng, sự oán hận đối với nàng.
Ngay khi Lâm Dạ Mễ lấy được hưu thư, Dương Song liền nháy mắt với Diệu Phong ra hiệu. Hắn ta nhận được tín hiệu, liền lập tức nắm lấy tay nàng kéo đi ra khỏi Trần gia.
Nhìn bóng lưng Lâm Dạ Mễ rời khỏi, Trần Mình bất động nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay bản thân, thần sắc hắn không ai nhìn ra được hắn đang nghĩ gì.
Chợt, Trần Minh nói rất nhỏ, tựa hồ chỉ cho bản thân hắn nghe: "Ta chờ nàng."
Nói xong, Trần Minh khẽ siết chặt lồng bàn tay mình, như muốn giữ lấy chút hơi ấm từ ngón tay Lâm Dạ Mễ truyền đến cho hắn. Lúc lấy hưu thư, nàng đã một tay cầm giấy một tay viết vội hai chữ: "Chờ ta."
Lúc viết hai chữ này, nàng cũng không hiểu vì sao bản thân cho rằng Trần Minh sẽ tin tưởng nàng.
Lâm Dạ Mễ vì bị Diệu Phong lôi kéo đi nhanh nên ba bước cũng thành hai bước, rất nhanh liền bị lôi ra khỏi nhà Trần gia.
Cảm giác là đi đã đủ xa, Diệu Phong mới yên tâm thả chậm cước bộ lại, hắn còn không quên thả cho nàng một cái cười trấn an: "Nàng yên tâm, sau này ta nhất định sẽ chăm sóc nàng chu đáo."
Nàng cũng đáp lại hắn bằng một nụ cười tươi. Bàn tay nàng bị Diệu Phong nắm lặng lẽ bị nàng rút ra, nàng nhìn hắn, ý cười trong mắt càng sâu: "Phong công tử, người luôn trước mặt ta giả vờ tươi cười như vậy, quả thật làm khó cho người rồi."
Diệu Phong bị lời nói của nàng làm cho kinh ngạc, nụ cười trên môi hắn lập tức có phần gượng gạo, cứng nhắc: "Mễ nhi, nàng đang nói lung tung gì vậy. Ta khi nào thì trước mặt nàng giả vờ."
Lâm Dạ Mễ thấy sắc mặt hắn thoáng khẽ biến, nàng đưa ngón tay xoay xoay lọn tóc mình cười ngọt ngào nói: "Nói cho công tử biết một tin vui, ta đã nhớ tất cả rồi."
Diệu Phong thật sự bị chấn kinh, hắn còn đang tính lợi dùng nàng bị mất trí để ký một số giấy ước. Mặt dù bị Lâm Dạ Mễ dọa nhưng hắn lại giấu không chút dấu vết, cố nở nụ cười tỏ vẻ bản thân đang rất vui vẻ, giọng nói mang vài phần phấn khích: "Thậy sao, nếu vậy nàng nhất định là nhớ hết tất cả những việc tàn nhẫn mà Trần Minh đã đối xử với nàng? Nàng nhất định cũng nhớ tất cả việc tốt ta đối với nàng?"
Lâm Dạ Mễ gật đầu xem như là thừa nhận. Không để Diệu Phong vui mừng được lâu, nàng lại nói: "Ta nhớ luôn việc mình tình cờ thấy công tử nhận tiền từ Tiền quan phu nhân, sau đó dẫn nàng ta tới chỗ Tiền quan gia nuôi nữ nhân khác." Nói tới đây, nàng vờ bịt miệng lại, lộ vẻ kinh hoảng: "Ý, hình như việc này công tử không biết, ta lỡ nói ra mất rồi."
Lâm Dạ Mễ ngại tinh thần hắn ta chưa đủ loạn, nàng cười hi hi tiếp: "Nếu ta lỡ miệng, nói cho Tiền quan gia, việc kia là do công tử làm thì... chậc... chậc..."
Tiền quan gia nổi tiếng sợ thê tử, nhưng hắn ta vẫn dám nuôi nữ nhân khác ở bên ngoài là vì không ai dám nói lại với thê tử hắn cả. Nếu người nào dám hó hé, mười người thì hết chín người sống không bằng chết, một người còn lại chính là phơi thây cho quạ ăn. Hắn là quan, ở đây ai dám xét xử hắn.
Nhìn thấy sắc mặt Diệu Phong có chút xám, nàng lại tiếp: "A, ta lại quên, bản thân mình hình như còn thấy công tử lừa Lương tiền trang một khoản không nhỏ."
Lương tiền trang nổi tiếng cho vay nặng lãi, hơn nữa đối nhân xử thế lại theo luật giang hồ. Lừa gạt hắn khác gì đang đùa với lửa, chán sống nên nhổ răng cọp.
Diệu Phong bị Lâm Dạ Mễ nói ra mấy chuyện xấu hắn làm, trên mặt sớm đã không còn nụ cười, thậm chí hướng nàng tức giận, trong vô thức đổi luôn cách gọi từ 'nàng' thành 'ngươi'.
"Ngươi... ngươi..."
Nghĩ đến việc những chuyện xấu hắn làm bị những người kia biết được, nhất định sẽ không để hắn sống toàn thây. Diệu Phong như người điên liền lao tới bóp cổ Lâm Dạ Mễ. Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất chính là nhất định phải bóp chết nữ nhân này, nhất định không được để nàng ta sống.
Ở thế giới kia, Lâm Dạ Mễ từ nhỏ đã học takedown, hơn nữa ở thế giới này, Lâm Dạ Mễ kia cũng được học võ từ nhỏ, tuy không thành võ lâm cao thủ, nhưng thân thể so với nữ nhân bình thường cũng nhanh nhẹn hơn.
Nàng vừa dùng võ thuật thô thiển học được kết hợp với võ thuật thời hiện đại, nhanh chóng hai ba chiêu liền đẩy ngã Diệu Phong xuống đất.
Diệu Phong bị quật ngã liền lồm cồm bò dậy tiếp tục tấn công nàng. Hắn ra chiêu đều bị nàng đỡ được, cuối cùng lại bị quật ngã không đứng dậy được.
Nếu như nói lần đầu là không ngờ Lâm Dạ Mễ động thủ nên dễ dàng bị nàng quật ngã, thì nhiều lần bị phá chiêu cộng thêm bị quật ngã đến mức không đứng dậy được khiến cho Diệu Phong nhận ra sự khác thường.
Hắn nằm dưới đất, ánh mắt lại kinh hãi nhìn nàng, miệng không ngừng lắp bắp: "Ngươi là ai, ngươi không phải là Lâm Dạ Mễ, rốt cuộc ngươi là ai?"
Ai cũng biết Lâm tiểu thư từ nhỏ đã được học võ, hơn nữa ai ai cũng biết, thể chất nàng không thích hợp học võ cho nên dù học cho đến hiện tại, nàng cũng không thể đánh thắng một đứa con nít biết võ công. Cho nên, Lâm Dạ Mễ thật sự không thể nào đánh ngã hắn được.
Lâm Dạ Mễ nhướng mi, sau đó bật cười: "Ta là Lâm Dạ Mễ." Nàng quả thật không có nói dối.
DP liền phản bác: "Không thể nào, ngươi nhất định không phải Lâm Dạ Mễ."
Nàng bị hắn ta làm cho buồn cười, phút chốc nổi lên ác ý muốn trêu ghẹo hắn. Nàng vuốt vuốt lọn tóc dài trên vai của mình, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt nàng thoáng híp nhẹ, đồng thời nở một nụ cười tà mị: "Nếu công tử đã nói vậy, ta sẽ cho công tử biết một bí mật."
Nàng vừa nói vừa quan sát Diệu Phong. Hắn quả thật bị nàng dọa sợ mất mật, theo từng lời nàng nói, hô hấp hắn trở nên gấp gáp, đến khi nghe bốn chữ tiếp theo, hắn trợn to mắt, thiếu chút sợ quá quên cả hô hấp.
Nàng thổi vào tai hắn nói bốn chữ là: "Ta là yêu quái."
Nhận được sự phản ứng đúng như mong đợi, Lâm Dạ Mễ đứng dậy, tay phải phủi phủi mép váy có chút nhăn cho thẳng lại. Giọng nàng nhàn nhạt nói tiếp: "Lâm Dạ Mễ kia ngay khi bị đập đầu liền đã chết. Ta lại là một con yêu quái vừa mất thân xác nên lợi dụng thân xác nàng hoàn hồn. Muốn duy trì thân xác này, ta nhất định phải ăn gan người." Nói rồi, nàng từ trên cao nhìn thẳng vào ngực Diệu Phong.
Diệu Phong bị nàng nhìn, toàn thân run lẩy bẩy, như thể hắn sắp chết đến nơi.
Lâm Dạ Mễ lại cuối người xuống, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực hắn ta, dùng chất giọng lành lạnh tiếp tục nói: "Thật may cho ngươi, ta chỉ ăn gan nữ nhân. Mà nữ nhân khiến ta ghét nhất lại chính là Dương Song kia."
Nghe tới tên Dương Song, Diệu Phong dù sợ hãi đến mức toàn thân lã đi cũng cố gắng lắc đầu: "Không, ngươi không được làm hại nàng ấy."
Lâm Dạ Mễ sớm đoán được mối quan hệ giữa hai người này, hiện tại thấy thái độ hắn ta như vậy, nàng càng thêm chắc chắn.
Nàng nhìn mặt hắn bật cười: "Ngươi càng cầu xin thay cho nàng ta như vậy, ta lại càng muốn ăn gan nàng ta."
Ánh mắt nàng nhìn vào khoảng mông lung, bắt đầu kể kế hoạch của mình cho Diệu Phong nghe: "Vào đêm thành thân với Trần Minh, khi Dương Song chỉ còn một mình trong phòng tân nương, ta sẽ thần không biết quỷ không hay tiến vào đó, sau đó đặt bàn tay của mình lên ngực nàng ta."
Vừa nói, nàng vừa xòe ngón tay bấu lên ngực Diệu Phong, khẽ cười khúc khích: "Ngón tay ta sẽ thật nhanh xuyên qua người nàng ta, thật nhanh trên tay ta sẽ là miếng gan nóng hổi vẫn còn đẫm máu. Từng giọt, từng giọt máu từ miếng gan theo ngón tay ta nhỏ xuống đất. Lúc ấy, nàng ta nhất định sẽ thét thất thanh, máu nàng ta sẽ hòa cùng với màu đỏ của hỷ phục, đỏ lại càng thêm đỏ. Nhất định sẽ là một đêm thật khó quên."
Nói rồi, Lâm Dạ Mễ không quên liếm môi mình một cái. Nhìn đôi môi xinh đẹp vừa bị nàng liếm qua, Diệu Phong liền cảm giác da đầu hắn đều tê dại cả đi.
Hắn ta hoàn toàn bị nàng dọa cho sợ hãi.
Lâm Dạ Mễ không ngờ thật sự lại tin là có yêu quái, hơn nữa lại còn sợ đến như vậy. Nàng cố tình gằng giọng mình cho trầm xuống, bâng quơ nói một câu: "Nếu muốn, hiện tại ngươi báo nàng ta nhất định vẫn còn kịp. Nếu đêm tân hôn diễn ra, ta thực sự sẽ... "
Ngay khi Lâm Dạ Mễ dùng tay mình bấu xuống một chút vào ngực Diệu Phong, hắn như người bị thần kinh vùng dậy, lao ra khỏi người nàng chạy đi mất.
Nhìn theo bóng Diệu Phong dần khuất xa, nàng thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hắn ta đang điên cuồng la hét nhỏ dần. Hắn vừa chạy, vừa lặp hai chữ: "Không được, không được."
Rất nhanh, Diệu Phong liền chạy mất hút trước mặt nàng.
Lâm Dạ Mễ một mình đứng dậy, thong thả phủi quần áo, mỉm cười một cái. Bóng dáng nho nhỏ của nàng hướng về phía hàng cây bên đường, sau đó cũng biến mất.
Việc Lâm Dạ Mễ bị hưu nhanh chóng lan truyền ra, rất nhiều người tò mò tới Lâm gia để xem Lâm tiểu thư sau khi bị hưu thì ra sao.
Nhưng khi tới Lâm gia, bọn họ lại nhận được tin là Lâm tiểu thư không có về nhà mẹ đẻ. Người ta cho rằng nàng vì hồng hạnh vượt tường xấu hổ quá nên ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không dám về. Lại loan tin rằng nàng hiện tại chắc là đang trốn chui trốn nhủi sống chung với tình nhân.
Nhưng ngay ngày sau đó, mọi người chỉ còn thấy Diệu Phong không còn thấy Lâm Dạ Mễ, người ta lại tung tin đồn rằng. Nàng phản bội phu quân theo tình nhân, cuối cùng lại bị tình nhân chê bẩn cũng vứt bỏ, đây chính là quả báo.
Ai cũng chỉ là truyền tai nhau nghe, mà người sau kể cho người kế lại càng sống động hơn, cứ như thể chính họ tai nghe mắt thấy.
Những chuyện về Lâm Dạ Mễ nhanh chóng trở thành trà dư tửu luận cho mấy ông chú mấy bà thím ngồi quán mà buôn chuyện nhau.
Nhưng chuyện Lâm Dạ Mễ nổi lên chưa được bao lâu thì mọi người lại có chuyện khác để bàn luận chính là sau nhà Trần gia có ma. Có người nói thấy một ma nữ bận đồ trắng bay qua bay lại sau tường Trần gia. Có người lại nói, nghe giọng tới hai con ma vừa nam vừa nữ. Có người lại nói nhìn thấy con ma dung mạo có vài phần giống Lâm tiểu thư, hẳn là Lâm tiểu thư vì không còn chỗ dung thân nên thành ma rồi ám Trần gia.
Câu chuyện về con mà phía sau Trần gia lại lần nữa trở thành trà dư tửu luận cho mọi người buôn mỗi chiều.
Lâm Dạ Mễ nếu tận tai nghe mọi người bàn luận về mình như vậy nàng nhất định sẽ cười chết ngất. Bởi vì con ma phía sau góc tường Trần gia kia chính là nàng. Nhưng nàng là người không phải ma.
Bữa đó nàng lỡ vấp té nên áo ngoài bị bẩn, đành cởi ra, trên người nàng bận kiện trung y nên màu trắng. Nàng lại không thể quang minh chính đại đi vào cửa chính Trần gia, nên chỉ còn tìm cách leo tường để vào, không ngờ lại bị người nhìn thấy.
Nàng leo được một nửa thì bị té, may là lúc đó Trần Minh đi ngang qua đỡ lấy, lúc đó nàng bị Trần Minh mắng thật lâu, không ngờ cũng bị người ta nghe thấy. Lại còn bị đồn thổi ra thành như vậy.
Nàng tìm Trần Minh, mục đích chính là kể cho hắn nghe kế hoạch của nàng, thuyết phục hắn tổ chức hôn lễ với Dương Song, bởi vì đúng như nàng nghĩ, nàng vừa rời đi hai ngày lão phu nhân liền bảo Trần Minh cưới Dương Song làm chính thất.
Mặt khác nàng chính là muốn hắn sắp xếp cho nàng một chỗ để trú, tại vì Lâm gia nàng không thể về được, nên chỉ còn cách nhờ cậy hắn. Trần Minh quả thật giúp đỡ, cho nàng một phòng vô cùng kín đáo, hơn nữa không sợ ai khám xét. Căn phòng vừa tiện nghi vừa kín kẽ chính đạt đủ mọi tiêu chuẩn, chính là phòng hắn.
Hơn nữa Trần Minh còn lấy cớ là vì nàng đòi hắn viết hưu thư nên khiến hắn luôn bồn chồn, bắt nàng phải ngủ chung giường với hắn để hắn có để nhìn thấy nàng tâm liền yên. Thậm chí Trần Minh còn lấy việc cưới Dương Song ra đe dọa, nếu nàng không đồng ý hắn sẽ không bái đường chung với Dương Song.
Lâm Dạ Mễ bị Trần Minh uy hiếp nên đành ngoan ngoãn ngủ giường với hắn. Tuy mang danh là bị uy hiếp, nhưng kỳ thật là nàng cũng không ghét.
Mỗi tối khi cả hai cùng lên giường ngủ, Trần Minh luôn choàng tay qua ôm lấy eo nàng, cằm hắn tựa vào đỉnh đầu nàng. Mỗi khi nàng choàng tay ôm lại, nàng liền cảm nhận được toàn thân hắn căng cứng, sau đó thoáng run rẩy, bàn tay hắn ôm lấy nàng khẽ siết chặt hơn. Tựa hồ, hắn sợ đây là một giấc mơ, hắn sợ chỉ cần buông lỏng tay nàng sẽ liền biến mất. Nàng còn biết, hắn luôn đợi nàng ngủ trước rồi bản thân mới đi ngủ, luôn thức trước nàng vào mỗi buổi sớm. Hắn như vậy thật sự làm tim nàng đau nhói. Nàng cảm nhận được sự e dè, sự sợ hãi từ hắn.
Trong thời gian Lâm Dạ Mễ núp ở trong phòng Trần Minh, Ngọc Linh đã vài lần tỉnh dậy. Mặc dù đã tỉnh, nhưng ý thức Ngọc Linh vẫn còn mơ màng, nàng ta không nói gì, chỉ uống thuốc ăn áo sau đó lại ngủ tiếp. Vì thế, Trần Minh cũng không thể hỏi thăm được gì từ Dương Song, hỏi nàng ta đã nhìn thấy gì, đã nghe thấy gì mà khiến cho người khác động thủ giết người diệt khẩu như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.