Thiên Thần Cánh Trắng

Chương 25: Phu quân mặt liệt (17)




"Mễ Mễ, nàng mau tránh xa hắn ra!" Trần Minh mắt tràn đầy oán khí, tay phải cầm dao hướng về phía Diệu Phong, như là muốn lập tức lao đến, đâm vài lỗ trên người người kia thì mới cam tâm.
Lâm Dạ Mễ bị hành động này của hắn làm cho sợ hãi, nàng đứng trước Diệu Phong, giang tay ra che chở cho người phía sau, nàng gấp gáp lắc đầu, giọng nói nghẹn lại cùng nước mắt lăn dài: "Minh ca, đừng, đừng đâm Diệu Phong."
Nàng biết, Minh ca vốn là một người rất dịu dàng, nàng không muốn sau khi hắn bình tĩnh lại, cả đời sau bị dằn vặt vì lỗi lầm hôm nay.
Bị Lâm Dạ Mễ chắn lại, Trần Minh động tác liền khựng lại. Hắn cúi mặt xuống khiến cho nàng không thể nhìn thấy tâm tình của hắn.
Thời gian phút chốc im lặng đến đáng sợ, nàng giơ tay lên muốn chạm vào Trần Minh, nhưng khi nhớ đến chiếc áo bị hắn tàn nhẫn sai Dương Song đốt lấy, bàn tay nàng bất giác như mất hết sức lực, từ từ buông thỏng xuống.
Trần Minh bất giác ngẩn đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu không biết vì cố nén cho nước mắt đừng chảy ra hay vì hắn đang oán hận nàng, hận nàng vì sao lại phản bội hắn.
"Lâm Dạ Mễ, nàng thật sự vì người này mà quyết tâm rời khỏi? Thậm chí, không tiếc mạng sống để bảo vệ hắn? " Tiếng nói Trần chậm rãi, tràn đầy oán hận, tràn đầy đau khổ, sau đó dường như nghẹn lại nơi cổ họng không sao bật thốt ra, hắn cảm thấy bản thân càng lúc càng thở không thông. Hắn nhìn nàng, muốn nhìn thấy cảm xúc của nàng, giọng hắn nhẹ dần, như là dần mất đi tiếng nói của mình "Ta thật sự không bằng hắn..." kể cả khi ta đã móc hết tim phổi của mình để yêu nàng, ta chính là vẫn không bằng hắn?. Những chữ sau hắn nói không nổi, chỉ có thể bật thốt lên ở trong lòng. Hắn cười, cười đến tê tâm liệt phế. Cuối cùng, hắn vừa cười vừa nhìn nàng nói: "Nàng như thế này làm sao ta có thể không hận nàng." Giọng nói chậm rãi nhưng lại lạnh lẽo, gần như được rít qua kẽ răng.
Lâm Dạ Mễ nghe xong toàn thân không kìm nén được mà run rẩy.
Diệu Phong thấy vậy liền giơ tay lên nắm lấy tay Lâm Dạ Mễ để trấn an tinh thần nàng.
Hành động này của Diệu Phong lọt vào trong mắt Trần Minh chính là đã bức đi sợi dây lý trí cuối cùng của hắn.
Trần Minh như một con thú hoang bị đứt dây cương, cầm dao lao về phía Diệu Phong.
Lâm Dạ Mễ hoảng sợ, vội giơ tay ra cản miệng hô lên "Đừng!!"
Nàng từ trong cơn ác mộng mà tỉnh giấc, hai bên thái dương ướt đẫm mồ hôi khiến tóc bết cả vào mặt. Mặc dù đã tỉnh giấc nhưng trái tim nàng vẫn còn đập thình thịch, nàng vô thức giơ tay mình lên.
Trong lồng bàn tay phải của nàng vẫn còn vết sẹo. Điều này nhắc nhở nàng rằng, kia chính là một phần ký ức của nàng, không phải là mơ.
Nàng chưa hoàng hồn, sắc mặt ngơ ngác nhìn xung quanh.
Đúng rồi, nàng hôm qua bị lão phu nhân đánh, đau quá nên ngất đi. Hình như sau đó Trần Minh đã đưa nàng về đây.
Từ lúc Lâm Dạ Mễ bị ngất lúc phạt quỳ ở từ đường, Trần Minh đã luôn ngồi ở bên cạnh chăm sóc cho nàng. Nghe thấy tiếng Lâm Dạ Mễ hét lớn bừng tỉnh lại, hắn vội vàng nắm lấy tay nàng lo lắng hỏi: "Mễ Mễ, nàng gặp ác mộng?"
Lâm Dạ Mễ nhìn Trần Minh trong mắt tràn đầy hoảng loạn, nàng vẫn còn bị những việc trong mơ làm cho ám ảnh. Bàn tay vô thức muốn rút ra, nhưng ngay sau đó nàng lại không rút, vẫn để nguyên tay mình cho hắn nắm. Nếu nàng rút tay ra nhất định sẽ khiến cho Trần Minh bị tổn thương. Trong quá khứ, nàng bị hắn tổn thương nhưng đồng dạng nàng làm tổn thương hắn cũng không ít. Lâm Dạ Mễ nhắm mắt lại, cố gắng bình ổn tâm trạng đang hoảng loạn của mình.
Nhìn nàng như vậy, Trần Minh lại càng thêm lo lắng. Hắn tính hỏi thăm nàng thì liền bị hai tiếng "Minh ca" của nàng chặn lại.
Lâm Dạ Mễ thốt lên hai tiếng đó, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền, như cố gắng đè nén cái gì đó. Thật lâu sau, nàng mới mở mắt ra, trong mắt hoàn toàn tản đi sự hoảng sợ mù mịt, thay vào đó là ánh mắt kiên định.
Mi mắt nàng khẽ rũ xuống, nàng lấy bàn tay còn lại phủ lên tay hắn. Giọng nàng mềm mại nhưng lại vô cùng rõ ràng: "Minh ca, ta đã nhớ lại tất cả rồi."
Không phải vì nàng là hồn nhập vào xác nên không có ký ức, mà nguyên bản, thân xác này quả thật đã bị mất đi ký ức.
Từng lời từng chữ Lâm Dạ Mễ vừa nói, Trần Minh nghe thấy vô cùng rõ ràng. Ánh mắt liền u tối mất đi ánh sáng. Hắn hoảng sợ thật sự, cả người vô thức đứng bật dậy, liên tục lùi về phía sau, không ngừng lẩm bẩm: "Không thể nào, không thể nào."
Ông trời đang trêu đùa hắn đúng không?
Mễ Mễ nhớ lại, Mễ Mễ đã nhớ lại.
Lâm Dạ Mễ nhìn thấy sắc mặt Trần Minh tái nhợt thì không khỏi đau lòng. Nàng biết, trong chuyện này, Lâm Dạ Mễ không phải người có lỗi, Trần Minh cũng không phải là người có lỗi.
Giữa nàng và hắn bây giờ bắt buộc phải chấp nhận quá khứ mới có thể bước tiếp.
Lâm Dạ Mễ mặc cho bụng mình không ngừng truyền đến cơn đau dữ dội, đến mức hai chân không ngừng run rẩy. Nàng cắn răng, từng bước bước tiến tới hắn.
Ngay khi đứng trước mặt hắn, nàng lấy bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy bàn tay to lớn của hắn. Nàng nhìn vào đôi mắt hoảng loạn, dường như đang nhìn vào hư không, nhẹ giọng gọi hắn: "Minh ca."
Trần Minh dường như lại nhốt mình vào thế giới riêng nào đó, không nghe thấy tiếng của nàng.
Nàng kiên nhẫn kêu thêm lần nữa "Minh ca."
Hắn vẫn không phản ứng, nàng lại tiếp tục kêu.
Nàng kiên nhẫn không ngừng gọi hắn, nàng muốn cho hắn biết nàng hiện đang đứng trước mặt hắn, đang nắm lấy tay hắn.
Lâm Dạ Mễ không biết bản thân đã gọi hắn bao nhiêu lần, nàng chỉ biết, cuối cùng hắn đã nghe được tiếng nàng, nhìn lại nàng.
Nàng giữ chặt mặt hắn, để nàng và hắn bốn mắt nhìn nhau. Nàng nhẹ giọng nói: "Nhìn ta."
Trần Minh ngoan ngoãn nghe theo nhìn nàng. Lâm Dạ Mễ thỏa mãn mỉm cười.
Nàng khẽ nhón chân lên, hôn lên đôi môi nhợt nhạt lạnh lẽo của hắn. Nàng cảm nhận được đôi môi kia không ngừng run rẩy. Nàng chỉ hôn môi hắt thật nhẹ, như chuồn chuồn lướt nước. Sau đó lại đau lòng xoa xoa mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Không đau lòng, không sợ hãi, Minh ca và Mễ Mễ luôn ở bên nhau."
Nàng nói với hắn đồng thời cũng nói với chính mình, nếu nói nàng không hoảng sợ thì đó chính là nói dối. Nàng sợ hắn nhưng đồng thời cũng yêu hắn.
Nàng buông tay ra khỏi mặt hắn, lại thấy trong mắt hắn hiện lên vài tia hoảng hốt, nàng nhẹ luồng hai tay mình ra sau lưng hắn, ôm lấy hắn.
Nàng ôm hắn thật chặt, nghe thấy được tim hắn đang đập rất nhanh. Có lẽ, hắn cũng đồng dạng nghe được tiếng tim đập rất nhanh của nàng.
"Minh ca, tin tưởng ta, không quan tâm trong quá khứ giữa hai ta đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại và tương lai, Mễ Mễ nhất định không rời xa Minh ca." Lời nàng vừa dứt, nàng có thể cảm nhận được toàn thân hắn thoáng run rẩy một cái.
Thật lâu sau, Trần Minh mới cất giọng khàn khàn, không dám tin hỏi: "Thật sao? Nàng thật sự sẽ không rời khỏi ta?" Hắn vùi mặt mình trên đỉnh đầu nàng, mặc cho nước mắt khẽ lăn dài.
Hắn từng có rồi lại mất, hắn cố gắng nếu kéo nhưng rồi vô vọng. Nhưng khi tưởng rằng đã mất đi, hắn lại có được. Hắn nhiều lần được được mất mất khiến cho bản thân không thể tin tưởng được nữa. Hắn tự hỏi, có phải đây là mơ, nếu là mơ, hắn nguyện vùi sâu trong giấc mơ này mãi không tỉnh lại.
Nàng vỗ vỗ lưng an ủi hắn, cho hắn một cam đoan hứa hẹn "Thật sự sẽ. Chàng bình tĩnh lại chưa?"
Lâm Dạ Mễ cảm giác được cằm ai đó đang cọ trên đỉnh đầu của mình, có vẻ như là đang gật đầu. Lúc này nàng mới thả lỏng tay ra, mặt đối mặt với Trần Minh, nghiêm túc hỏi: "Rằm tháng hai năm ngoái chàng thông qua Dương Song nhận được gì từ ta?"
Rằm tháng hai năm ngoái, đó là ngày mà hắn không bao giờ quên được. Hai bàn tay Trần Minh bị hắn siết chặt đến nỗi tưởng chừng như tất cả khớp xương tay đều bị hắn bóp nát.
Lâm Dạ Mễ thấy được nàng cầm hai tay hắn lên, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay hắn ra, ngăn cho hắn từ dày vò bàn tay mình. Nàng đưa hai bàn tay hắn lên môi mình, hôn nhẹ lên chúng, đau xót nói: "Chàng đừng xiết, chúng bị chàng siết đỏ cả rồi. Bộ đây không phải tay chàng hay sao?"
Nàng vừa gỡ, vừa vờ giọng hờn dỗi thuyết giản. Trần Minh bị hành động của nàng làm cho lúng túng, vội xoay mặt hướng khác ho khan.
Lâm Dạ Mễ nhìn thấy gương mặt đỏ đỏ hồng hồng của Trần Minh thì cười hì hì. Nàng đan cả hai bàn tay mình vào hai bàn tay Trần Minh, tránh cho hắn vô thức lại dày vò chúng nữa.
Nhìn hai bàn tay hai người đan vô nhau, nàng cười thỏa mãn, nàng vừa cười vừa nói: "Chàng vẫn chưa trả lời ta, hôm đó chàng nhận được gì?"
Trần Minh được nhắc, thân thể thoáng cứng đờ, thật lâu sau mới chậm chạp trả lời nàng: "Ta nhận được một bức thư."
"Thế nội dung chàng còn nhớ không?"
Lâm Dạ Mễ hỏi câu này liền lén lút quan sát sắc mặt Trần Minh, quả nhiên xấu vô cùng. Nàng biết, bức thư này đã tổn thương hắn đến chừng nào.
Mặc dù không muốn nhớ đến, nhưng Trần Minh lại vô thức nhớ thật kỹ. Từng chữ trong đó hắn lại nhớ không thiếu. Giọng hắn khàn khàn buồn bã nói: "Nhớ, nhớ rất rõ."
"Vậy chàng đọc lại cho ta nghe không có vấn đề gì đúng không?"
Trần Minh hoàn toàn bị nàng làm cho sửng sốt. Hắn lúng túng, lo lắng hỏi: "Tại sao?"
Nàng nhướn mi, không đáp, chỉ hướng hắn mỉm cười để trấn an.
Trần Minh không biết nàng có ý đồ gì, trong lòng vô cùng bất an nhưng vẫn chậm rãi đọc lại nội dung bức thư kia: "Minh ca ca, chàng yêu ta không, nếu yêu ta vậy thì hãy để ta đi, ta ở bên chàng ta không vui, thật khổ sở. Làm ơn. Lâm Dạ Mễ."
Những nội dung này nàng nghe lần này là lần thứ hai, nhưng lần này so với lần trước lại càng nhói đau hơn, bởi vì giọng của Trần Minh lần này chua chát hơn lần trước, bất lực hơn lần trước. Dường như đang muốn chất vấn nàng, tại sao nàng lại nhẫn tâm nói những lời như thế.
Tiếng nói vừa dứt, Trần Minh nhìn nàng, nhìn thật kỹ, như muốn đọc suy nghĩ của nàng.
Lâm Dạ Mễ cũng không phản đối, mặc cho hắn muốn nhìn thì nhìn, nàng bâng quơ như có như không nói: "Minh ca, ta còn nhớ, trước đó một ngày ta có hỏi chàng." Nàng như nhớ lại những hồi ức, chậm rãi nói lại những lời lúc đó: "Minh ca, chàng yêu ta không."
Trần Minh cũng như trở về lúc đó đáp lại nàng: "Yêu"
Hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, như thể trên thế gian này chỉ còn tồn tại lại hai người bọn họ.
"Minh ca, chàng nhìn vào mắt ta."
Đợi Trần Minh nhìn nàng, nàng lại tiếp: "Chàng nghĩ, ta có yêu chàng không?"
Lời nói của nàng khiến hắn sửng sốt, Trần Minh không hiểu ý nàng, có chút lúng túng, có chút muốn trốn chạy. Hắn sợ nếu nhìn thật kỹ đôi mắt nàng, hắn phát hiện bản thân chỉ đang tự dối gạt mình.
Lâm Dạ Mễ không để cho Trần Minh trốn tránh, nàng lên tiếng: "Minh ca, chàng nhìn ta, đừng trốn tránh nữa, nói cho ta nghe, chàng nghĩ ta có yêu chàng không?"
Giọng nàng cứng rắn càng khiến cho hắn sợ hãi, càng khiến cho hắn muốn chạy trốn. Lâm Dạ Mễ biết suy nghĩ của Trần Minh, liền đe dọa thêm câu: "Nếu chàng không nhìn ta, không nói cho rõ ràng, ta sẽ lập tức rời khỏi đây."
Trần Minh toàn thân liền căng cứng, thật lâu sau hắn mới miễn cưỡng nhìn vào mắt nàng. Nàng để hắn nhìn, đồng dạng nàng cũng nhìn vào hắn.
Nàng mỉm cười: "Thế nào?"
Trần Minh ngẩn người, không tin vào mắt mình. Ánh mắt nàng nhìn hắn cùng với ánh mắt hắn nhìn nàng quả thật đồng một dạng. Hắn cứ ngây ngốc đứng nhìn nàng, nói không nên lời, mãi thật lâu lúc sau, Trần Minh mới không chắc chắn hỏi lại: "Nàng... yêu ta?"
Nàng cười, nhẹ cụng trán mình vào trán hắn, khẽ mắng: "Ngốc."
Cả hai người bọn họ rõ ràng đều là kẻ ngốc, không ai dám đối mặt, luôn trốn chạy, nên mới dẫn đến cớ sự này.
"Nói cho chàng biết một việc, thật ra ta chưa từng nhờ Dương Song đưa bức thư đó. Cái ta đưa thật ra là một cái áo bào tự tay ta đan."
Trần Minh lập tức thần người ngây ngốc, mãi một lúc sau mới hỏi: "Thế chiếc áo đó...?"
"Bị chàng sai Dương Song đốt rồi."
Trần Minh lần nữa sửng sốt. Nhưng hắn là người thông minh, rất nhanh hiểu được nàng đang ám chỉ ai, những hiểu lầm giữa hai người bọn họ hoàn toàn do một tay Dương Song gây ra.
Mọi việc đến với hắn quá nhanh, tất cả cứ như một giấc mơ do chính hắn đa tình tự dệt nên. Hắn hạnh phúc lại có chút sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.