Thiên Thần Cánh Trắng

Chương 22: Phu Quân Mặt Liệt (14)




Tiếng nói của Lâm Dạ Mễ rất nhỏ, nhanh chóng phiêu tán trong không khí chỉ còn để lại tiếng gió thổi khẽ thoáng qua. Trần Minh toàn thân căng thẳng, đỏ mắt nhìn chằm chằm vào nàng. Nhưng rất lâu sau đó, nàng cũng không có nói gì thêm, không có dấu hiệu đã tỉnh, thậm chí còn nghe tiếng ngáy nhè nhẹ vang lên.
Hắn vừa ảo giác?
Tiếng gió loạt xoạt bên tai, tiếng côn trùng không ngừng rả rít trong đêm cùng với không khí im lặng như tờ đã giúp hắn khẳng định
Nhất định là ảo giác.
Hắn quả thật đã say rồi.
Nghĩ vậy, toàn thân Trần Minh đang căng thẳng đều được thả lỏng, ánh mắt chứa đầy sự vui mừng nhưng lại tản mác sự mất mát. Đúng vậy, nàng làm sao có thể nói yêu hắn. Hắn tự an ủi rồi lại tự đau lòng, lẳng lặng ôm lấy nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, lại tiếp tục tự mình ôm giấc mộng thổ lộ với nàng.
Kỳ thật, Trần Minh không nghe lầm, tiếng nói lúc nãy quả thật là do nàng phát ra. Nàng ngủ là sự thật, nhưng cơ thể lên tiếng cũng là sự thật.
Ách, nói cho dễ hiểu thì chính là cơ thể nàng đã ngủ nhưng linh hồn, hay nói là nhận thức của nàng thì vẫn còn thức, vẫn còn tỉnh táo, hoàn toàn tỉnh táo.
Lâm Dạ Mễ cũng không biết tình huống hiện tại là gì nữa. Mắt nàng tuy đóng nhưng nàng vẫn có thể mờ mờ thấy được khuôn mặt u ám của Trần Minh, ánh mắt hắn mơ hồ đầy men rượu nhưng không thể giấu nổi tia đau lòng, không cam tâm, cùng sự bất lực mà nhìn nàng. Nhìn Trần Minh như vậy, Lâm Dạ Mễ bất giác vì hắn mà đau lòng, thay hắn khổ sở, đau lòng hơn cả khi nhìn thấy bóng lưng cô độc của hắn hướng về phía nàng.
Nàng đau lòng, nhưng càng đau lòng hơn khi thấy Trần Minh tự ti xen lẫn tuyệt vọng mà hỏi nàng: "Nàng yêu ta không?"
Khi nói ra lời này, Lâm Dạ Mễ có thể cảm nhận được sự run rẩy trong đó, tựa như một đứa bé xin kẹo mẹ nó nhưng lại sợ bị phạt. Ở trước mặt nàng, sắc mặt hắn luôn lãnh đạm, cho dù có thể thông qua ánh mắt để đoán suy nghĩ tâm tư của hắn, nhưng nàng vẫn là đọc được rất ít. Hắn giấu tốt đến mức chỉ khi nàng ngủ say, hắn mới dám biểu lộ ra vẻ mặt yếu đuối này. Rốt cuộc nàng đã dày vò hắn đến mức độ nào mới có thể khiến hắn mang vẻ mặt như vậy.
Nàng muốn ôm lấy hắn, tựa vào lồng ngực hắn, nói cho hắn nghe là nàng cũng yêu hắn, yêu rất nhiều, nhiều đến mức ngay cả bản thân nàng cũng không thể xác định. Nàng muốn mỗi ngày đều nói cho hắn nghe để hắn không cần phải mang theo vẻ mặt khổ sở như vậy nữa. Lâm Dạ Mễ vô thức vòng tay ôm lấy Trần Minh mới phát hiện, nàng hiện tại đang ngủ say, không ôm được.
Lâm Dạ Mễ cảm giác đầu đầy hắc tuyến, muốn dùng nước miếng của chính mình để nhấn chìm chết chính mình. Biết vậy, nàng không cậy mạnh, uống ít lại, có phải tốt hơn rồi không.
Lâm Dạ Mễ biết, khi Trần Minh nói ra câu này nhất định không muốn nghe câu trả lời từ nàng. Nếu không, hắn cũng không cần phải lén lút lúc nàng ngủ say mới dám nói. Nhưng nàng thật lòng muốn cho hắn biết đáp án, một đáp án khiến cho nàng và hắn đều vui vẻ.
Lâm Dạ Mễ trong lòng nôn nóng, khẩn trương, miệng không ngừng nói "yêu", sốt ruột đến mức thiếu chút là gào lên. Mong rằng tâm ý của nàng có thể cho hắn biết.
Quả nhiên, trời không phụ lòng người, cái cơ thể nằm ngủ say như chết kia rốt cuộc cũng biết lên tiếng, nhưng mà tiếng cực nhỏ. Hắn có nghe hay không?
Nàng có thể cảm nhận được Trần Minh đang kinh ngạc, đỏ mắt nhìn nàng. Nàng cũng hồi hộp nhìn hắn.
Nhưng cuối cùng chính là hắn hình như không nghe thấy, trong mắt Trần Minh lộ lên vẻ mất mát, Lâm Dạ Mễ cũng theo đó chợt thấy hụt hẫng. Nàng cười nhẹ, tự an ủi bản thân. Không sao, lần này hắn không nghe thấy thì lần sau nàng sẽ lại nói, mỗi ngày đều nói, nói đến khi nào hắn cảm phiền thì thôi.
Kinh ngạc qua đi, Trần Minh lại bắt đầu đắm chìm trong mê mang của mình. Hắn vuốt nhẹ tóc nàng, giọng man mác buồn hỏi: "Tại sao nàng không yêu ta?"
Lâm Dạ Mễ ngẩn người, trong lòng buồn bực lên tiếng: Ai nói ta không yêu, nếu không yêu ta cần vì chàng mà ghen với chính mình hay không.
"Tại sao lại từng có suy nghĩ muốn rời bỏ ta? Ở bên ta nàng rất khổ sở?"
Lâm Dạ Mễ trầm mặc, cảm giác lồng ngực bỗng chốc nặng nề. Nàng không hiểu vì sao hắn lại nói như thế.
Nàng từng có ý định rời bỏ hắn? Hiện tại, suy nghĩ muốn rời bỏ hắn một giây một khắc nàng cũng không có. Rốt cuộc giữa hai người đã từng xảy ra chuyện gì?
"Chúng ta đang vui vẻ, tại sao nàng lại viết phong thư muốn rời khỏi ta. Không lẽ những lời nàng nói trước đây đều là nói dối"
Phong thư, phong thư nào?
Không kịp để cho nàng có thời gian suy nghĩ, Trần Minh như lạc vào cõi mê mang nào đó. Giọng hắn chậm rãi, chậm rãi vang lên: "Minh ca ca, chàng yêu ta không, nếu yêu ta vậy thì hãy để ta đi, ta ở bên chàng ta không vui, thật khổ sở. Làm ơn. Lâm Dạ Mễ."
Nghe xong, Lâm Dạ Mễ liền đoán đây là nội dung bức phong thư kia. Nghĩ vậy, nàng bị chấn động. Đây thật sự do nàng viết? Mặc dù không nhớ trước kia nàng có viết hay không nhưng nội dung nghe sao cũng thấy kỳ quái. Nếu nàng được nhìn lại phong thư kia, dù không nhớ, nhưng chắc chắn cơ thể này vẫn có cảm giác quen thuộc gì đấy.
Giọng Trần Minh lại vang lên: "Ta sai Dương Song đốt phong thư đó khiến nàng không vui? Nàng không vui vì ta không biết tự lượng sức mình mà cố níu kéo nàng?"
Đốt phong thư? Phong thư kia bị đốt rồi?
Trong lời nói của Trần Minh, nàng lưu ý hắn có nhắc đến một cái tên.
Dương Song?
Cái tên này vang lên, trong đầu nàng bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt của nữ nhân trong mơ. Nàng ta đứng trước mặt nàng, đốt áo của nàng may tặng hắn, sau đó hướng nàng cười ngạo nghễ.
Nàng ta chính là Dương Song.
Lúc bên hồ, ngoại trừ nàng ta ra nàng cũng không tiếp xúc với ai, sau đó thì liền bị rắn tấn công.
Nàng ta nhất định có vấn đề. Nếu vậy cái áo kia bị đốt, nhất định có vấn đề, phong thư Trần Minh nhận được, nhất định cũng có vấn đề.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng dần dần sáng tỏ. Lâm Dạ Mễ cười lạnh.
Dương Song, nàng ghi nhớ tên này.
Trần Minh hắn bỗng yên lặng, yên lặng đến mức nàng ngồi trong lồng ngực của hắn có thể nghe thấy tiếng tim hắn đập thịch thịch, cùng với tiếng hít thở phía lưng nàng. Nàng nghi hoặc ngước lên nhìn thì thấy sắc mặt hắn cực kỳ tệ, hàng chân mày bị hắn nhíu lại như một hàng. Hắn dường như đang đấu tranh tư tưởng, trông vô cùng khổ sở, rất lâu sau mới trầm khàn lên tiếng: "Có phải, khi nàng nhớ lại, nàng sẽ lại rời bỏ ta?" Chữ 'lại' được hắn nhấn mạnh, hắn nở nụ cười nhợt nhạt. "Nếu vậy, nàng hãy một kiếm đâm vào đây" hắn lấy tay chỉ vào ngực mình, nơi trái tim nóng hổi của hắn đang đập, đau đớn nói tiếp: "Nếu nó bị tổn thương, có lẽ, nó sẽ không còn lý do để níu kéo nàng nữa."
Lời nói của Trần Minh hoàn toàn khiến Lâm Dạ Mễ chấn kinh. Hắn nói như vậy nàng làm sao có thể rời bỏ hắn, rời xa hắn việc làm đầu tiên không phải chính là giết hắn hay sao. Nàng nở nụ cười yếu ớt, ngàn lần vạn lần mắng hắn ngốc. Mọi buồn bực từ trước đến giờ phút chốc như sương, như ảnh nhanh chóng đều biến hết.
Nhìn trăng trên đỉnh đầu đã lên cao, tinh thần nàng cũng thật sự cảm thấy buồn ngủ. Nàng ngáp một cái, lim dim mắt để đi gặp chu công. Dù gì hiện tại thân xác chính là đang ngủ say, nàng cũng không thể di chuyển về phòng, thôi thì cứ nằm trong lòng phu quân ngốc mà ngủ đi vậy, cũng không có gì khác nhau. Bất ngờ trước mặt nàng mờ mờ xuất hiện một vật, nó màu đỏ, tròn tròn. Nàng kinh ngạc mở mắt, nhưng chưa kịp nhìn rõ thì đã biến mất.
Vừa rồi nàng vừa thấy cái gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.