Thiên Thần Cánh Trắng

Chương 10: Phu Quân Mặt Liệt (2)




Lâm Dạ Mễ bất chấp hình tượng, nàng từ trong phòng dùng hết tốc lực lao ra, tay tóm lấy cánh tay Trần Minh híp mắt lại uy hiếp: "Này, chuyện vừa rồi không được nói ra. Xem như không nghe, không thấy, không biết. Hiểu chứ?"
Trần Minh nhìn động tác của Lâm Dạ Mễ thì ngẩn người. Hắn chỉ là vô tình đi ngang qua, vô tình nhìn thấy, hắn không nghĩ nàng lại kích động đến như vậy, cũng không nghĩ nàng lại tóm lấy cánh tay hắn.
Nàng không phải rất sợ hắn hay sao?
Trần Minh nhìn chỗ nàng đang nắm cánh tay hắn, cảm giác chỗ đó nóng dần lên, sóng mắt khẽ di chuyển.
Lâm Dạ Mễ thấy Trần Minh không đáp trả thì sốt ruột, vội chuyển từ uy hiếp sang cầu xin: "Đi mà, đi mà, được không?"
Trần Minh nhìn Dạ Mễ chăm chăm, trong lòng ngũ vị tạp trần không nói nên lời.
Trước giờ nàng đối với hắn không phải vẻ mặt sợ hãi thì chính là sắc mặt ghét bỏ, chưa bao giờ hắn dám nghĩ nàng sẽ dùng ánh mắt trong trẻo kiên định đang tỏ vẻ đáng thương này nhìn hắn. Trần Minh nhìn trên trán Lâm Dạ Mễ có một lớp băng trắng quấn quanh, cổ họng như mắc nghẹn lại, thật lâu lúc sau hắn mới khàn khàn lên tiếng: "Được."
Trần Minh trả lời câu này nhưng mặt cứ đơ ra không cảm xúc, khiến cho Lâm Dạ Mễ cảm giác vô cùng kỳ quái.
Hắn rốt cuộc nói thật hay lừa gạt nàng vậy? Nàng quả thật nhìn không ra.
"Vết thương còn đau chứ?"
Lâm Dạ Mễ ngẩn ra, một lúc sau mới nhận thức được là bản thân bị đập đầu, tay vội sờ lên băng gạc cười gượng: "Không sao, chỉ là đầu óc ta hơi choáng váng, ta không nhớ được mọi người." Nàng nói xong câu này, bỗng thấy không khí xung quanh Trần Minh đột nhiên trở nên u ám. Lâm Dạ Mễ khẽ rụt vai lại, là nàng đang tưởng tượng sao?
Tất cả đều tại hắn, nếu hắn để cho nàng đi cùng với Diệu Phong thì cả hai đã không phải giằng co, nàng cũng sẽ không vì giật tay nải mà trượt tay bị đập đầu vào ghế dẫn đến mất trí nhớ.
Mặt dù cái mặt của Trần Minh vẫn đơ ra như cũ, nhưng nàng không hiểu sao lại cảm thấy hắn đang dằn vặt, tự trách bản thân mình. Trước đây Trần Minh mỗi lần buồn, nàng đều ôm hắn vỗ vỗ lưng an ủi. Theo thói quen, Lâm Dạ Mễ bất giác tiến lên một bước ôm lấy người này.
Trần Minh bị hành động của nàng dọa cho kinh ngạc, trong lòng hắn vừa cảm thấy vui vừa cảm thấy tội lỗi. Hắn có phải là đang lợi dụng nàng hay không? Liệu khi nhớ lại, nàng có lần nữa sợ hãi xa lánh hắn hay không?
Lâm Dạ Mễ không hiểu tâm trạng rối bời của Trần Minh, nàng vô tư vỗ vỗ lưng hắn an ủi. Thân thể hắn khẽ cứng lại, nhưng sau đó liền choàng tay qua eo nàng, ôm nàng vào lòng bất lực thì thào: "Đừng sợ ta."
Lâm Dạ Mễ không hiểu sao Trần Minh lại nói như vậy nhưng nàng không chút do dự liền vui vẻ đáp ứng: "Được."
Nàng hiện tại ở đây là vì hắn, lý nào lại sợ hắn.
Hai người không biết giữ tư thế này qua bao lâu, chỉ biết đến khi vô số ánh mắt của nhà hoàn vừa sợ hãi nhưng lại hiếu kỳ không ngừng nhìn chằm chằm họ. Lâm Dạ Mễ mới xấu hổ buông tay ra, Trần Minh cũng đồng thời buông tay. Hắn vội xoay mặt sang hướng khác chỉ để lại cho nàng bóng lưng.
Lâm Dạ Mễ nhìn thấy tai Trần Minh đỏ ửng thì thầm cười trộm: A, hắn đang xấu hổ.
Trần Minh sải bước chân di chuyển, Lâm Dạ Mễ cũng vội bước theo.
Đi được một đoạn, nàng không kìm nổi thắc mắc: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Thư phòng."
"Ta đi theo vào trong đó được chứ?" Nàng hiện tại không biết ai, chỉ có thể lẽo đẽo đi theo hắn rồi từ từ thích ứng mà thôi. Nàng không muốn bản thân chạy lung tung sau đó gây ra họa đâu.
Trần Minh không nghĩ nàng muốn đi theo hắn, sửng sốt vài giây sau đó trầm giọng nói: "Được." Chỉ cần nàng muốn là được. Nơi đây vốn không có chỗ nào nàng không được phép tới, chỉ là nơi nàng muốn đến luôn là ngoài trang viên này.
Lâm Dạ Mễ được cho phép thì vô cùng hào hứng.
Suốt cả đường đi nàng nhận ra thêm một vấn đề chính là mọi người trong trang viên này đều sợ hãi hắn.
Đến thư phòng, Trần Minh chăm chú giải quyết sổ sách còn Lâm Dạ Mễ thì buồn chán ngồi dáo dác xung quanh. Trước đây nàng có tìm hiểu chữ Nôm nên hiện tại nàng đại khái có thể đọc hiểu được một số sách trên kệ.
Một vài cuốn sách theo ngôn ngữ hiện đại gọi đó là "chuyên ngành", nàng có thể đọc được mặt chữ nhưng lại không thể hiểu nghĩa nên đành bỏ qua. Đành lụm vài cuốn truyện cười ngồi lên ghế đọc để giết thời gian.
Lâm Dạ Mễ tốc độ đọc rất nhanh, nàng liên tục đọc hết cuốn này đến cuốn khác, không ngừng cười hi hi ha ha.
Nàng đang đọc truyện cao hứng thì bên ngoài có một người rụt rè mở cửa bước vào. Nha hoàn nhìn thấy Lâm Dạ Mễ cười nghiêng ngã trước mặt Trần Minh thì vô cùng sửng sốt, hai mắt nàng ta trợn lớn như nhìn thấy vật lạ siêu nhiên.
Mãi đến khi Trần Minh buông bút xuống lên tiếng hỏi: "Có việc gì?" thì tiểu nha hoàn đó mới nhớ đến lý do nàng ta đến đây. Nha hoàn bị Trần Minh nhìn chằm chằm thì run rẩy nói: "Có Diệu Phong công tử đến nói là muốn gặp thiếu phu nhân."
Lâm Dạ Mễ còn đang mơ màng tự hỏi thiếu phu nhân là ai sao lại vào đây tìm thì bắt gặp nha hoàn đang nhìn nàng. Lâm Dạ Mễ "a" lên một tiếng.
Quên mất, hiện tại nàng đang là thiếu phu nhân của Trần gia. Nhưng mà cái người tên Diệu Phong gì đó là ai?
Lâm Dạ Mễ định hỏi thì nha hoàn kia đã chạy đi mất tiêu.
Sở dĩ nàng ta chạy nhanh như vậy là vì nghe đến hai chữ Diệu Phong, Trần Minh không kịp nén được mà đứng bật dậy. Mặt hắn đơ ra không cảm xúc nhưng trong mắt lại chứa đầy giận dữ, nhìn qua quả thật rất dọa người.
Nhìn thấy Lâm Dạ Mễ bước gần tới hắn, trong lòng Trần Minh không khỏi sợ hãi cùng khẩn trương.
Nàng đây là muốn nói với hắn mình muốn đi gặp Diệu Phong đi?
"Ta..."
Không để nàng nói hết câu, Trần Minh thờ ơ lên tiếng: "Không cần xin phép ta, nàng có thể ra ngoài gặp hắn."
Lâm Dạ Mễ bị Trần Minh làm cho ngây người. Đây không phải là câu nàng muốn nói.
"Ta..."
"Nàng không cần lo về tiền bạc, cần bao nhiêu cứ ra ngân khố lấy." Hắn lại chen vào lên tiếng.
Câu này thành công khiến cho Lâm Dạ Mễ bị sốc. Nàng chỉ là đi gặp cái người kia, sao phải vào ngân khố lấy tiền? Bất quá đây cũng không phải là vấn đề nàng muốn hỏi hắn.
"Ta..." Nàng lại lên tiếng mở miệng.
"Về thời gian, nàng muốn về lúc nào thì về."
Trần Minh biểu hiện bản thân là một người vô cùng thức thời, hơn nữa những điều nàng nghĩ hắn đều có thể đoán ra. Chứng tỏ hắn vô cùng hiểu nàng.
Càng hiểu nàng hắn lại càng đau lòng, bởi hắn biết nàng thích cái người tên Diệu Phong kia.
Lâm Dạ Mễ thành công bị Trần Minh chọc tức chết, nàng "a" lên một tiếng, hắn định nói tiếp gì đó liền bị nàng trực tiếp chặn họng lại: "Con mẹ nó, ngươi có để yên cho ta nói hết câu không hả?"
Trần Minh bị nàng quát thẳng mặt khiến cho giật mình, lần này tới phiên hắn "a" lên.
Lâm Dạ Mễ hít sâu vô một hơi, cố gắng ổn định tâm trạng muốn bùng phát của mình. Nàng chỉ là đi gặp tên kia một lát, cái gì mà lấy tiền, cái gì mà không cần quản thời gian. Nói như thể nàng đi gặp tên kia xong là đi luôn vậy.
"Ta chỉ muốn hỏi là cái người tên Diệu Phong kia là ai vậy?"
Lâm Dạ Mễ nói được điều nàng muốn hỏi thở phào ra nhẹ nhõm, còn Trần Minh thì đôi mắt sớm nghệch ra nhìn nàng.
Trần Minh lại "a" lên một tiếng.
Hắn vậy mà lại quên mất Mễ Mễ hiện đang bị mất trí nhớ.
Hơn nữa, trước giờ ngoài cha mẹ ra, không ai dám ở trước mặt hắn bộc lộ vẻ mặt tức giận như thế này. Nàng vậy mà không những bùng phát mà còn lớn tiếng quát hắn nữa, nhất thời cả người hắn không kịp phản ứng.
Nàng hỏi hắn Diệu Phong kia là ai, hắn nên trả lười như thế nào đây. Nói ra sự thật đó là người nàng thích? Hắn không muốn. Nói dối nàng người kia không có quan hệ gì với nàng? Nếu không quan hệ người kia sao phải tìm gặp nàng.
Trần Minh mở miệng ra rồi khép lại, mãi một lúc mới khó khăn nói: "Đó là, đó là bạn cùng xóm của ta và nàng lúc nhỏ."
Mặt Trần Minh cứ đơ ra, chỉ có đôi mắt hắn là liên tục thay đổi. Nàng nghĩ đôi mắt của hắn đang biểu lộ cảm xúc của hắn vì thế bất giác nhìn chằm chằm.
Cái mặt cứ đơ đơ này nàng càng nhìn càng cảm thấy bất thường.
Hắn thật sự không thích biểu lộ cảm xúc, thật sự là máu lạnh?
Trần Minh bị nàng nhìn đến đỏ mặt, trong lòng không khỏi chột dạ. Hắn đang không biết làm sao để giấu diếm thì Lâm Dạ Mễ lại lên tiếng: "Ngươi đi cùng ta tới gặp người kia được chứ?"
Trần Minh nhìn Lâm Dạ Mễ như thể không thể tin, bàn tay cầm bút đơ ra, để mặc cho giọt mực nặng nề rơi xuống trang giấy trắng sau đó loan ra thành một đốm đen.
"Thật sự muốn ta đi cùng nàng?"
Lâm Dạ Mễ gật đầu khẳng định.
Hiện tại nàng ngoài hắn ra vốn không biết ai, cũng chẳng tin tưởng ai. Nàng không mang hắn theo thì còn ai.
Trần Minh hít sâu một hơi như cố kìm nén cảm xúc đang cuộn trào trong lòng ngực, hắn đi ra khỏi bàn, giơ lấy bàn tay lớn của hắn nắm lấy tay nàng, giọng trầm thấp nói: "Được, ta cùng nàng đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.