Thiên Thần

Chương 91: Xâm phạm




Diệp Vô Thần nhướng mày, chậm rãi từ trên giường đứng dậy, vừa nhích chân đã xuất hiện bên người Hoa Thủy Nhu. Hoa Thủy Nhu chỉ cảm thấy một bóng trắng nhoáng lên trước mắt, thân thể mình đã bị ôm chặt dịu dàng, sau đó không biết bị mang đi phương nào…

- Bây giờ nàng còn muốn kêu không?

Ngồi ở trên chiếc giường mềm mại của Hoa Thủy Nhu, hắn ôm chặt thân thể Hoa Thủy Nhu lên hai đùi mình, hai tay vòng chặt chẽ vòng eo mảnh khảnh của nàng.

Hoa Thủy Nhu lần đầu tiên bị một nam nhân ôm chặt phản ứng chừng mấy giấy, ngay khi nàng muốn vùng vẫy tránh thoát thì Diệp Vô Thần trước lúc nàng phản kháng đã hôn lấy đôi môi mềm mại của nàng, sau đó ngất ngây chiếm lấy vị thơm ngọt trong miệng nàng. Ngoại trừ Ngưng Tuyết, đây là lần đầu tiên nhấm nháp hương vị làn môi của một thiếu nữ, nhất thời hắn dần ngất ngây vào trong đó, hôn càng lúc càng càn rỡ.

Trong đầu Hoa Thủy Nhu hoàn toàn trống rỗng, đôi mắt như pha lê trợn to không hề có tiêu cự, trong nháy mắt hệt như bị cướp đi hồn phách không chút nhúc nhích mặc cho hắn xâm phạm. Khi Diệp Vô Thần rốt cuộc không nỡ rời khỏi làn môi thơm của nàng, nàng vẫn ngơ ngác nhìn hắn vào hắn, trong đôi mắt ngân ngấn nước mắt.

Cuối cùng, tay nàng từ từ buông xuống, tựa vào ngực Diệp Vô Thần khẽ nức nở, trong khi nức nở hơi run rẩy đôi vai của mình. Nàng giống như một thiếu nữ làm chuyện sai, chỉ có thể dùng tiếng khóc nghẹn ngào để trút hết cảm giác tội ác và ủy khuất đang dâng lên trong lòng nàng.

Nụ hôn đầu của thiếu nữ dưới tình huống không chút chuẩn bị cứ thế bị hắn đoạt mất, ngoại trừ ủy khuất và tội ác, trong lòng nàng còn có sự mất mác trống rỗng, bởi vì nàng đã mất đi thứ quý giá nhất của thiếu nữ. Lúc này, nàng đã quên nàng còn nằm trong ngực một nam nhân, mà chính nam nhân ấy đã cướp đi nụ hôn đầu của nàng, khiến nàng cảm thấy mình không còn thuần khiết, không tỳ vết nữa.

Trước ngực bắt đầu truyền tới sự ẩm ướt càng lúc càng rõ ràng, cho hắn biết nước mắt của thiếu nữ này đã có thể xưng là "tràn lan". Hắn không nói gì, cứ thế dịu dàng ôm nàng, để mặc nàng thích ứng trở thành một thiếu nữ đã không còn nụ hôn đầu.

Chỉ là, đây hiển nhiên là một quá trình khá dông dài. Thân thể thiếu nữ mềm mại cọ xát thậm chí khiến hắn hơi có chút phản ứng. Khi nàng rốt cuộc đã ngừng khóc, Diệp Vô Thần dùng tay nhón chiếc cằm tinh xảo của nàng, nhẹ giọng nói:

- Hết khóc rồi à? Vậy thì thêm một lần nữa nào.

Thân thể hắn nghiêng về trước, lại bao phủ lên đôi môi mềm như hai cánh hao đào kia, một cánh tay lại lẳng lặng dời đến trước ngực nàng, bóp lấy bộ ngực vểnh cao ấm nóng của nàng, cảm giác êm ái mềm mại đầy tay. Thiếu nữ mười sáu tuổi có quy mô như thế đã là tương đối khả quan rồi.

Hoa Thủy Nhu lại lần nữa gặp phải công kích đột ngột rốt cuộc dùng sức vùng vẫy, nhưng thân thể đã khóc không còn sức lực bất kể làm thế nào đều không thoát khỏi cái ôm của hắn. Diệp Vô Thần không đếm xỉa tới sự vùng vẫy của nàng, nhấm nháp kỹ càng hương vị của nàng, tay cũng khẽ vân vê ngực, cảm nhận sự ấm áp như ngọc và tiếng tim đập rộn ràng. Đôi tay nhỏ không ngờ đánh vào ngực hắn mềm nhũn không có bất kỳ lực lượng nào, mãi đến khi cuối cùng không còn chút sức lực, vô lực tựa vào ngực hắn.

Hoa Thủy Nhu ngừng vùng vẫy, như một chú cừu chờ thịt mặc cho Diệp Vô Thần mút lấy nước miếng trong miệng nàng, ngay cả bàn tay xấu xa xâm phạm ngực nàng cũng không còn kháng cự nữa. Chỉ có đôi mắt vẫn luôn tuôn rơi nước mắt ủy khuất. Mãi đến khi nàng sắp nghẹt thở, hắn mới nhẹ nhàng tách đôi môi mềm mại rời khỏi hắn, sau đó để đầu nằm lên ngực hắn, nhắm mắt, lẳng lặng nghe tiếng tim đập của hắn.

- Đừng khóc mà, khóc nữa sẽ biến thành con mèo mít ướt đấy. –Diệp Vô Thần dịu dàng xoa về phía mặt nàng, xoa đến khi tay ướt đẫm. Thiếu nữ chịu ủy khuất cực lớn ấy đã trút hết toàn bộ nước mắt tích tụ trong khoảng thời gian này ra ngoài.

- Vì sao chàng luôn khi dễ thiếp. –Nàng khẽ líu ríu, trong thanh âm loáng thoáng mang theo tiếng thút thít.

- Bởi vì cả cuộc đời nàng đã định trước phải bị ta khi dễ, hơn nữa chỉ có thể là mình ta khi dễ nàng. –Diệp Vô Thần vuốt ve đầu nàng nói.

- Nhưng, thiếp đã có hôn ước…

- Vậy nàng nguyện ý vì ta, làm trái hôn ước này không? –Diệp Vô Thần cúi đầu thì thầm, thanh âm mềm mỏng gần như không thể nghe thấy.

Một bàn tay nhỏ của Hoa Thủy Nhu nhẹ nhàng di động trước ngực hắn, dùng thanh âm như nói mê hồi đáp:

- Mấy ngày nay, thiếp vừa nhắm mắt, nghĩ đến đều là chàng… Thiếp nhất định đã trúng bùa mê của chàng rồi, đúng không? Bây giờ chàng lại như vậy với thiếp, thiếp ngoại trừ theo chàng, còn có thể theo ai…

Một cô gái quá đỗi bảo thủ, đây cũng là điểm Diệp Vô Thần tán thưởng nàng nhất. Vì thế, hắn lợi dụng sự bảo thủ của nàng, ép nàng đưa ra quyết định.

Hắn thỏa mãn nở nụ cười:

- Như thế mới ngoan. Ta nói rồi, chỉ cần nàng nguyện ý, sau này nàng sẽ vĩnh viễn thuộc về Diệp Vô Thần ta. Cha nàng sẽ đồng ý, Lâm gia cũng sẽ đồng ý. Đừng nghĩ nhiều nữa, càng đừng lo lắng gì cả, hết thảy đều giao cho ta, sau này nhớ trong lòng cũng chỉ có thể là ta, biết chưa?

- Vâng… -Nàng khẽ khàng ứng tiếng, ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

- Chàng… Bỏ tay ra trước được không? –Hoa Thủy Nhu đỏ mặt. Bàn tay luôn nhào nặn ngực phải nàng như có ma lực khiến toàn thân nàng từ từ phát nhiệt, trước ngực dường như có thứ gì đó đang lẳng lặng ưỡn thẳng.

- Được.

Diệp Vô Thần dời tay đi, Hoa Thủy Nhu còn chưa kịp lặng lẽ thở phào một hơi thì tay hắn trong lúc nàng không chút chuẩn bị chẳng biết khi nào đã luồn vào cổ áo nới lỏng của nàng, không chút ngăn trở bóp một bên ngực nàng vào trong tay, cẩn thận thưởng thức.

Hoa Thủy Nhu "Ưm" một tiếng, khắp toàn thân vốn đã vô lực càng thêm mềm oặt, như muốn hòa tan vậy. Nàng khó chịu nổi uốn éo cơ thể, cảm giác kỳ dị khiến cõi lòng nàng luôn ở trong hỗn loạn, nhưng nàng lại không kháng cự. Trong tích tắc nàng rốt cuộc bị hắn chinh phục, nàng đã không biết kháng cự lại hắn, mà chỉ ngoan ngoãn tận khả năng.

- Ngực của Tiểu Nhu Nhu rất mê người, khiến ta không nhẫn tâm buông ra… Có thể mỗi ngày đều để ta thưởng thức như vậy không? –Diệp Vô Thần cúi đầu nói, hai ngón tay nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên.

Hoa Thủy Nhu toàn thân run run, càng không dám ngẩng đầu, chỉ dùng thanh âm như muỗi kêu nói:

- Thiếp sau này chỉ thuộc về chàng, chàng muốn thế nào với thiếp đều được.

Một tay khác của Diệp Vô Thần kéo chiếc váy dài thuột của nàng lên, lộ ra hai cặp đùi nhỏ như chạm ngọc. Tay hắn áp lên đùi nàng, sau đó vén váy từ từ hướng lên trên, vuốt tới vuốt lui lên cặp đùi bóng loáng mịn màng của nàng.

Hoa Thủy Nhu khẩn trương cả người căng cứng, hai đùi theo bản năng cũng khép chặt lại, áp chế tim đập rộn ràng chờ hắn xâm phạm vào cấm địa sau cùng. Nhưng bàn tay kia một mực hưởng thụ sự nhẵn nhũi của đùi nàng, không hề tiến thêm bước nào nữa.

Dịu dàng an ủi duy trì rất lâu, Diệp Vô Thần rốt cuộc buông tha thiếu nữ ngoan ngoãn nhu nhược này, đem nàng toàn thân không còn một chút sức lực ôm lên chiếc giường đằng sau. Hôn nhẹ lên môi nàng một cái, Diệp Vô Thần cười nói:

- Nghỉ ngơi cho tốt, ta chờ cha nàng trở về. Chờ khi ông ấy trở về, ta sẽ cầu thân với ông ấy.

Hoa Thủy Nhu khẽ gật đầu, ánh mắt luôn di dời theo hắn, mãi đến khi hắn rời khỏi tầm mắt mình.

Trong căn phòng trống trải chỉ còn lại một mình nàng, đã chiếm giữ nơi này không biết bao nhiêu năm như nàng lúc này lại có một loại mất mác cùng cô đơn chưa bao giờ có. Bởi vì nàng lúc này đã không còn là một mình, trong lòng cũng không còn vướng bận gì nữa. Trong khoảnh khắc hắn rời đi, nàng rất muốn gọi hắn bảo hẳn đừng rời xa mình…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.