Thiên Thần

Chương 85: Mẹ con Lãnh Nhai




Sau một hồi tạ ơn mang tính hình thức, văn võ bá quan lại dao dác đứng dậy. Quy củ chia ra đứng hai bên. Sắc mặt Diệp Vô Thần tự nhiên, trong lòng không khỏi nghĩ: "Xem ra Sở gia gia tại Thiên Long Quốc lăn lộn không tệ. Một người cứu vớt cả một quốc gia, chẳng nhẽ cái gọi là Thần giai thật sự cường đại đến mức này? Còn có cả Long Dận kia, y càng ngày càng tốt với mình, càng chứng minh sát tâm của y với mình càng nặng. Cái gọi là hứa gả công chúa, thoạt nhìn như ân sủng, trên thực tế thì… Người chết rồi, công chúa không cần gả nữa. Nhưng cái gọi là "ân sủng" này sẽ không biến mất, trên dưới Diệp gia đương nhiên sẽ nhận sự "ân sủng" này để rồi càng tận tâm tận lực với Thiên Long hoàng thất.

- Diệp Vô Thần tiến lên nghe phong.

- Vâng!

- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết… Đặc phong làm tam đẳng Uy Quốc Hầu, thưởng ngàn lượng hoàng kim, ba vạn lượng bạch ngân, ba rương ngọc khí, một tòa hầu phủ. Đồng thời ban hôn Phi Hoàng công chúa, vào năm Phi Hoàng công chúa mười sáu tuổi thì thành hôn. Khâm thử! Vô Thần Diệp gia, hãy tiếp chỉ.

……….

Lúc ra khỏi Thiên Long đại điện, trời đã sáng trưng. Diệp Vô Thần ngáp một cái, hỏi về phía Diệp Uy ở bên cạnh:

- Phi Hoàng công chúa này là?

- Con không phải đã từng gặp rồi sao. –Trên mặt Diệp Uy lộ ra nụ cười. Chuyện Diệp Vô Thần mạo phạm Phi Hoàng công chúa lúc trước y sao có thể không biết. Thậm chí trên dưới trong cung đều bị tiểu công chúa chỉ sợ thiên hạ bất loạn không ai không biết này quấy rối. Nhưng Long Dận từ đầu chí cuối luôn thờ ơ với việc này, cho nên đã bỏ mặc chuyện này.

- Nói như vậy, quả nhiên là tiểu công chúa kia. –Diệp Vô Thần nhún vai một cái, hơi có chút cảm giác vô lực. Long Hoàng Nhi tuyệt đối không có nửa điểm tôn quý uyển chuyển mà công chúa phải có, rõ ràng là một nha đầu điêu ngoa đã quen nuông chiều. Cô bé như vậy dùng để trêu đùa nuôi nấng còn được, làm lão bà thì tuyệt đối không thể.

- Phi Hoàng công chúa là người con gái hoàng đế sủng ái nhất. Mẹ ruột của nàng ngày trước là quý phi hoàng đế yêu thương nhất, chỉ là năm đó khi sinh Phi Hoàng công chúa bởi khó sinh mà lìa đời. Hoàng đế bởi vậy đau khổ rất lâu, đối với đứa con nàng lưu lại rất thương yêu, thích thế nào được thế ấy, cho nên tính cách có thể sẽ có chút nuông chiều, qua vài năm hẳn sẽ tốt hơn. –Diệp Uy nói.

Diệp Vô Thần chẳng hề gì cười cười:

- Hy vọng là như thế đi.

Nhưng trong lòng hắn biết, ban hôn chỉ là một cái danh nghĩa. Bởi vì nếu ba năm sau mình còn ở Diệp gia, Long Dận tất nhiên cũng sẽ dùng vô số cái cớ để xóa bỏ lời ban hôn lần này. Mà cho dù Long Dận đáp ứng, ba năm sau y cũng đã không còn ở Diệp gia. Một tháng… hoặc nửa tháng, sau khi hắn làm đủ nhiều việc cho Diệp gia, chính là lúc hắn rời đi. Hắn sẽ không nợ ân tình của Diệp gia, càng sẽ không thật sự coi mình thành thiếu gia Diệp gia.

Lúc trở về tiểu viện của mình, Diệp Vô Thần liếc một cái đã nhìn thấy một bóng người nhỏ gầy đứng bên hồ nước, toàn thân lặng im như khắc băng. Chưa tới gần đã cảm giác được loáng thoáng một cỗ khí tức lạnh lẽo truyền tới. Nghe tiếng bước chân, gã xoay người, nhìn thẳng chằm chằm về phía Diệp Vô Thần.

Diệp Thất lật đật chạy tới nghênh đón:

- Thiếu gia, ngài đã về rồi. Tôi lúc nãy…

Diệp Vô Thần giơ tay ngưng thanh âm của Diệp Thất, đồng thời vung tay bảo hắn lui xuống, sau đó nhìn Lãnh Nhai nói:

- Dẫn ta đi gặp mẫu thân của ngươi.

Nói chuyện với người như vậy không cần nhiều lời. Bởi vì y không cần động viên, không cần khích lệ, chỉ cần sự thật.

Lãnh Nhai xoay người đi về phía một căn phòng phía đông. Mà đó vốn dĩ là phòng ở của Diệp Thất Diệp Bát. Sau khi họ đón Lãnh Nhai và mẫu thân y thì nhất thời không có nơi thu xếp, lại không dám tự chủ trương, chỉ đành bảo mẫu thân đang mang trọng bệnh của Lãnh Nhai nằm ở chỗ họ.

Cửa bị Lãnh Nhai nhẹ nhàng đẩy ra, sau khi đi vào, Diệp Vô Thần nhìn thấy phụ nhân đầu đã hoa râm quá nửa kia. Nghe thấy thanh âm, bà lấy tay chống xuống giường, muốn chống thân thể, đồng thời suy yếu nói:

- Tiểu Phong, là con sao?

Lãnh Nhai vội lao tới đỡ lấy thân thể bà, nhẹ giọng nói:

- Nương, là con, người đừng ngồi dậy, hồi nãy chòng chành suốt dọc đường, người phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.

- Không cần, nương không sao, nương nghe thấy có tiếng bước chân hai người, có phải là người đã thu nhận chúng ta cũng tới cùng hay không?

Sau khi mù mắt, phần lớn lực chú ý đương nhiên sẽ tập trung lên tai. Cộng thêm Lãnh Nhai và Diệp Vô Thần không cố ý giảm thấp tiếng bước chân, cho nên bà có thể nghe thấy rành mạch. Diệp Vô Thần mỉm cười nói:

- A di, chào ngài, ta tên Diệp Vô Thần, là bằng hữu của Lãnh Nhai, đây là nhà của ta.

Lãnh Nhai không lên tiếng trả lời, cũng không phủ nhận.

Nàng khá kích động ứng tiếng:

- Thật… cảm ơn cậu đã thu nhận hai mẹ con chúng ta, ta có thể gọi cậu là Tiểu Thần không?

- Đương nhiên có thể.

Diệp Vô Thần đi tới, ánh mắt lướt qua khuôn mặt bà, hỏi:

- A di, đôi mắt của ngài là?

Mẫu thần Lãnh Nhai cười khổ một tiếng, nói:

- Đôi mắt này của ta đã mù mười năm, cũng đã quen rồi. Cái khổ duy nhất chính là Phong Nhi vẫn luôn ở bên ta mà ta lại không nhìn thấy nó, không biết nó bây giờ đã trưởng thành thế nào rồi…

- Nương… -Lãnh Nhai kích động gọi một tiếng, toàn thân khẽ giật giật.

Diệp Vô Thần bỗng vươn tay, che lên đôi mắt của bà, từ từ cách không lướt qua, khiến từng tia quang mang không màu thấm vào trong đôi mắt của bà. Sau đó thu tay, không nói một lời đi ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại.

Ánh mắt Lãnh Nhai vẫn luôn động theo hắn, không phát ra thanh âm, càng không quấy nhiễu bất kỳ động tác nào của hắn. Đến tận khi Diệp Vô Thần đi ra ngoài, y vẫn không biết rốt cuộc hắn đã làm gì.

Mà khi Diệp Vô Thần rời đi, rồi y quay đầu nhìn về phía mẫu thân của mình, thì bỗng phát hiện đôi mắt vốn dĩ đục ngầu của bà lúc này lại trở nên trong veo, thậm chí… Y cảm nhận được ánh mắt của bà, cái nhìn chăm chú của bà. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Lãnh Nhai nhất thời ngây ngốc, nhìn thẳng vào đôi mắt ngay trước mặt, làm thế nào cũng không dám tin vào thanh âm bỗng dâng lên từ đáy lòng kia. Mà ánh mắt của đôi mắt kia tương tự cũng lấp lóe sự mê mang và kinh ngạc, phảng phất như không dám tin tưởng đây là sự thật giống y vậy.

Một đôi tay có chút nhăn nheo run rẩy vươn về phía mặt Lãnh Nhai, sau đó nhẹ nhàng xoa lên trên mặt y:

- Tiểu Phong… Con là Tiểu Phong… Nương nhìn thấy con rồi, nương rốt cuộc đã nhìn thấy con rồi…

Lãnh Nhai như bị búa tạ đập trúng, toàn thân run rẩy dữ dội, tiếp đó đã nước mắt như mưa. Nam tử sớm đã trở nên máu lạnh, cũng đã định trước phải máu lạnh lúc này dứt bỏ hết mọi thứ, nhào vào lòng mẫu thân gào khóc, bộc lộ sự đau khổ và oán hận mười năm. Rất rất lâu…

- Bị người ta dùng kiếm đâm mù, hơn nữa từ vết thương vừa rồi thì thấy, hai con mắt không ngờ lại bị thương tổn giống y như nhau. Đều không thương tổn đến nhãn cầu, nhưng khiến người ta hoàn toàn mù lòa, độ khó quả thực không thể tưởng tượng nổi. Có thể làm được điểm này, Thiên Thần đại lục lại có mấy ai?

Bên tai loáng thoáng truyền tới tiếng khóc lóc của mẹ con, Diệp Vô Thần trầm tư trở về phòng của mình.

Khi hắn đi vào, Ngưng Tuyết vẫn vùi trong chăn cũng vừa vặn mở mắt. Nàng vươn cánh tay mịn màng như bạch ngọc ra, dịu giọng nói:

- Ca ca, mặc y phục cho muội.

Diệp Vô Thần cười ha ha, đi tới bên giường cầm lấy y phục của nàng:

- Tuyết Nhi, muội thật là càng ngày càng lười.

- Bởi vì muội thích ca ca mặc y phục cho muội mà. –Ngưng Tuyết nhỏ giọng làm nũng nói. Sau đó thân thể nàng bị Diệp Vô Thần ôm từ trong ổ chăn ra, mặc vào từng món từng món y phục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.