Thiên Thần

Chương 83: Nói thế nào cũng là một Thần nhân




- Điều này tuyệt đối không được! –Diệp Vô Thần nhấc chén trà lên, uống ừng ực một ngụm, bình phục tâm cảnh, bình phục tâm cảnh, lúc này mới bình tĩnh nói:

- Ngài nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi. Ngài ngẫm nghĩ kỹ càng xem, họ và con lúc trước chưa hề tiếp xúc thực tế gì cả, hôm nay cũng chẳng qua là bởi thị giác kích thích nên nhất thời… xúc động mà thôi. Hơn nữa đám nữ nhân này đều sinh trong nhà phú quý, bình thường mắt cao quá trán, quá nửa còn được nuông chiều, nếu con thật sự làm như vậy, chẳng những người khác sẽ nói con lòng tham không đáy, phong lưu thành tính, hủy thanh danh Diệp gia ta. Trong lòng họ lại há sẽ thật không có bất mãn, ngày sau tất nhiên mỗi ngày xung đột không ngừng. Cho nên điều này tuyệt đối không được. Hay nhất là cự tuyệt toàn bộ. À không, là nhất đỉnh phải cự tuyệt toàn bộ.

Vương Văn Thù ngẫm nghĩ, gật đầu nói:

- Con nói rất đúng, nương cũng cảm thấy làm như vậy có chút không ổn. Có điều đây là ý của cha con. Theo nương thấy, những cô nương nhà người ta này vốn dĩ không xứng với Thần Nhi của ta.

Diệp Vô Thần:

- ……

- Thần Nhi, con thành thật nói với nương, con có phải nhìn trúng đại tiểu thư Hoa gia hay không? –Vương Văn Thù vẻ mặt ám muội hỏi.

- Vâng, nhất kiến chung tình. –Diệp Vô Thần không chút e dè đáp.

- Điều này… -Thấy hắn trả lời gọn gàng gãy gọn, Vương Văn Thù nhất thời ngược lại không biết nên đáp lại thế nào, nàng do dự một hồi mới nhìn sắc mặt của Diệp Vô Thần cẩn thận nói:

- Nhưng nàng dù sao cũng đã có hôn ước từ rất sớm với Lâm Khiếu Lâm gia rồi. Hơn nữa, Hoa Chấn Thiên là một người chưa bao giờ từng nuốt lời, thế này…

- Vâng, con biết. Điều này ngài không cần lo lắng. Hôn ước cũng vẻn vẹn chỉ là hôn ước thôi, còn về Hoa Chấn Thiên… Không có ai có thể vĩnh viễn sẽ không nuốt lời. Y ngày trước làm được, chỉ là bởi chưa từng xuất hiện tình huống đủ để ép y nuốt lời mà thôi. –Diệp Vô Thần cười nói, như tự có tính toán trước.

Vương Văn Thù vừa nghe nhất thời có chút khẩn trương, vội hỏi:

- Thần Nhi, con định làm gì?

Diệp Vô Thần cười lắc đầu:

- Yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ không làm chuyện dắt mình và Diệp gia vào trong hiểm cảnh. Chuyện này đối với Diệp gia không hề có bất cứ ảnh hướng xấu nào. Hơn nữa, nếu Hoa gia thật sự thành thông gia với Lâm gia, đây là điều trên dưới Diệp gia ai cũng không nguyện ý thấy phải không?

- Được rồi, hết thảy cứ do bản thân Thần Nhi con quyết định đi. Vi nương hiện tại đã yên một trăm cái tâm với con rồi. Con cứ mạnh tay làm là được, nếu thật sự xảy ra bất ngờ gì, còn có nương gánh. Chỉ cần Thần Nhi thật sự thích tiểu thư Hoa gia kia, dù cướp cũng phải cướp về.

- Vâng! –Diệp Vô Thần khẽ gật đầu, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm nhè nhẹ.

- Ngày mai nương sẽ bảo người đi cự tuyệt hết những tiểu thư nhà người ta. –Khi nói đến lời này, Vương Văn Thù vẫn là vẻ mặt không nỡ…

- Đáng tiếc, nhiều nàng dâu giàu sang quyền quý như vậy, vài câu nói đã không còn nữa rồi. Còn nữa, Thần Nhi, Vân Nhi tuy rằng không phải vi nương sinh ra nhưng nó dù sao cũng là đại ca trên danh nghĩa của con. Năm đó nó từng cứu tính mạng của cha con, mấy năm nay cũng toàn tâm toàn ý vì Diệp gia ta, trong nhà hiện tại có thể nói đã không tách khỏi Vân Nhi. Giữa con và Vân Nhi dù có hiểu lầm, cũng đừng làm quan hệ cứng đến như vậy. Dù sao cũng đều là người một nhà. Tương lai, Vân Nhi còn có thể trở thành cánh tay của con, giúp con chống đỡ Diệp gia.

- Vâng, con biết rồi. –Diệp Vô Thần gật đầu nói. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Vậy nương an tâm rồi. Chỗ Vân Nhi gia gia ngươi sẽ đi nói. Vậy nương về trước, lát nữa sẽ bảo Tiểu Lục mang cơm tối đến.

Mà lúc này, ở trong phòng Diệp Vô Vân, Diệp Nộ cũng nói lời tương tự, chỉ là trái ngược với vẻ tràn đầy tươi cười của Vương Văn Thù, sắc mặt y lạnh nhạt khiến Diệp Vô Vân lo lắng, thậm chí ngay cả lời đều không dám tiếp thêm mấy câu, phần lớn là vâng vâng dạ dạ gật đầu. Quanh năm ở tại Diệp gia, nếu nói không có chút tâm kính sợ nào với Diệp Nộ thì đó là không có khả năng.

Diệp Nộ vô lực đứng dậy, xoay người đi về phía ngoài:

- Vân Nhi, hy vọng con có thể nhớ kỹ lời ta nói ngày hôm nay. Còn nữa, tấm thiệp mời kia của con đã tìm thấy rồi, ở ngay dưới ga giường bên dưới gối của con. Là nha hoàn dọn phòng con phát hiện ra. Bây giờ con vẫn còn ở dưới gối của con đấy.

Diệp Vô Vân nghe vậy liền cả kinh, vẻ mặt khó có thể tin nổi. Hắn lật đật chạy tới trước giường, nhấc gối lên, quả nhiên phát hiện một tấm thiệp mời nạm vàng. Sau khi lật ra, bên trên in rõ ba chữ "Diệp Vô Vân", giống y như đúc trong ấn tượng của hắn.

Diệp Vô Vân nhất thời hơi hoảng hốt. Nếu ở chỗ khác tìm được còn có thể giải thích vì không cẩn thận đánh rơi ở đâu đó, mà dưới ga giường bên dưới gối tìm được… Đây chẳng phải rõ ràng là cố ý giấu ở đó sao? Mà Diệp Nộ tuyệt đối không phải người biết nói dối. Kết luận trực tiếp hết thảy những điều này kết hợp lại chính là: Hắn tự mình giấu đi, sau đó vu cáo hãm hại Diệp Vô Thần ác ý lấy trộm thiệp mời của hắn.

- Gia gia, sự việc tuyệt đối không phải như ngài tưởng đâu, trong này nhất định có chỗ nào đó không đúng. –Diệp Vô Vân buột miệng thử đi giải thích.

Diệp Nộ vung tay, lạnh nhạt nói:

- Con không cần nói nữa. Tấm thiệp mời của Thần Nhi đã bị hủy ngay trước mặt chúng ta, con cũng nhìn tận mắt rồi, chẳng nhẽ con vẫn có thể nói nó cầm là của con, sau đó ngụy tạo ư? Nam nhân Diệp gia ta bất luận là đúng hay sai, làm thì chính là làm, tuyệt không phải hạng dám làm không dám nhận. –Ông than thở một tiếng, nói tiếp:

- Mỗi người đều có dục vọng riêng, con làm như vậy cũng xem như thường tình, hơn nữa cũng chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể. Lần này, ta sẽ coi như chưa từng xảy ra, cũng sẽ không nói cho nghĩa phụ nghĩa mẫu con. Chỉ hy vọng chuyện như vậy sẽ không xảy ra lần thứ hai nữa.

Trong lòng Diệp Vô Vân nghẹn khuất như bị nhét một cục sắt, cực kỳ khó chịu. Nhưng hắn biết lúc này hậu quả duy nhất của việc thanh minh chính là càng tăng thêm phản cảm từ Diệp Nộ. Hắn cắn răng, gian nan nói:

- Vân Nhi biết sai, sau này sẽ không dám nữa.

Bước chân Diệp Nộ không ngừng rời đi, trong phòng nhất thời hoàn toàn yên tĩnh.

Xoẹt!

Tấm thiệp mời kia đã bị Diệp Vô Vân xé thành mảnh vụn, nghẹn khuất trong lòng chỉ muốn bất chấp tất cả ngửa mặt lên trời hét to một tiếng. Tuy đây chỉ là một việc rất rất nhỏ nhưng hắn lại có một cảm giác khuất nhục mãnh liệt như bị coi làm khỉ giỡn chơi. Bởi thiệp mời không thể tự dưng biến mất, càng sẽ không tự mọc chân chui xuống dưới ga giường. Mà một chuyện nhỏ nhặt này, đủ để khiến cái nhìn của Diệp Nộ đối với hắn có biến đổi không nhỏ.

Chuyện này rốt cuộc là thế nào!?

……………………………

- Diệp Thất Diệp Bát, vào sáng sớm ngày mai dẫn vài người đi giúp ta đón hai người về. Nếu lúc đó ta không có mặt, thì trước tiên cứ thu xếp ở đây. Lúc phu nhân và lão gia các ngươi hỏi tới thì cứ nói là ta yêu cầu.

- Vâng, thưa thiếu gia.

- Diệp Bát, những thứ ta bảo ngươi tìm đều chuẩn bị đầy đủ rồi chứ? –Diệp Vô Thần hỏi.

- Toàn bộ đã chuẩn bị hết, đều để phòng bên phía đông. –Diệp Bát cúi xuống nói.

- Chuẩn bị được bao nhiêu?

- Tất cả đều có khoảng năm cân.

- Tốt lắm, dẫn ta đi xem xem. –Diệp Vô Thần đứng dậy, nhưng như nghĩ đến gì đó, hỏi:

- Phong Triêu Dương năm nay khoảng bao nhiêu tuổi?

- Điều này… -Diệp Thất Diệp Bát đều là vẻ mặt mù mịt, Diệp Thất nghĩ một hồi rồi nói:

- Bẩm thiếu gia, nghe đồn Phong Triêu Dương là một người trẻ nhất trong bốn Thần nhân, năm nay hẳn còn chưa đến sáu mươi.

- Chưa đến sáu mươi ư? –Diệp Vô Thần hơi trầm ngâm, lẩm bẩm nói:

- Tuổi tác này có lẽ cũng miễn cưỡng có thể… nói thế nào cũng là một Thần nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.