Thiên Thần

Chương 79: Sát thủ Đào Bạch Bạch




- Nhưng… -Diệp Vô Vân có chút hoảng hốt, vừa định mở miệng đã bị Diệp Vô Thần lạnh giọng cắt ngang:

- Diệp Vô Vân, ta biết sau khi ta về Diệp gia khiến ngươi có rất nhiều bất mãn, bởi vì khi ấy nếu ta trực tiếp chết đi, sau này ngươi nói không chừng chính là gia chủ của Diệp gia. Mà ta đã trở về, giấc mộng này của ngươi cũng tan tành. Có điều, lần sau trong khi diễn trò lừa bịp này tốt nhất nên dùng đầu óc của ngươi nghĩ ra kỹ xảo cao minh một chút, cái hiện tại ngươi dùng… "Xoẹt"!

Khinh thường một tiếng, tay phải Diệp Vô Thần bỗng vươn ra, chộp vào hư không, tấm thiệp mời trong tay Diệp Nộ hệt như mọc cánh "vèo" một cái bay vào trong tay Diệp Vô Thần, sau đó tay hắn giơ lên trên, tấm thiệp mời đó liền biến thành giấy vụn đầy trời, rồi tay hắn lại vung lên, thu hết những mảnh giấy đó vào trong tay, không hề dừng lại xoay người rời đi. Song song với lúc xoay người, khóe miệng khẽ bĩu một cái… Diệp Vô Vân, ngươi chỉ là thằng hề nhảy nhót lung tung, là một món đồ chơi, còn không xứng trở thành đối thủ của ta, cũng dám đấu với ta!?

Hắn tin Diệp Nộ tuyệt sẽ không đi tìm Long Chính Dương xác nhận điều mình nói là thật hay giả, bằng không ông đã chẳng phải Diệp Nộ.

- Thần Nhi! –Lần đầu tiên thấy Diệp Vô Thần nổi giận, nội tâm Vương Văn Thù kinh hoảng, cuống quít đi theo, không thèm liếc Diệp Vô Vân lấy một cái.

Trong phòng chỉ còn lại ba người Diệp Nộ, Diệp Uy, Diệp Vô Vân, trong không khí tĩnh lặng quỷ dị quanh quẩn một cỗ áp lực khiến người ta nghẹt thở, Diệp Vô Vân nhất thời hồi thần, cuống quít nói:

- Nghĩa phụ, sự việc tuyệt không phải như Vô Thần đệ nói đâu… Nguồn: http://truyenfull.vn

- Vân Nhi, con hãy xuống trước đi, thiệp mời của con hẳn là rơi ở đâu đó. –Diệp Nộ phất tay nói.

- Vâng. –Sắc mặt Diệp Vô Vân ảm đạm ứng tiếp, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Chờ sau khi Diệp Vô Vân rời đi, Diệp Nộ trầm tư trong chốc lát, hỏi:

- Con cảm thấy Thần Nhi nói có thể là thật chăng?

- Không đâu. –Diệp Uy lắc đầu, nhướng mày:

- Nếu Vân Nhi thật có ý nghĩ đó, hẳn cũng không đến mức dùng loại thủ đoạn thấp kém này. Nhưng con đang nghĩ, mấy câu cuối cùng của Thần Nhi thoạt nhìn là nhằm vào Vân Nhi, nhưng có phải đang ám chỉ điều gì với chúng ta hay không?

- Hả? –Diệp Nộ vẻ mặt nghi hoặc.

Diệp Uy trầm mặc không đáp, gắng sức lục lại tia quang vừa lóe lên lúc nãy.

- Thần Nhi… Thần Nhi, vi nương thật sự không hoài nghi con, là vi nương làm không tốt…

Vương Văn Thù khẩn trương đuổi theo Diệp Vô Thần, bước chân càng lúc càng vội. Diệp Vô Thần rốt cuộc dừng chân, xoay người lại mỉm cười nói:

- Con biết… Thực ra con không sao, chỉ là hôm nay hơi mệt nên muốn về nghỉ sớm thôi.

Cõi lòng khẩn trương của Vương Văn Thù rốt cuộc đã buông xuống, đau lòng nói:

- Nói cũng đúng, sáng nay hành sức lâu như vậy, nhất định mệt lắm rồi, vậy mau sớm về nghỉ ngơi đi. Vi nương lát nữa sẽ bảo Tiểu Lục mang cơm đến cho con.

- Vâng! –Diệp Vô Thần mỉm cười ứng tiếng.

Vừa trở về tiểu viện của mình, Diệp Thất Diệp Bát đã nghênh đón từ rất xa, người còn chưa tới gần, rắm chó đã đi trước một bước, cuồn cuộn như Hoàng Hà dâng trào…

- Thiếu gia! Chuyện về ngài hôm nay chúng ta đều đã nghe nói rồi… Chúng ta sớm đã biết, thiếu gia ngài tuyệt đối là nhân trung chi long vạn năm có một, không cất tiếng thì thôi, khi đã cất tiếng thì nhất định sẽ kinh thiên địa, quỷ thần sầu, cả Thiên Long Thành đều phải rung rinh! Thiếu gia Lâm gia tuy lợi hại, nhưng ở trước mặt ngài thật sự chẳng là gì cả, nếu nói thiếu gia ngài là vầng thái dương, vậy gã chẳng qua chỉ là một ngôi sao nhỏ nhoi không đáng để mắt, nếu nói thiếu gia ngài là tiên hoa, vậy gã chỉ là một cọng cỏ nhỏ không đáng coi trọng thôi… À không! Cọng cỏ đều không bằng, quả thực chỉ là một bãi *** trâu…

Từ cửa tiểu viện chậm chạp đi tới trước bàn rồi ngồi xuống, tiếng rắm ngựa của hai người chưa từng ngừng lại, càng đừng nói lặp trùng, khiến Diệp Vô Thần thầm than thật là nhân tài mà, nếu đạt tại Hoa Hạ Quốc, chỉ dựa vào cái mồm này cũng có thể leo lên chức quan không nhỏ. Hắn vung tay:

- Được rồi, dừng ở đây thôi, đi pha trà cho ta.

Vừa dứt lời, chân Diệp Diệp Thất Diệp Bát còn chưa nhúc nhích, thì Tiểu Lục đã bưng hai chén trà nhẹ nhàng đi tới.

- Thiếu gia, Ngưng Tuyết tiểu thư, mời dùng trà.

Sau khi đặt xuống, nàng khẽ dời bước chân lui lại, sau đó hai mắt nhìn thẳng chằm chặp vào Diệp Vô Thần, đôi mắt liên tục lóe dị quang, khiến Diệp Vô Thần thậm chí hoài nghi trong mắt nàng có phải là được khảm hai viên bảo thạch rực rỡ hay không. Khá lâu sau, hắn lại cảm thấy mình có phần gánh không nổi, vì thế giả vờ ho một tiếng:

- Tiểu Lục, ngươi mau đi giặt bộ y phục hôm qua ta thay đi.

- Thiếu gia, đã giặt xong rồi. –Tiểu Lục hơi khom lưng nói.

- … Vậy ngươi đi tới chỗ phu nhân lấy cơm đi, cứ nói ta hơi đói rồi. –Diệp Vô Thần lập tức đổi cớ.

- Vâng. –Tiểu Lục xoay người, dợm bước rời đi.

Diệp Vô Thần rốt cuộc thầm thở phào một hơi, bưng chén trà, đầu tiên thử độ ấm của nước, sau đó mới kề nhẹ lên môi Ngưng Tuyết, mớm miệng cho nàng uống.

- Diệp Thất, Hắc Sâm Lâm ở thành Đông cách cửa thành bao xa? –Diệp Vô Thần cúi đầu thuận miệng hỏi.

- Vừa đúng hai mươi dặm. –Diệp Thất đáp.

- Phong Ma Tháp kia cách rìa phía tây Hắc Sâm Lâm khoảng chừng bao xa? –Diệp Vô Thần vẫn vẻ mặt tùy ý hỏi.

- Này…Đại khái khoảng mười dặm. Thiếu gia, ngài không phải là muốn… -Diệp Thất vừa dè dặt vừa khẩn trương hỏi.

- Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi.

Bón xong cho Ngưng Tuyết, Diệp Vô Thần bưng một chén trà khác lên nhấp một ngụm, sau đó khẽ thở ra một hơi, ngẩng đầu lên, trong đầu tính toán đủ các loại khả năng nhanh như tia chớp.

- Diệp Bát, mau kiếm cho ta ít lưu huỳnh, than củi, tiêu thạch, tốt nhất tìm thêm ít dầu hỏa. Những thứ này ngươi có biện pháp mua được hoặc tìm được hay không? –Diệp Vô Thần bỗng nói.

Diệp Bát đần ra, rồi ứng tiếng nói:

- Có thể có thể, tuy không dễ tìm nhưng Thiên Long Thành hẳn là vẫn có.

- Vậy ngươi hãy đi ngay bây giờ đi, nếu cần dùng đến bạc thì tới bên phòng thu chi, cứ nói là ta yêu cầu.

Diệp Bát đáp lại một tiếng sau đó rời đi, trong lòng vẫn đang lẩm bẩm vì sao phải tìm những thứ kỳ quái đó. Ngoại trừ tiêu thạch kia, những thứ này không phải đều dùng để châm đèn nhóm lửa sao? Đều dùng ma pháp đăng còn cần cái này làm gì?

Diệp Vô Thần một tay ôm Ngưng Tuyết, một tay bưng chén trà hờ hừng nhấp ngụm, đôi mắt vô ý thức nheo lại, không biết đang nghĩ gì. Diệp Thất biết hắn nhất định đang nghĩ chuyện gì đó, cũng không dám quấy rầy, ngay ngay ngắn ngắn đứng ở đó.

- Diệp Thất, đệ nhất sát thủ Thiên Long Quốc là ai? –Diệp Vô Thần hỏi.

- Đệ nhất sát thủ? –Diệp Thất sờ đầu, suy ngẫm một hồi, sau đó mắt sáng ngời, nói:

- Nhớ ra rồi, ngày trước trong khi tán dóc với Tiểu Tam Tiểu Tứ họ từng nhắc tới, Thiên Long Quốc chúng ta đích thật có một đệ nhất sát thủ, tên y là Đào Bạch Bạch.

Phụt…

Diệp Vô Thần phun ra một ngụm nước trà, làm ướt quần áo Ngưng Tuyết. hắn vội vàng đặt chén trà xuống rồi dùng tay lau vết nước trên quần áo nàng. Trong lòng thầm mắng không thôi… Đã lần thứ hai rồi, xem ra sau này trong khi nói chuyện với Diệp Thất tốt hơn hết không nên uống trà.

- Cái… cái tên này quả thật có chút quái dị. –Diệp Thất ngượng ngập nói. Trong lòng thầm càu nhàu:

- "Cho dù có chút quái dị, hẳn cũng không đến nỗi có phản ứng này chứ, lần trước cũng như vậy, chẳng nhẽ thiếu gia dị ứng với tên của ngươi khác ư?"

- Ồ, quả thật có chút quái dị. –Diệp Vô Thần vẻ mặt bình tĩnh nói.

Đệ nhất sát thủ Đào Bạch Bạch! Một cái tên "phong cách" như vậy, mà nếu cái danh xưng này, cái tên này tới Hoa Hạ, vậy sẽ không phải là đơn giản như hai chữ "Phong cách" có thể hình dung.

- Vậy có phải y biết một tuyệt chiêu tên "Động Động Ba" hay không? –Diệp Vô Thần hỏi thử. Sau khi hỏi xong ngay cả mình đều cảm thấy câu hỏi này rất bẩn bựa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.