Thiên Thần

Chương 488: Bạch Dực công chúa




Thân thể Diệp Vô Thần phập phềnh ở không trung, vẫn không nhúc nhích, hai tay cầm kiếm, chỉ xéo xuống phía dưới, vẫn làm động tác phách kiếm như cũ, thời gian như dừng lại một khắc này… Một khắc chém xuống, Trảm Tinh Kiếm từ trong tay hắn rơi xuống trong khi kim mang chưa hoàn toàn tiêu tán, rơi xuống phía dưới biển cát chưa bị hủy diệt, trong chớp mắt bị cát vàng bao phủ, ngay sau đó, nhất đạo kim mang từ trong cát vàng bắn ra, bắn vào mi tâm Diệp Vô Thần.

Tinh Thần Diệt có uy lực quá lớn, nếu không khống chế phạm vi, có thể trực tiếp hủy diệt biển cát phía dưới, hóa thành vực sâu vạn trượng. Nhưng khi đó lực lượng Diệp Vô Thần thi triển ra dù sao cũng không hoàn toàn là Tinh Thần Diệt, lực lượng phân tán tất nhiên làm cho cường độ công kích yếu đi, lại vì không muốn ảnh hưởng đến Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm bên cạnh, hắn tận hết khả năng áp súc phạm vi công kích đến nhỏ nhất, chỉ đánh vào không gian song song của Dạ Minh…

Mà phía trước đã hóa thành một mảng chân không, không khí từ xa rất nhanh kéo tới hướng này, bị từng trận gió dao động, sớm đã không thấy bóng dáng Dạ Minh. Diệp Vô Thần chậm rãi nhắm mắt lại, che đậy đôi mắt xám trắng kia, thân thể thẳng tắp rơi xuống phía dưới, rơi thẳng vào trong biển cát, lại thân thể lại không chịu ảnh hưởng của thổ lực nên không bị biển cát nuốt hết, hắn như nằm phiêu phù trên biển cát, vẫn không nhúc nhích, cũng không có chút tiếng động.

"Ca ca!" Ngưng Tuyết ngây người, sau đó đánh như điên vào vách ngăn màu vàng trước mắt, khiến cho bàn tay nhỏ bé tuyết nộn đỏ bừng nhưng vẫn không cảm thấy đau đớn gì. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nàng không biết, nàng chỉ biết là hào quang màu vàng làm cho nàng ánh mắt không nhìn thấy gì, khi nàng khôi phục thị giác lại nhìn thấy ca ca ngã xuống, giống như… đã chết.

Hai mắt Đồng Tâm đã muốn biến thành màu tối đen, rất đáng sợ, nàng một tay kéo Ngưng Tuyết qua, đem nàng bảo hộ ở phía sau chính mình, chính mình ngưng tụ toàn bộ lực lượng lên mũi nhận của Thiên Phạt Nhận, gắt gao cắn răng, chợt hướng vách chắn đâm tới…

Dạ Minh biến mất, kia vách ngăn sau khi bị phá hủy sẽ không khôi phục lại!

Nhưng nàng đâm ra Thiên Phạt Nhận mới được một nửa, Đồng Tâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên không trung, ánh mắt phóng thích hắc mang lập tức bị thay thế bởi vẻ hoảng sợ rất ít khi xuất hiện!

Trên trời cao, hỏa diễm màu vàng vẫn thiêu đốt, gương mặt hoàn mỹ, áo giáp màu vàng, giao xoa tiêm thứ, ánh mắt phẫn nộ… Dạ Minh vẫn hoàn hảo vô khuyết!

"Tốt lắm! Tốt lắm…" Thanh âm Dạ Minh mang theo một chút run run, hắn không chết, không bị hóa thành hư vô trong "Tinh Thần Diệt", áo giáp trên người đầy đủ không chút sứt mẻ, cũng không có một vết thương hoặc lỗ hổng, khí tức của hắn cũng không có chút dấu hiệu yếu bớt, chỉ là xuất hiện một chút hỗn loạn: "Một khắc vừa rồi, ngay cả ta cũng nghĩ chính mình sẽ chết… Không nghĩ tới, lần đầu tiên làm cho ta nhấm nháp cảm giác tuyệt vọng, ngửi được hương vị tử vong, lại là một nhân loại!!"

Diệp Vô Thần gian nan mở mắt, nhìn về phía Dạ Minh trên trời…Tầm mắt hắn đã trở nên rất mơ hồ, nguyên bản tầm mắt hắn có thể nhìn xa vài dặm, lúc này lại chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng màu vàng mơ hồ. Mà chút ý thức còn sót lại nói cho hắn: Hắn (Dạ Minh) tránh được"Tinh Thần Diệt", không đánh trúng hắn, bị hắn tránh được ngay một khắc cuối cùng.

Lực lượng không gian… Hắn (Diệp Vô Thần) từ phong ma tháp thuấn di đến nơi này, hắn (Dạ Minh) cũng theo sát tới, có thể trong nháy mắt độn xa vạn dặm, cũng đào thoát từ trong lực lượng tập trung, cũng chỉ có không gian lực lượng. Vô luận không gian lực lượng của hắn có thuần túy hay không, hay là do lực lượng mạnh mẽ của hắn phát động mà thành, đều là không gian lực có thể đào thoát khỏi lực lượng tập trung.

"Cũng khó trách Tuyệt Thiên cùng Lục Thiên đều chết ở đây, xem ra, bọn họ chết cũng không oan" Dạ Minh thần sắc hiện ra vẻ dữ tợn đáng sợ, tuy rằng đã đào thoát, nhưng trong lòng hắn vẫn còn sót lại bóng ma tử vong như cũ, nghĩ lại mà sợ, mặc là ai, người cũng thế, thần cũng thế, sau khi nhấm nháp cảm giác tử vong thì điều đầu tiên cảm giác được là sợ hãi. Trong hỗn độn vẫn có thể sử dụng không gian lực lượng cũng không hiếm thấy, nhưng có thể sử dụng không gian lực lượng thuần túy là cực ít. Không gian lực lượng của Dạ Minh chính là do lực lượng mạnh mẽ của hắn thúc dục, căn bản không có khả năng di động trong nháy mắt như Hương Hương, hắn cắt không gian, cần thời gian chuẩn bị dài. Mà vừa rồi, chỉ cần hắn trì hoãn thêm một chút thời gian, hắn sẽ bị lực lượng của Tinh Thần Diệt cắn nuốt, cho dù hắn có thể bất tử, ít nhất cũng sẽ bị trọng thương.

Thần cũng chỉ là bề ngoài, bởi vì thần thật ra cũng là người, bất quá là sinh hoạt tại không gian có lực lượng cường đại, có được lực lượng cường đại hơn nhân loại, nhưng đối với của Dạ Minh loại thần chi thánh tương đỉnh phong này mà nói, hắn đối với nhân loại có cùng một loại khinh thường và miệt thị. Mà nay, hắn lại thiếu chút nữa chết trong tay một nhân loại, trong lòng đại nộ, kinh hãi, sợ, hận, còn có khuất nhục thật sâu, tất cả cảm giác đều đạt tới cao điểm.

Người bị người đánh có lẽ không tính làm gì, nhưng nếu bị một con kiến cắn sao lại cam tâm được.

"Như vậy, chết đi!" Dạ Minh vươn tay phải ra, chỉ hướng Diệp Vô Thần đang nằm trên đất, đã không thể nhúc nhích.

"Không được! Không được tổn thương ca ca ta… Không được, không được!!" Ngưng Tuyết dùng sức đánh vào vách ngăn đang vây khốn nàng, hai mắt mơ hồ, liều mạng hô to trong thống khổ cùng sợ hãi.

Sinh mệnh đang trôi qua, chút sinh mệnh lực còn sót lại cuối cùng cũng không đủ để hắn mở to mắt, Diệp Vô Thần thong thả khép mắt lại, ánh mắt hắn mang theo lưu luyến nhìn Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm, nhưng lại không thể nghe thấy nghe thấy tiếng la khóc của Ngưng Tuyết, mắt hắn rốt cuộc đã hoàn toàn khép kín… Thế giới chỉ còn một mảng hắc ám.

Đã xong sao…

Tuyết Nhi, Đồng Tâm… Ở trước mặt thần, ta vẫn không bảo hộ được các ngươi…

Thần… Nếu đã có người tồn tại, vì sao còn có thần tồn tại… Đã có thần tồn tại, vì sao lại làm cho nhân loại không thể chống lại thần, thần không nên xuất hiện ở Thiên Thần đại lục.

Tất cả đều không công bằng.

Thần…

Hỗn độn…

Hắn nói rất yếu, hắn là hỗn độn vương… Là, hỗn độn vương.

Chính mình xem như là vua của Thiên Thần đại lục, vua của nhân loại sao…

A, hỗn độn chỉ ở trong tay nhân loại, nếu có thể nắm toàn bộ hỗn độn trong tay, như vậy. Vô luận thời gian nào, không gian nào, chuyện như vậy cũng sẽ vĩnh viễn không phát sinh… Hắn có thể làm được, vì cái gì ta không thể… Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Vì cái gì…

Hương Hương, nói cho ta biết, vì cái gì?

Nam nhi, nói cho ta biết, vì cái gì…

Tư Thần, nói cho ta biết, vì cái gì…

Không đến thời khắc cuối cùng, chỉ cần một tia hy vọng cuối cùng không tắt, ta vĩnh viễn không buông tha… Nhưng hiện tại ta đến tột cùng còn có thể làm cái gì…

Các nàng đều không hồi âm cho hắn. Hương Hương không biết ngôn ngữ. Diệp Vô Thần bất kể hậu quả sử dụng "Tinh Thần Diệt", tuy rằng hắn thiêu đốt sinh mệnh để hấp thu lực lượng đại giới mà không mạnh mẽ sử dụng "Huyết minh truy hồn tiễn" phụ gia như lúc trước. Khi phụ gia nguyền rủa, lực lượng quá mức khổng lồ bám vào kiếm làm nam nhi không thể chống đỡ, ý thức tạm thời lâm vào hôn mê. Tư thần ở nửa năm trước vì cứu Diệp Vô Thần mà hao hết lực lượng liền luôn luôn ngủ say, chưa từng có động tĩnh, càng không biết ba ba nàng hiện tại đã lâm vào tuyệt cảnh chân chính.

Thị giác biến mất, thính giác biến mất, ý thức cũng tiêu tán trong hận ý vô tận, thế giới lại quy về bình tĩnh.

"Không được, không được tổn thương ca ca ta… Ta xin ngươi không được tổn thương hắn… Ta đi theo ngươi, ngươi dẫn ta đi nơi nào cũng được, không được tổn thương ca ca ta!"

Vách ngăn màu vàng bị quyền đầu của Ngưng Tuyết nện "bang bang", thanh âm thê lương của nàng như đỗ quyên khấp huyết, làm cho người ta nghe thấy mà đau lòng, nước mắt sớm đã chảy đầy khuôn mặt nàng.

Dạ Minh ánh mắt nghiêng đi, bình tĩnh nói: "Bạch Dực công chúa, hắn bất quá là một nhân loại ti tiện, căn bản không đáng để người tôn quý cầu tình vì hắn… Chấm dứt đi, người lập tức sẽ trở về địa phương của người, quên nhân loại này đi!"

Hào quang màu vàng lóe lên trong lòng bàn tay Dạ Minh, mạt hào quang thực ảm đạm, hào quang trên thân thể Dạ Minh ảm đạm hầu như không thể nhận thấy, nhưng đồng tử trong mắt Ngưng Tuyết trong nháy mắt lại mở lớn nhất… Bởi vì đối với nàng mà nói, đó là tuyệt vọng, mạt hào quang này sẽ mang đi sinh mệnh của ca ca nàng, vĩnh viễn mang đi. Nàng vĩnh viễn sẽ không được thấy hắn nữa, không được nghe thanh âm của hắn, không ngửi hương vị của hắn, càng không thể dựa sát vào nhau để nàng ôm ấp.

Lòng đang rung động, máu đang rung động, ý thức đang rung động, toàn bộ đều hỗn loạn, điên cuồng, náo động , tựa như chỗ xung yếu phá mãnh liệt bộc phát......

Không thể mất ca ca…

Cho dù mất đi tất cả, cũng không thể mất đi ca ca.

Là sinh mệnh ca ca cho ta ấm áp, cho ta nhà, cho ta sinh mệnh, cho ta toàn bộ…

"Không được…"

"Không được!!!!"

Phành!!!!

Theo một trận kêu khóc khàn cả giọng, bích chướng màu vàng vây khốn Ngưng Tuyết cùng Đồng Tâm vách vang lên một tiếng thanh thúy liền bạo liệt, hóa thành lực lượng màu vàng tiêu tán đầy trời. Dạ Minh chấn động toàn thân, vừa muốn đánh ra lực lượng để đình chỉ, hắn vừa mới chuyển qua, liền bị hào quang màu trắng già thiên tế nhật làm chói mắt.

Không gian bị nhuộm thành màu trắng. Đó là một màu trắng thuần túy nhất, màu trắng thần thánh, quang minh nguyên tố tinh thuần tràn ngập xung quanh. Bạch quang tuy mạnh, nhưng dù sao cũng không thể so sánh với kim mang mà Tinh Thần Diệt thi triển ra, hỏa diễm màu vàng Dạ Minh trên người không bị che đậy, ngược lại ở trong thế giới màu trắng chiếu ra một chùm màu vàng rõ ràng.

"Đây là… Bạch… Bạch Dực công chúa!?" Dạ Minh lấy tay cản một chút, kinh ngạc hô.

Bên trong không gian thuần trắng, chậm rãi truyền đến một thanh âm nhu hòa mang theo tiếng khóc… Đây là một thanh âm thực nhu hòa, lại thánh khiết, vô cùng cao quý, dù là ai nghe thấy thanh âm này, trước hết đều nghĩ đến một nữ thần thánh khiết, tuyệt mỹ, cao quý, bởi vì dạng thanh âm này căn bản không có khả năng xuất hiện trong cuộc sống, mà chỉ có thể thuộc về thần nữ loại trong truyền thuyết.

"Bạch Dực thần cấm kĩ -- Thánh Quang Vĩnh Hằng!"

"Cái gì?" Nghe được bốn chữ "Thánh Quang Vĩnh Hằng", Dạ Minh chấn động, nhưng hắn lúc này muốn ngăn trở đã hoàn toàn không kịp, quang minh nguyên tố ở chung quanh tại một khắc này bỗng nhiên tiêu tán, mà một đoàn thánh quang thuần túy bao bọc lấy ba người Diệp Vô Thần, Ngưng Tuyết, Đồng Tâm. Bên ngoài là một mảng trắng xoá, căn bản không thể thấy rõ một chút bên trong.

Dạ Minh nhíu mày lại, nhẹ nhàng cắn răng nói: "Sao lại thế này! Nam Hoàng cùng Bắc Đế thiết hạ nguyền rủa dữ dội, cường đại, ngoại trừ thần đế, ngay cả ta cũng không khả năng tránh thoát… Đúng vậy, đó thật là thanh âm của Bạch Dực công chúa, còn có lực lượng hiện tại, nàng lại có thể dựa vào lực lượng của chính mình thoát khỏi nguyền rủa… Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì! Chẳng lẽ nói, Nam Hoàng Bắc Đế chết đi nhiều năm, lực lượng nguyền rủa cũng bắt đầu yếu bớt?"

"Nếu Bạch Dực công chúa tự mình phá tan nguyền rủa, tất nhiên cũng khôi phục trí nhớ, vì sao còn che chở cho nhân loại này, thậm chí không tiếc vận dụng "Thánh Quang Vĩnh Hằng"!" Hắn cáu giận nói, lập tức, mày lại giãn ra: "Hừ… Chỉ cần thiên địa có một tia quang minh tồn tại, kết giới thánh quang vĩnh hằng vốn không thể bị phá! Nhưng, lấy lực lượng của Bạch Dực công chúa, kết giới này căn bản không thể duy trì lâu lắm… Để ta xem các ngươi đến tột cùng giãy dụa tới khi nào!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.