Thiên Thần

Chương 431: Bình Vân đại tướng quân




Khủng hoảng và hỗn loạn tràn ngập trên dưới Tây Môn, nam nữ già trẻ triệt để sụp đổ. Ma võ thế gia tất nhiên là có đông đảo cao thủ, nhưng bọn họ biết trình độ cường đại của mình, càng biết Tà tông và Tà Đế cường đại cỡ nào. Cho nên căn bản ngay cả tâm tư chống cự cũng không có.

Một phút đồng hồ sau

Trên không Tây Môn thế gia bỗng nhiên giáng xuống một hồi tuyết lớn phô thiên cái địa, tuyết lớn với tốc độ khiến cho người ta không thể tin được rất nhanh bao phủ toàn bộ Tây Môn thế gia, sau đó tuyết lại bỗng nhiên hóa thành băng, hoàn toàn đóng băng Tây Môn thế gia, băng lại bỗng nhiên nổ tung. Chỉ trong thời gian vài phút, trong tiếng bạo liệt khiến cho nội tâm người ta kinh hoàng, Tây Môn thế gia đã tồn tại ngàn năm bị nổ cho thương tích đầy mình, Tây Môn thế gia không còn tồn tại nữa.

Tà Đế nói được thì làm được, không ai cho rằng hắn chỉ hù dọa Tây Môn gia. Nhưng Tây Môn thế gia to lớn như vậy lại trong thời gian ngắn ngủi như vậy bị phá huỷ triệt để, sự kinh hãi của mọi người vẫn rất tột đỉnh. Sự vô tình và cường đại Tà Đế, đã in sâu vào lòng họ.

Tây Môn thế gia có bao nhiêu người chết, và có bao nhiêu người trốn thoát, không ai biết cả. Nhưng có thể tin chắc là, cho dù tất cả mọi người của Tây Môn gia từ trong trốn ra được, về sau chỉ cần còn Tà tông, thì sẽ không còn danh xưng Tây Môn thế gia nữa. Bởi vì chỉ cần cái tên này vừa xuất hiện, tất sẽ chọc tức Tà Đế.Sự vô tình của hắn giống như là một người điên, chỉ một chút sai lầm không tính là sai lầm mà có thể diệt đi cả một nhà.

Trong một ngõ ngách, một người lẳng lặng nhìn Tây Môn thế gia bị hủy, đầu tiên là lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó là một tiếng cười mỉa mai.

"Tông chủ, Tây Môn bị Tà Đế tiêu diệt rồi." Viêm Thiên Ngạo quay về chỗ Viêm Đoạn Hồn, nói khẽ.

"Ta biết rồi!" Viêm Đoạn Hồn từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại, đáp. Hắn đứng lên đi đến phía trước cửa sổ, bình thản nói: "Tà Đế quả nhiên đã đến đây, nhưng thật không ngờ lại vô tình khiến Tây Môn gia gặp đại nạn, coi như là kiếp số của bọn họ đi, không trách chúng ta được."

"Tông chủ, như vậy xem ra..." Viêm Thiên Ngạo tiến lên nói.

"Ừ?" Viêm Đoạn Hồn gật đầu nói gật đầu nói: "Xem ra lo lắng của ta là dư thừa, như vậy..." Trong mắt hắn lóe sáng, đó là một loại quang mang ẩn hàm sự bức thiết và hưng phấn: "Lập tức về tông, trong thời gian ngắn nhất lấy được bảo tàng đó vào tay. Lúc trước chúng ta có thể hoài nghi Tà Đế, Tà Đế cũng không phải là hạng người ngu xuẩn, mặc dù giận chó đánh mèo Tây Môn gia, nhưng cũng nhất định biết không phải là bọn họ cố lộng huyền hư, mà là thật sự mất trộm, người hắn hoài nghi trước tiên cũng sẽ là là chúng ta." Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Viêm Thiên Ngạo gật đầu. Hai người lập tức động thân quay về Bắc Đế tông. Chuyến đi này, vì để che giấu hành tung, để không lưu lại dấu vết, cũng chỉ có hai người bọn họ tới nơi này. Từ đầu đến cuối căn bản không có ai phát hiện bọn họ xuất hiện ở Thiên Long quốc.

Đương nhiên, cũng chỉ là bọn họ tự cho rằng như vậy mà thôi.

Trong một mật thất dưới đất cách Tây Môn thế gia bị hủy không xa.

"Làm không tồi." Tà Đế hai tay chắp sau lưng, mắt hướng vào vách tường, phía sau hắn một thanh niên nam tử đang quỳ cung kính, hắn cúi đầu, không nhìn rõ tướng mạo, nhưng tiếng thở hổn hển của hắn đã làm bại lộ sự khẩn trương và bất an trong lòng hắn.

"Tạ ơn chủ nhân đã khích lệ." Người nọ vội vàng ứng tiếng nói.

"Khối tây hải lam giáng ngọc đó, tỷ tỷ của ta thích, chuyện này, ngươi làm cũng rất không tồi." Tà Đế hơi hơi quay đầu lại.

Nam nhân đó có chút kích động đáp: "Có thể khiến chủ nhân hài lòng, đó là phần thưởng lớn nhất đối với ta. Sớm biết rằng Diệp... Tỷ tỷ của Chủ nhân sẽ thích, ta sớm nên lấy nó ra đưa cho chủ nhân rồi."

"Ngươi lui đi, cố gắng che giấu hành tung cho tốt." Tà Đế vung tay về phía sau.

"Vâng." Người nọ lập tức đứng dậy. Khi hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt đó rõ ràng là của thiếu chủ Tây Môn gia - Tây Môn Khánh! Tuy rằng chỉ ở cùng với Tà Đế trong thời gian ngắn ngủn, nhưng hắn toàn thân trên dưới đều ướt đẫm mồ hôi lạnh. Ở trước mặt Tà Đế, hắn từng thời từng khắc phải thừa nhận một cỗ uy áp đáng sợ, chính là cỗ uy áp này đã khiến hắn căn bản không khơi dậy nổi một chút lòng phản kháng nào.

"Ngươi đã biết thân phận của ta, chắc cũng biết hậu quả nếu tiết lộ thân phận của ta." Tà Đế bỗng nhiên nói.

Tây Môn Khánh Vừa mới đứng lên lại đột nhiên quỳ xuống, sợ hãi vạn phần nói: "Ta thề với trời, nếu có một ngày làm chuyện có lỗi với chủ nhân, ắt gặp nỗi khổ vạn kiến cắn tim. Tây Môn gia trên dưới không được chết tử tế, đàn ông thì làm nô, phụ nữ thì làm điếm..."

Tây Môn Khánh toàn thân run rẩy, dùng lời thề ác độc nhất mà hắn có thể nghĩ ra để biểu đạt sự trung tâm mình. Hắn sớm đã biết rõ Tà tông rốt cuộc cường đại cỡ nào. Mà Tà Đế muốn hắn chết, thậm chí toàn bộ Tây Môn thế gia chết đều dễ như giẫm chết một con kiến vậy.

"Tốt lắm, bản đế tất nhiên sẽ không hoài nghi ngươi. Ngươi lui xuống đi."

"Vâng, chủ nhân." Tây Môn Khánh đứng dậy, cúi người cẩn thân lui ra.

" Một năm sau, Tây Môn gia sẽ lại quật khởi, ba năm sau, Tây Môn thế gia sẽ trở thành ma võ thế gia cường đại nhất toàn bộ đại lục, Tây Môn gia sẽ uy phong bát diện."

Lúc Tây Môn Khánh sắp rời khỏi cửa phòng, thanh âm của Tà Đế chậm rãi truyền vào trong tai hắn, Tây Môn Khánh vui mừng quá đỗi, mang theo vẻ kích động bước nhanh ra ngoài. Khi hắn rời khỏi, một người mập mạp đi lướt qua hắn.

"Chuyện gì?" Trung niên nhân Mập mạp đi vào, Tà Đế trầm giọng hỏi.

"Hồi bẩm chủ nhân, Viêm Đoạn Hồn và Viêm Thiên Ngạo hiện đã không còn trong thành, rất có khả năng đã khẩn cấp về Bắc Đế tông." Trung niên nhân cung kính đáp.

Trầm mặc trong chốc lát, Tà Đế đáp lại: "Nếu không có chuyện gì khác thì lui xuống trước đi."

"Vâng thưa chủ nhân." Trung niên nhân cúi đầu, cẩn thận lui ra. Đi ra tới cửa mới dám ngẩng đầu lên. Cái mặt vuông vắn tầm thường, cái mũi thô to, hai mắt thì rất nhỏ, nhưng trong mắt thỉnh thoảng lại lóe ra quang mang sắc bén. Khuôn mặt này rất nhiều người đều nhận ra, bởi vì nó thuộc về người giàu nhất Thiên Thần đại lục - Tiễn Cổn Cổn.

"Cá, đã mắc câu rồi?" Tà Đế nhìn vào vách tường, khóe miệng nở nụ cười thần bí khó lường.

" Quả nhiên là một vở kịch vừa đặc sắc tuyệt luân, vừa không chút sơ hở. Tà Đế, chuyện mà ngươi bảo ta làm ta đã làm xong hết rồi, đừng quên những lời mà ta đã nói."

Bên trong Mật thất, một thanh âm thương lão không biết từ đâu truyền đến. Tà Đế không kinh ngạc, bình thản nói: "Với khả năng của Huyễn Thần ngươi, thiên hạ có ai mà không e ngại ngươi, bản đế sao dám thất tín với ngươi. Không lâu nữa, bản đế sẽ làm như ước nguyện của ngươi."

" Ha ha ha ha, trong thiên hạ có ai mà Tà Đế ngươi không dám trêu vào chứ? Lão phu đi đây..."

Tiếng tay áo phất gió rất nhỏ vang lên, Tà Đế nghe vậy liền biết rằng hắn đã đi xa rồi, nụ cười trên miệng càng thêm thần bí, chậm rãi nói ra nửa câu còn lại: "Chỉ có điều, hình thức có thể sẽ không giống trong tưởng tượng của ngươi."

Cuối thu vừa đến, bên trong không khí mang theo hơi lạnh rõ ràng.

Tây Lô thành.

Phía trên mặt đất lưu lại dấu vết giao chiến, trong không khí cũng tràn ngập mùi máu tươi.Khi đại quân chậm rãi tới đông môn của Tây Lô thành, cửa thành mở ra, một người lảo đảo chạy ra, quỳ xuống trước ngựa Diệp Nộ, gào khóc.

" Diệp tương quân... Các ngươi cuối cùng cũng đến rồi. Vi thần vô năng, Qua Lô sơn, Phong Vân cấp, Phong Vân đọa đều đã thất thủ rồi."

Đó là một trung niên nhân tuổi tác tương tự Diệp Uy, quần áo của quần áo lộn xộn, trên giáp khắp nơi có thể nhìn thấy vết máu, trên mặt cũng lộ ra vẻ đau đớn, rõ ràng đã lâu rồi không được nghỉ ngơi. Diệp Nộ và Diệp Uy đồng thời xuống ngựa nâng hắn dậy. Diệp Nộ thở dài nói: "Quân c Đại Phong quốc quả nhiên nhanh như sấm, chúng ta vẫn đã tới chậm."

"Vẫn không chậm." Diệp Uy nhíu chặt mày: "Tây Lô thành vẫn chưa thất thủ, đây là một két quả rất tốt." Hắn vỗ vỗ vao người nọ, an ủi: "Phong huynh, không cần phải bận tâm, ngươi có thể với binh Tây Lô mà chống đỡ được tới lúc này đã là rất không dễ dàng gì rồi."

Người này tên là Phong Duyên, là bộ hạ và môn sinh đắc ý của Diệp Nộ năm đó, năm đó đã cùng với Diệp Nộ và Diệp Uy sóng vai tung hoành sa trường,là một thiết hán không hơn không kém. Sau khi chiến sự bình ổn liền chấn thủ ở Tây Lô thành phía tây Thiên Long quốc. Có thể khiến hắn rơi nước mắt, có thể thấy được mấy ngày nay hắn dã chống đỡ vất vả cỡ nào. Mà áo giáp trên người loang lổ vết máu, càng lộ ra hắn một lực đều tự mình ở chiến trường, trong những ngày này không biết đã trải qua bao nhiêu lần cửu tử nhất sinh rồi.

Phong Duyên cố gắng bình ổn cảm xúc của mình, hít sâu một hơi rồi ngưng trọng nói: "Diệp lão tương quân, sĩ khí quân địch tăng vọt, ai ai cũng như phát điên vậy, bọn chúng chỉ mất thời gian một ngày đã dẹp xong Qua Lô sơn, quân ta căn bản không thể ngăn cản. Địch thịnh ta suy, không chiến tự tan."

Thổ khí của quân Đại Phong quốc tăng vọt thật sự điều rất bình thường. Bọn họ hàng năm phải chịu đựng bao nhiêu sự giày vò của gió cát, luôn luôn hâm mộ và ghen tị cuộc sống yên ổn của Thiên Long quốc. Bọn họ là vì mình mà chiến, chứ không phải là vì quốc gia, sao mà không lấy ra sĩ khí cho được. Bọn họ ba năm trước vốn đã nên tiến quân rồi, nhưng một mực kéo dài tới hiện tại, tích góp từng tí một khí phách trong ba năm cuối cùng phóng thích ra, bùng nổ tựa như hồng thủy không thể chống đỡ.

" Phong tướng quân nói không sai, lúc mới giao chiến, khí thế của quân địch đã rất mạnh, thật sự không nên lập tức giao chiến với bọn chúng, mấy ngày nay tạm thời trấn thủ Tây Lô thành, có thể tránh được thì tránh. Một là để chỉnh đốn, hai là để kéo dài thời gian, đợi cho sĩ khí của chúng hạ thấp. Đến lúc đó tìm thời cơ, chuyển thủ thành công, xuất kì chế thắng." Gia Cát Tiểu Vũ tiến lên nói.

Trong ba năm, Phong Duyên đóng ở Tây Lô thành đã nhiều lần liên thủ kháng địch cùng Diệp Uy, đối với Gia Cát Tiểu Vũ cũng sớm quen thuộc rồi, ở chung càng lâu, đối với nàng ta càng phục sát đất. Hắn lại cuống quít nói: "Diệp tương quân, Tây Lô thành tạm thời còn thủ được. Nhưng Đại Phong quân ngày hôm trước đã chia binh làm hai đường, một đường tiến thẳng tới Vân Hoa ở tây nam, thành thành đã bại liên tiếp, sĩ khí mạnh mẽ vô cùng, quân tâm đang dao động, hiện đã dầy nguy cơ. Cần mau đi trợ giúp."

"Ta đi!"

Diệp Nộ còn chưa trả lời, Gia Cát Tiểu Vũ đã tiến lên một bước, ngưng mi chú mục. Dáng người hiên ngang khiến cho người ta thầm khen trong lòng.

Gia Cát Tiểu Vũ tuy là một nữ tử, nhưng chuyện của nàng Diệp Uy và Diệp Nộ trước giờ không nói ra. Thấy nàng ta xung phong như vậy, hoàn toàn không biết cái gì là lo lắng thấp thỏm, lập tức bất cười ha ha, sau đó đột nhiên nghiêm mặt, nói: "Được, ta tạm phong ngươi là Bình Vân đại tướng quân, tức tốc dẫn năm vạn binh mã tới Vân Hoa thành! Lập tức động thân, không được chậm trễ!"

Diệp Nộ ở trên chiến trường vĩnh viễn là lôi lệ phong hành như vậy. Chiến trường không có cha con, không có tình thân, lão quyết đoán hạ lệnh không phải bởi vì nàng ta là nữ tử mà do dự, cũng không hỏi đến ý tứ của Gia Cát Vô Ý.

"Vâng!" Gia Cát Tiểu Vũ quỳ gối, sắc mặt bình tĩnh như thường.

"Nha đầu, ngươi cũng không cần phải ngụy trang nữa. Trên chẳng phân biệt nam nữ. Để mọi người thiên hạ nhìn thấy, nữ tử của Thiên Long quốc ta chẳng những có thể làm vua, mà còn có thể chinh chiến thiên hạ, không kém gì nam nhi!" Diệp Nộ gật đầu nói.

Gia Cát Tiểu Vũ cởi bỏ cái mũ nặng trịch đó ra, tóc búi chặt. Gia Cát Tiểu Vũ hành quân lễ tiêu chuẩn: "Cẩn tuân lệnh của Diệp tương quân!"

"Đi đi!"

Gia Cát Tiểu Vũ đứng dậy, xoay người lên ngựa. Khi nàng ta sắp điểm binh đi xa, phía sau truyền đến thanh âm của Diệp Nộ: "Chờ đánh lui Đại Phong rồi, ta sẽ tự mình làm chủ để Thần nhi cưới ngươi vào cửa, hắn nếu không chịu thì người làm gia gia như ta sẽ không cho hắn vào cửa, ha ha ha..."

Không khí đang khẩn trương căng thẳng bị mấy tiếng cười của Diệp Nộ làm cho tan chảy, Gia Cát Tiểu Vũ ánh mắt mê ly, cuối cùng cũng lộ ra bản sắc nữ nhi, cúi đầu dạ một tiếng rồi giục ngựa phóng đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.