Thiên Thần

Chương 423: Tàng bảo đồ




Một cơn gió cực nhẹ thổi qua, mấy thủ vệ phản ứng linh mẫn trong nghi hoặc nhìn về phía cửa vào. Gió? Cửa vào đóng cửa quanh năm, ngoại nhân không thể biết sự tồn tại của thông đạo này, cũng không nên có gió thổi vào mới đúng chứ, vậy cơn gió đó…

Nhìn trái nhìn phải, căn bản không phát hiện ra bất kỳ điều dị thường nào. Bọn họ cuối cùng cũng chỉ có thể coi như mình mẫn cảm quá mức. Mà lúc này, cho dù là nói với bọn họ rằng vừa mới có đi qua đây, bọn họ cũng nhất định sẽ không tin. Nơi này xông vào thì dễ, nhưng muốn vô thanh vô tức không bị ai phát giác ra thì khó như lên trời.

Cuối mật đạo của Tây Môn thế gia, cũng là một mật thất nhỏ phía dưới cùng.

Nơi này là một mảng đen xì, không một tia ánh sáng nào chiếu vào. Nhưng mắt Hắc y nhân trong bóng tối lại chiếu ra hai điểm sáng rực. Trong bóng tối, hắn thấy rõ tất cả mọi thứ ở đây. Nơi tàng bảo của Tây Môn thế gia tương đương với kho bảo vật của thiên long hoàng cung. Chỉ liếc một cái là thấy châu báu rực rỡ muôn màu. Ánh mắt của Hắc y nhân đảo qua rất nhanh, đối với hi thế kì trân ở nơi này chỉ thản nhiêu lướt qua, ánh mắt của hắn cuối cùng dừng lại trên một cái tráp dài.

Đó là một cái tráp làm bằng vàng rìng, chiều dài một thước rưỡi, độrộng và độ cao chừng một gang tay. Bên trên khắc văn lộ phức tạp. Phần đáy của cái tráp này khảm mười viên tinh hoàn, mỗi một viên đều gắn chặt vào mặt đất bằng đồng thau ở bên dưới để cố định hộp, trừ phi là có thể nhổ toàn bộ mười viên này ra, nếu không thì đừng hòng di động cái hộp. Mà bên trên tráp, vị trí sống hộp khảm mười cái khóa. Tương tự, nếu như không thể mở toàn bộ mười cái khóa thì thì căn bản không thể mở được hộp.

Hắc y nhân tiến về phía trước vài bước, đi đến trước cái tráp rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, tay chạm đến vào mặt trên.

Một tiếng động khẽ vang lên, ba đạo kình phòng từ bên tai hắn truyền tới, Hắc y nhân cũng không thèm nhìn, tay trái vươn ra, kẹp ba mũi gai độc từ bên trên bức tường bên trái bắn ra vào trong tay, sau đó thì thuận tay ném ra.

Tay hắn lại bắt đầu có động tác bên trên hộp, động tác của hắn từ chậm thành nhanh, sau cùng càng nhanh hơn, hoàn toàn không nhìn rõ động tác trên tay hắn, hai bàn tay vung vẩy thành một mảng bóng hư phù. Rất nhanh, mọt tiếng động cực khẽ vang lên, cái khóa ở ngoài cùng bên trái của cái tráp nẩy ra, sau đó, lại một cái khóa khác được mở. Những cái khóa làm bằng vàng ròng, kiên cố vô cùng này không ngờ bị hắn dễ dàng mở từng cái một như vậy, mà hắn không dùng bất kỳ một dụng cụ nào, chỉ dựa vào hai tay hắn.

Keng.

Một tiếng vang sau cùng, ổ khóa thứ mười đã bị mở ra. Trong mắt Hắc y nhân lóe lên tinh mang, tay chập rãi lật nắp của cái tráp lên. Trong bóng tối, hắn nhìn rõ thứ năm bên trong là một thanh kiếm, một thanh thiết kiếm trông thì vô cùng bình thường, hơn nữa rõ ràng là đã tồn tại rất lâu rồi, bên ngoài đầy vết rỉ sét

Tay cầm chuôi kiếm, nắm từ giữa thanh kiếm nâng lên, sau khi tùy ý xem mấy cái liền kẹp nó ở trong tay. Đóng cái hộp lại, sau đó khóa lại mười ổ khóa. Làm xong tất cả, hắn quay người men theo đường cũ quay về, đồng dạng cũng không hề dẫn tới bất kỳ một sự phát giác nào.

Trong đêm tối, bóng đen xâm nhập Tây Môn thế gia bay qua tường vây, dưới màn đêm chạy đi rất xa. Toàn bộ Tây Môn gia căn bản không có một ai biết đã có người xâm nhập, lấy đi thứ mà hắn cần.

Đồng dạng cũng không có ai phát hiện, ngay cả Hắc y nhân cũng không nhìn thấy, ở trên trời rất cao, một người yên lặng nhìn chăm chú vào Hắc y nhân, sau khi hắn biến mất, thân thể mới lắc một cái, cũng quỷ dị biến mất trong không.

Thiên Long quốc, một gia đình bình thường trong một trấn nhỏ cách Tây Môn thế gia không quá xa.

"Đây thật sự chính là thanh thiết kiếm đó ư?"

Viêm Đoạn Hồn nhíu mày nhìn thanh thiết kiếm rỉ sét trong tay, ngắm đi ngắm lại, nhưng không phát hiện bất kỳ điều gì khác thường. Hắn vươn một ngón tay ra, chậm rãi trượt dọc theo thân kiếm, nơi ngón tay chạm đến, một đạo hồng quang mỏng manh như ẩn như hiện, sự rỉ sét theo thời gian biến mất dưới ngón tay của hắn, giống như là một mảng bụi, thân kiếm không còn rỉ sét trở nên bóng loáng như gương.

Ánh mắt của Viêm Đoạn Hồn nghiêm lại, sau khi im lặng một lúc, trên thanh kiếm bóng loáng, hắn không nhìn ra bất kỳ dấu vết bất thường nào. Ví dụ như, dấu vết sau khi bị chặt đứt thì nối lại.

"chắc là đúng đấy. Bắc Đế tông chủ, ngươi không cần phải nhìn nữa, bất luận nó có phải là thứ ngươi muốn hay không thì ta có thể cam đoan thanh thiết kiếm chưa từng bị chặt đứt, nếu không cho dù là thuật hàn tốt nhất cũng đừng hòng không lưu lại bất kỳ dấu vết nào." Hắc y nhân đem thiết kiếm đến bình thản nói.

Viêm Đoạn Hồn khẽ gật đầu, công nhận lời nói của Hắc y nhân, đích xác, không có phương pháp hàn nào có thể không lưu lại dấu vết. Mà trên thân kiếm của thanh thiết kiếm này không có bất kỳ dấu vết dị thường nào. Đồng thời, vết rỉ sét trên thân kiếm cũng không có chỗ nào thiếu hoặc là chỗ nào có màu sắc khác với những bộ vị khác. Hắn đã quan sát rất lâu rồi, nhưng vẫn không nhìn thấy sơ hở, sự nghi ngờ trong lòng lập tức mất đi.

"Tốt." Viêm Đoạn Hồn chậm rãi gật đầu, giơ kiếm lên, cổ tay nhẹ nhàng run lên.

Chỉ nghe keng một tiếng, mặt ngoài thân kiếm bỗng nhiên xuất hiện từng đạo vết nứt, sau đó, thân kiếm rụng xuống, rơi lên trên mặt bàn ở trước mặt Viêm Đoạn Hồn, một tấm da thuộc được cuộn lại cũng rơi xuống.

Viêm Đoạn Hồn và Viêm Thiên Ngạo bên cạnh hắn đồng thời ánh mắt khẽ động. Cầm chuôi kiếm hoàn hảo không tổn hao gì trong tay ném đi, Viêm Đoạn Hồn cẩn thận cầm lấy tấm da thuộc đó, sau đó thì mở ra, trải trước mặt mình.

Tuy rằng niên đại đã lâu nhưng nét vẽ bên trên vẫn rất rõ ràng, văn tự bên trên cũng có thể dọc được rõ ràng. Viêm Đoạn Hồn và Viêm Thiên Ngạo nhìn một lúc, im lặng nhìn nhau, trên mặt hiện ra vẻ rúng động. Sau đó, bọn họ lật tấm da thuộc lên, ở mặt sau, bọn họ nhìn thấy một hàng chữ. Một hàng chữ chú thích lai lịch của tấm da này. Chữ ký rõ ràng là của Thái tổ hoàng đế của Thiên Long quốc.

"Đây là tấm tàng bảo đồ đó. Xem ra lúc trước có người trộm mộ của Thái tổ hoàng đế Thiên Long quốc cũng không phải là lời đồn." Viêm Thiên Ngạo nói.

Viêm Đoạn Hồn nhíu mày, sau khi cẩn thận xem xong văn tự bên trên, lại lộn đi lộn lại tấm da, thử thăm dò xem còn chỗ khác thường nào không. Một lúc sau, hắn nói: "Vì sao thanh kiếm giấu tàng bảo đồ lại sẽ xuất hiện trong tay Tây Môn gia? Theo chúng ta biết, thanh kiếm này năm đó rõ ràng bị Long Dận đưa cho Diệp Vô Thần. Còn nữa, Tây Môn gia nếu đã biết đây là một thanh kiếm cất giấu bảo tàng, vì sao không giữ tàng bảo đồ làm của riêng, mà là phải mang đi bán đấu giá. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Viêm Thiên Ngạo nghe vậy liền gật đầu, đây đồng dạng cũng là chuyện mà hắn mãi không hiểu.

"Cái này cũng không có gì là lạ cả." Hắc y nhân Đứng trước mặt bọn họ lãnh đạm nói, thanh âm của hắn lộ ra vẻ già nua, cái trán lộ ra ngoài cũng đầy nếp nhăn, chắc là một lão nhân: "Thứ nhất, Tây Môn gia tuy rằng cường thịnh, nhưng bọn họ tự biết không cường đại đến trình độ có thể khống chế bảo tàng khổng lồ này. Bảo tàng lớn như vậy một khi được tìm thấy, một ngày nào đó bị lộ ra, khí đó tình cảnh của Tây Môn gia thế nào thì không cần nghĩ cũng biết. Hừ, thất phu vô tội hoài bích có tội, bất luận phản ứng của hoàng thất Thiên Long quốc thế nào, chỉ sợ người có hành động trước tiên sẽ là Bắc Đế tông là các ngươi. Thứ hai, kiếm này trước khi chưa bị hủy, không ai có thể xác định trong đó liệu có thật sự cất giấu tàng bảo đồ hay không. Mà cho dù có, bảo tàng của Thái tổ hoàng đế tất nhiên cũng sẽ ở một địa phương bình thường không thể bị người ta phát hiện, nếu không nhiều năm như vậy trôi qua sớm đã bị ngời ta trong lúc vô tình phát giác ra rồi. Địa phương như vậy không nghi ngờ gì nữa hung hiểm vạn phần, bí mật phi thường, nói không chừng bảo tàng chưa tới tay đã mất cả tính mạng rồi. Chỉ vào hai điểm này đã đủ để cho Tây Môn gia đưa ra quyết định hiện giờ. Thứ nhất di dời căn nguyên tai họa, thứ hai có thể đề cao thanh danh của Tây Môn gia."

"Những điều mà ngươi nói ta tất nhiên là hiểu." Viêm Đoạn Hồn đứng dậy, chậm rãi cất bước rồi bỗng nhiên nói: "Điều mà ta đang bận tâm là, tấm tàng bảo đồ này tới tay có phải quá mức thuận lợi hay không."

Hắc y nhân nghe vậy liền cười lạnh một tiếng: "Ngươi là đang nghi ngờ năng lực của ta?"

"A, năng lực trộm cướp của Huyễn Thần ngươi là thiên hạ vô song, e là thần tiên cũng còn kém, ngươi cũng hiệu xưng thiên hạ là không có thứ gì mà người không trộm được, chỉ một Tây Môn gia, đi đi về về chẳng phải là dễ như lấy đồ trong túi ư.Ý của ta là Tây Môn thế gia phóng ra tin tức lâu như vậy rồi, kẻ muốn lẻn vào trộm tất nhiêu rất nhiều, những người khác có lẽ không có năng lực tìm được, nhưng vì sao Tà tông và Nam Hoàng tông vẫn không có động tĩnh gì. Với dã tâm của bọn chúng, không thể không có hứng thú với khoản tài phú cực lớn này."

Nếu luận về số lượng cao thủ, cao thủ của một Bắc Đế tông đã đủ để nghe rợn cả người rồi. Nhưng bọn họ nếu muốn đặt chân vào thiên hạ, thứ thiếu nhất không phải là cao thủ đỉnh điểm mà là thiên quân vạn mã hùng binh thiên hạ, công thành cướp trại. Nhưng bởi vì tài lực hạn chế, Nam Hoàng tông và Bắc Đế tông vẫn không thể xây dựng được quân đội thuộc về mình, đây cũng là nguyên nhân hàng đầu mà tiến cảnh của bọn họ trong những năm gần đây khá thong thả và bình tĩnh.

Cho nên, tài lực trở thành nhân tố mà bọn họ cần bổ khuyết. Cũng bởi vậy, tàng bảo đồ của Thái tổ hoàng đế được hào xưng là có bảo tàng phú khả địch quốc khiến Viêm Đoạn Hồn không quản ngàn dặm xa xôi tự mình đến Thiên Long quốc một chuyến.

Hắc y nhân hừ lạnh khinh thường một tiếng: "Nam Hoàng tông vừa mới nguyên khí đại thương, trăm năm khó hồi phục, há lại dễ dàng bạo lộ trước mặt người ta. Mà Tà tông, bọn họ mặc dù dã tâm đã lộ, nhưng bọn họ hành sự có chính có tà, hơn nữa làm nhiều việc tà nhưng lại chưa từng làm việc ác. Loại chuyện trộm gà bắt chó linh tinh này, bọn họ có lẽ không thể làm một cách thản nhiên như Bắc Đế tông các ngươi đâu."

" Ha ha!" Viêm Đoạn Hồn cũng không nổi giận, lạnh lùng cười nói: "Là thật là mưu, ngày mai sẽ biết thôi. Võ tiền bối, lần này làm phiền rồi."

Đây là Viêm Đoạn Hồn uyển chuyển hạ lệnh đuổi khách. Hắc y nhân xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng nói: "Đây đã là chuyện thứ hai mà ta làm cho các ngươi, còn một việc nữa thôi. Sau khi hoàn thành, đừng quên những lời mà ta đã nói với các ngươi."

"Võ tiền bối yên tâm, có thêm một bằng hữu vĩnh viễn tốt hơn là có thêm một địch nhân, chúng ta tuyệt đối sẽ không nguyện ý có một kẻ địch đáng sợ như Võ tiền bối." Viêm Đoạn Hồn cười nói. Thanh âm vừa dứt, bóng đen trước mắt nhoáng lên một cái, Hắc y nhân đã dùng tốc độ khiến người ta căn bản không thể nhận ra mà biến mất.

Thần sắc của Viêm Đoạn Hồn cũng trầm xuống, hắn quay về chỗ, bắt đầu vô cùng cẩn thận quan sát tấm tàng bảo đồ vừa có được này.

Đánh dấu bên trên, Viêm Đoạn Hồn và Viêm Thiên Ngạo đã biết rồi, địa điểm tàng bảo rõ ràng ở ngay một vị trí giao giới giữa phía nam Thiên Long quốc và Quỳ Thủy quốc. Nơi đó là một mảng rừng rậm không biết đã tồn tại bao nhiêu, mỗi một thân cây trong đó đều là một cây đại thụ đã sống mấy trăm năm. Là loại rừng rậm tồn tại đã lâu, thứ không thiếu nhất chính là các loại độc trùng mãnh thú.

Hồng quang trong tay lóe ra, tấm da đã hóa thành bụi rong tay Viêm Đoạn Hồn. Viêm Thiên Ngạo cũng thu hồi ánh mắt, không có bất kỳ một vẻ kinh ngạc nào, tất cả đánh dấu bên trên tàng bảo đồ họ đã thuộc lòng rồi.

"Ngày mai tất sẽ tự nhìn thấy kết quả cuối cùng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.