Thiên Thần

Chương 42: Lang băm




- Thiếu gia… Nói rất đúng. Thực ra, hẳn mỗi người đều cho rằng đứng đầu năm nay sẽ không có người khác, vẫn sẽ là đại thiếu gia của Lâm gia thôi.

- Đại thiếu gia Lâm gia? Rất lợi hại ư? –Diệp Vô Thần lười nhác hỏi. Hắn nhớ tên đại thiếu gia Lâm gia này hình như tên Lâm Khiếu, nghe nói văn võ song toàn, tập hợp mọi ưu điểm nam nhân nên có, ngay cả Vương Văn Thù khi nhắc tới vị thiếu gia đối đấu này đều là vẻ mặt thán phục, hận hắn không thể là con của mình.

- Há chỉ là lợi hại. Đại thiếu gia Lâm gia được công nhận là rồng trong loài người, thiếu niên tuấn kiệt không ai có thể bì. Chẳng những bề ngoài tuấn tú, anh tuấn tiêu sái, thông minh tột đỉnh, lại càng là văn võ song toàn thật sự. Ba năm trước hắn lần đâu tiên tham gia so đấu, liền dễ dàng giành được văn võ cùng đệ nhất, năm trước tham gia vẫn là văn võ cùng đệ nhất. Hôm trước kết thúc đấu văn, hắn vẫn là đệ nhất, lần đấu võ này, hẳn vẫn sẽ là đệ nhất. Nghe đồn bản lãnh kiếm đạo của hắn xuất thần nhập hóa, ngay cả ba đại Thiên cấp cung phụng trong cung đều tán thưởng có thừa, khen là kỳ tài. Danh hiệu của hắn rất nhiều, nào là "Thiên Long đệ nhất tài tử", "Thiên Long đệ nhất tuấn kiệt". Thành tựu của đại thiếu gia Lâm gia có thể nói là khát vọng khó thành của tất cả mọi nam tử trẻ tuổi trong Thiên Long Thành. Nhưng hắn lại chưa từng cậy tài khinh người, mà luôn khiêm tốn đối đãi với mọi người, tại Thiên Long Thành có người hâm mộ cực đông. Càng không trêu hoa ghẹo nguyệt, một lòng một dạ với Hoa tiểu thư của Hoa gia, phát thề ngoại trừ nàng tuyệt sẽ không lấy vợ nữa. Tại Thiên Long Thành, ai nhắc tới đại thiếu gia Lâm gia không phải… Khụ khụ, cái đó… thiếu gia, tiểu nhân…

Nhắc tới Lâm Khiếu Lâm gia vang vọng Thiên Long Thành, khiến tất cả nam nhân thi nhau hâm mộ lại ghen tị đó, Diệp Thất nhất thời có chút say sưa, nói ba hoa chính chòe, lúc này rốt cuộc mới nhớ tới bên người chính là chủ nhân của mình –tiểu thiếu gia Diệp gia, mình không ngờ lại ở trước mắt hắn phóng đại Lâm gia Lâm Khiếu, Diệp Thất nhất thời mồ hôi chảy ướt đẫm lưng, lắp ba lắp bắp nói:

- Đại thiếu gia Lâm gia tuy không tệ, nhưng so với thiếu gia ngài còn kém chút đỉnh, từ ánh mắt đầu tiên tôi nhìn thấy thiếu gia…

Diệp Vô Thần chau mày, ngăn cản những lời tâng bốc gã sắp bắt đầu:

- Ngừng! Ngậm miệng ngươi lại. Hôm nay ta hơi mệt, chúng ta về thôi.

Hắn đương nhiên sẽ không mệt, nhưng Ngưng Tuyết hiển nhiên đã hơi mệt. Hắn trực tiếp ôm Ngưng Tuyết lên, dọc đường nghênh đón đủ mọi ánh mắt dị thường trở về Diệp phủ.

Vừa bước vào đại môn, Vương Văn Thù liền vội vội vàng vàng tự thân nghênh đón:

- Thần Nhi, mau theo nương, nương đã mời ba ngự y giỏi nhất trong cung tới, họ nhất định có biện pháp khiến con khôi phục ký ức.

Diệp Vô Thần thả Ngưng Tuyết xuống, nói:

- Tuyết Nhi, muội về trước chờ ta được không?

Sau khi Ngưng Tuyết rời đi, hắn mới yên lặng theo Vương Văn Thù tới đại sảnh. Bên trong lúc này có ba trung lão niên ngồi đúng quy củ, già đã quá sáu mươi, vị thấp nhất kia cũng đã gần ba mươi tuổi.

- Tới đây, Thần Nhi, vị này là Lý ngự y, vị này là Vương ngự y, vị này là Trương ngự y. Mau bái kiến ba vị ngự y. –

Vương Văn Thù giới thiệu từng người một nói.

Diệp Vô Thần tùy tiện liếc ba người họ một cái, sau đó nói về phía Vương Văn Thù:

- Điều này… Có thể để tôi trao đổi riêng với ba vị ngự y được không, tôi nghĩ như vậy có thể có trợ giúp khôi phục hơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

- Ồ… Như vậy cũng tốt, vậy ta ra ngoài trước, ba vị ngự y, Thần Nhi đành xin nhờ các vị. –Vương Văn Thù không có quá nhiều do dự liền đáp ứng, sau đó dời bước đi khỏi.

Diệp Vô Thần không thèm liếc họ mọt cái, mà lẫm liệt ngồi xuống vị trí trung ương, sau đó tự rót trà cho mình, cười tủm tỉm uống, tản bộ cả buổi sáng, hắn đích xác có chút khô miệng.

Hành động không coi ai ra gì này khiến ba ngự y lửa giận bừng bừng, nhưng ngại thân phận thiếu gia Diệp gia của hắn nên cũng không phát tác. Lão nhân lớn tuổi nhất nọ lên tiếng nói:

- Diệp công tử, trước tiên để lão phu bắt mạch cho ngài.

Đặt chén trà xuống, Diệp Vô Thần lau mép, nhìn y nói:

- Bắt mạch thì khỏi cần. Lý ngự y, trước tiên có thể trả lời vãn bối một câu hỏi được không. Ngực ngài trong vòng một tuần gần đây có phải thường xuyên loáng thoáng thấy đau, hơn nữa vừa ăn đồ chua cay thì đau đớn sẽ càng tăng, dùng rất nhiều phương pháp đều không thấy chuyển biến tốt hay không?

Trên khuôn mặt già nua của Lý ngự y lộ ra vẻ kinh ngạc:

- Diệp công tử làm sao biết được? Diệp công tử nói không sai, một tuần trước lão phu bắt đầu thấy thường xuyên đau ngực, dùng nhiều loại tâm dược đều không ăn thua.

- Đương nhiên không ăn thua, thân thể Lý ngự y vô cùng khỏe mạnh, tuyệt đối không phải vấn đề thân thể, mà là ngài đã trúng độc. Lý ngự y một tuần trước có phải từng bị độc trùng gì cắn qua hay không? –Diệp Vô Thần nói, giọng điệu chắc chắn, như đã định liệu trước vậy.

Lý ngự y hơi suy tư, bỗng vỗ bàn mạnh một cái:

- Không sai, bảy ngày trước khi lão phu đi hái thuốc từng bị một con hình dạng côn trùng cắn ngón tay, vết thương đến nay vẫn còn, thì ra lại là một con độc trùng! Hổ thẹn, hổ thẹn! –Y vươn bàn tay khô quắt ra, trên ngón út quả nhiên có một vết cắn quái dị.

- Lý ngự y lớn tuổi như thế mà vẫn tự mình ra ngoài hái thuốc, phần phẩm hạnh này tiểu bối khâm phục không thôi. Lý ngự y cũng là cẩn thận mấy cũng có sai sót, hà tất phải hổ thẹn. Độc tính loại độc này rất yếu, nhưng thời gian lâu cũng sẽ tạo thành phiền phức không thể vãn hồi. Hiện giờ dùng thuốc giải độc bình thường không quá ba ngày là có thể trừ độc hoàn toàn, ta nghĩ điều này nhất định không làm khó được Lý ngự y. –Diệp Vô Thần mỉm cười nói.

- Không biết Diệp công tử làm thế nào biết được? –Thần sắc Lý ngự y lại trở nên có chút cung kính.

- Một là đầu lưỡi Lý ngự y hơi xanh, hai là vết thương đầu ngón tay phải ngài cũng mang màu xanh, hơn nữa là vết thương mới trong khoảng một tuần. Cho nên đoán ra.

Ba ngự y toàn bộ giật mình. Đầu lưỡi, đầu ngón tay… Trước không nói phần kiến thức này, điều này cần phải lực quan sát kinh người cỡ nào mới có thể phát giác ra.

- Mà đoạn thời gian gần đây Vương ngự y có phải thường xuyên đau đầu ngực khó chịu, đêm khó ngủ, uống vô số thuốc vẫn không ăn thua hay không? – Diệp Vô Thần lại chuyển ánh mắt về phía Vương ngự y.

- Không sai, không sai chút nào! –Vương ngự y hơi kích động đứng dậy

- Thực ra Vương ngự y không cần phải uống thuốc, ra ngoài du sơn ngoạn thủy một quãng thời gian tự nhiên sẽ khỏi.

- Điều này…

- Gần đây Vương ngự y có phải có tâm sự gì phiền lòng mà khiến ngài luôn thịnh nộ hay không. Nên biết nổi giận tổn thương gan, gan chính là đứng đầu ngũ tạng, tổn thương một mà thương tổn toàn thân. Nhất là bậc tiền bối tuổi cao như Vương ngự y, càng nên bình tâm tĩnh khí, chớ nên tức giận.

Lang băm, đều là lang băm mà! Ngay cả một vài điều cơ bản nhất đều không biết! Chẳng qua cũng khó trách, y thuật khi đó mình tùy ý xem chơi cũng là tích lũy mấy ngàn năm của thế giới, tiên tiến hơn Thiên Thần đại lục này quá nhiều. Một vài lý thuyết y học cơ bản nhất, đến thế giới này có lẽ đủ để gây nên sóng to gió lớn cho giới y học.

Vương ngự y nguyên là sững sờ, sau đó tán thán một tiếng:

- Diệp công tử thật là thần nhân, không sai, gần đây ta bởi vì chuyện của khuyển tử mà nhiều lần nổi giận. Sau khi trở về, ắt sẽ theo lời công tử xin hoàng thượng cho nghỉ vài ngày đi du sơn ngoạn thủy một phen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.