Thiên Thần

Chương 417: Tiêu Nhược




Ngưng Tuyết chưa kịp chơi với Tư Thần thì liền bắt gặp ánh mắt liếc xéo của Diệp Vô Thần, Tư Thần trong lòng và Hương Hương trên vai đồng thời hóa thành hào quang màu trắng bám vào người hắn, sau đó thì biến mất. Tiếp theo, cửa phòng bị gió nhẹ thổi ra, một bóng người như mộng lặng lẽ tiến vào. Cửa bị mở ra cũng theo đó mà đóng lại.

" Thủy tiên tử, động tác của ngươi ở Thiên Long thành nhất định khiến Thủy Vân Lan sinh nghi trong lòng." Diệp Vô Thần ngồi thẳng dậy, ôm ở Ngưng Tuyết trên đùi, bắt đầu mặc quần áo vào cho nàng ta.

Thủy Mộng Thiền hồi đáp: "Trong tông gặp tai ương ngập đầu, hiện tại thương thế của hắn đã khỏi hẳn, đã bắt đầu tụ tập những nhân vật hạch tâm bị phân tán tới phân đà đông nam thương nghị đại sự, lần này cho dù là sinh nghi thì cũng tạm thời không thể bận tâm được."

"Ta đã nhận được tin tức, hiện tại có rất nhiều người đang chạy tới chỗ của Thủy Vân Lan. Gặp đại nạn này, trong thời gian ngắn nhất tụ được lại ở một chỗ mới là lạ. Rất tốt, nói với phụ thân của ngươi, đồ mà hắn đã mất, ta lập tức sẽ lấy lại cho hắn." Thanh âm của Diệp Vô Thần dừng lại rồi bỗng nhiên than khẽ một tiếng, ý tứ hàm xúc nói: "Chiếu cố tốt cho mẫu thân của ngươi."

Thủy Mộng Thiền nghe ra sự khác thường, đôi mặt thanh tú nhíu chặt lại, buột miệng hỏi ra. Liên tiếp hỏi lại hai lần, nhưng thấy Diệp Vô Thần chỉ một mực chú ý mặc quần áo cho Ngưng Tuyết, làm bộ như không nghe thấy nên đành thôi.

Phía bắc Thiên Long quốc, khu vực bị quên lãng.

Sở Thương Minh đang nhập định, khí tức bình thản giống như không tồn tại, ngay cả người cũng dường như dung hợp với thiên địa vạn vật. Lúc này, hắn mới nhập định được nửa ngày bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn về phía thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Thiếu nữ nhìn qua chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi này, có mái tóc đen nhánh. Thứ đầu tiên tiếp xúc là ánh mắt của nàng ta, ánh mắt của nàng ta rất đẹp, giống như một dòng nước suối trong suốt, động lòng người. Đường cong trên khuôn mặt rất mềm mại, môi hồng, cằm nhỏ, trông giống như là ngọc mài, không nhiễm chút bụi bặm phàm trần. Nếu không phải vì thần sắc quá mức đạm mạc của nàng ta, đây nhất định sẽ là một nữ tử dịu dàng quyến rũ, có thể nói là khuynh quốc khuynh thành.

Đó không phải là một loại băng lãnh bài xích người khác, mà là giống như hoàn toàn không tồn tại bất kỳ cảm tình nào.

Đây chính xác là một thiếu nữ có thể còn chưa thành niên, nhưng một thiếu nữ như vậy, Sở Thương Minh khi nàng ta đã tới gần bên cạnh, còn đặc biệt phát ra thanh âm thì mới phát hiện ra sự tồn tại của nàng ta.Trên tay nàng ta cầm một thanh kiếm có vỏ, vỏ kiếm rất nhỏ, có thể thấy độ thon dài của thanh kiếm bên trong

"Ngươi là ai?" Sở Thương Minh không đứng dậy, lạnh lùng hỏi.

"Ta đến tìm người." Thiếu nữ mở miệng, bên trong thanh âm mềm mại vẫn là sự đạm mạc không có tình cảm

"Ồ? Là người nào?" Sở Thương Minh hỏi

"Long Tiêu?"

"Hắn không có ở đây." Vừa nghe thấy họ Long, mắt của Sở Thương Minh không khỏi híp lại. Nhưng đây là một cái tên mà y chưa từng nghe bao giờ.

"Mười ba năm trước, hắn đã tới nơi này. Hôn mê mười năm mới tỉnh." Thiếu nữ vẻ mặt như trước, lặng lẽ nói.

Sở Thương Minh chăm chút quan át thiếu nữ một lúc rồi hỏi: "Ngươi là gì của hắn?"

"Là vợ chưa cưới." Thiếu nữ trả lời.

"Đánh bại ta, ta sẽ nói cho ngươi biết hắn ở đâu."

Sở Thương Minh bỗng nhiên tung người lên, tay tóm một cái, một thanh kiếm loang lổ rỉ sét không biết từ đâu bay ra, bị y nắm trong tay. Thân thể xoay tròn trên không trung, một kiếm đâm vào thân thể của thiếu nữ. Có thể khiến Kiếm Thần chủ động xuất kiếm, có thể thấy thiếu nữ đã khơi dậy sự hứng thú như thế nào cho y.

Mũi kiếm phóng đại trong đồng tử, ánh mắt của thiếu nữ hơi hướng lên trên, nhìn chằm chằm vào mũi kiếm đang nhanh chóng bức gần, nhưng lại vẫn không động đậy, khi mũi kiếm cơ hồ sắp chạm vào mi tâm của nàng ta.

Giống như một đạo lôi điện lặng lẽ lóe qua, thân thể của thiếu nữ giống như thuấn di xuất hiện ở phía sau Sở Thương Minh. Nàng ta không thèm quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Hắn đang ở đâu?"

Cánh tay Sở Thương Minh rướn lên trước, vẫn làm ra động tác đâm. Một kiếm đâm vào khoảng không, thân thể của y giống như dừng hình không làm động tác thu kiếm. Nhắm mắt, y chậm rãi nói: "Đi thẳng về phía nam, hắn ở Thiên Long thành. Tùy ý hỏi người đi đường là biết."

Thiếu nữ không nhiều lời, xoay người đi về phía nam như Sở Thương Minh nói. Y phục của nàng ta thêu các loại hoa văn màu đỏ nhạt, bên ngoài khoác một cái áo nhỏ, tay áo so với xiêm y của nữ tử trên Thiên Thần đại lục thì nhỏ hơn nhiều. Quần bên dưới thì màu lam, hai ống quần bó chặt vào đùi, vẽ ra hai chân có đường cong hoàn mĩ, giày thì càng quái dị hơn. Cách ăn mặc của nàng ta, Sở Thương Minh chưa bao giờ nhìn thấy.

Một trận gió cực nhẹ thổi qua, lại mang theo ba tiếng vang khẽ, thiết kiếm trong tay Sở Thương Minh trong nháy mắt đã gãy thành bốn đoạn, rơi xuống mặt đất.

Kiếm trung chi thần của Thiên Thần đại lục, bại trong nháy mắt.

Thứ chặt đứt thiết kiếm trong tay y là kiếm của thiếu nữ, nhưng với năng lực của y, không ngờ lại không nhìn ra nàng ta ra tay lúc nào, thậm chí còn không cảm thấy dấu hiệu kiếm của nàng ta rời khỏi bao.

Sự chênh lệch thực lực giữa y và nàng ta giống như một trời một vực. Nếu thứ vừa rồi mà thiếu nữ chặt đứt không phải là kiếm, mà là thân thể của y, y, Kiếm Thần của Thiên Thần đại lục đã bị miểu sát.

Khiếp sợ. đây là một loại khiếp sợ mà một thiếu nữ mười sáu tuổi mang tới cho y.

"Có thể nói cho ta biết tên của ngươi không." Sở Thương Minh xoay người, nhìn bóng dáng của nàng ta, hỏi

"Tiêu Nhược." Thiếu nữ vẫn không quay đầu lại, cũng không giấu diếm, vừa đi vừa trả lời y.

"Tiêu Nhược? Ngươi từ đâu tới?"

Bóng dáng của thiếu nữ đã khuất sau những rặng cây, biến mất trong thị tuyến, không trả lời.

Sở Thương Minh đứng rất lâu trong yên tĩnh, ngẩng đầu lên, lẩm bẩm: "Tới từ cùng một nơi với hắn ư? Đó rốt cuộc là một địa phương thần kỳ như thế nào..."

Một người hôn mê mười năm, sau khi tỉnh lại trong thời gian mấy năm ngắn ngủi lại khiến Thiên Thần đại lục rung chuyển liên tiếp, còn một người thì trong nháy mắt đánh bại y.

Long Tiêu... Đây mới là tên thật của hắn ư?

Thời gian trôi đi trong không khí khẩn trương, quân viễn chinh của Thiên Long quốc cũng đã tới biên cảnh. Đại chiến đã đè áp lực trầm trọng vào lòng vô số người. Diệp gia thì đắm chìm trong sự trang nghiêm. Đương nhiên, trong đây bao gồm cả Diệp Vô Thần. Hắn mỗi ngày hoặc là được Ngưng Tuyết đẩy đi phơi nắng, hoặc là ở trong phòng ở trong phòng ôm Hoa Thủy Nhu chàng chàng thiếp thiếp, mỗi ngày trôi qua rất thoải mái tự tại. Ít nhất trong mắt người ngoài là như vậy.

Phi Hoàng cung, từng là cung điện nho nhỏ của Phi Hoàng công chúa. Mà từ khi Phi Hoàng công chúa trở thành Phi Hoàng nữ hoàng, nơi ở của nàng ta biến thành tẩm cung đế vương. Diệp Vô Thần quan sát nơi này, trong mũi vẫn ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của Long Hoàng Nhi.

Hắn vẫn ngồi trên chiếc xe lăn làm bàn gỗ, được Ngưng Tuyết giúp đẩy tới đây. Hiện tại, hắn tạm thời vẫn chưa bỏ đi lớp ngụy trang này.

Tiếng bước chân ở ngoài cửa tới gần, ngay sau đó, thanh âm quen thuộc lại mang theo vẻ uy nghiêm đáng yêu vang lên: "Các ngươi lui ra hết đi." Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Vâng."

Diệp Vô Thần xoay người, mỉm cười nhìn về phía cửa cung.

Két một tiếng, cửa nhẹ nhàng được đây ra. Một đôi giày màu hoàng kim, bên trên thêu đường viền hoa màu xanh nước biến bước vào, phát ra âm thanh rất cẩn thận. Tiếp sau đó là một bóng người nhỏ gầy. Long Hoàng Nhi chậm rãi bước vào.

Long Hoàng Nhi Lúc này đã hoàn toàn không còn hình tượng của một vị tiểu công chúa tùy hứng điêu ngoa nữa, mà mắt đẹp hàm uy, cao quý không thể xâm phạm, vẻ uy nghiêm của nữ hoàng lộ ra rõ ràng. Dưới sự tô điểm của trang sức, không ngờ lại khiến nàng ta thành thục hơn nhiều so với tuổi.

Khi nhìn thấy Diệp Vô Thần, vẻ uy nghiêm trong mắt nàng ta thoáng chốc đã biến mất, hóa thành vẻ vui sướng vô hạn, vứt bỏ vẻ tao nhã và cao quý của đế vương, trực tiếp nhào tới trước mặt Diệp Vô Thần: "Nhìn đi, có đẹp không?"

Vẻ mặt của Diệp Vô Thần ngây ra, ánh mắt mê ly, từ khi thân ảnh của Long Hoàng Nhi xuất hiện trong tầm mắt của hắn đến lúc nhào tới trước mặt hắn, ánh mắt của hắn như bị hút vào, không rời khỏi người nàng ta. Lúc này đối diện với ánh mắt khát vọng của nàng ta, hắn trả lời bốn chữ thích hợp với nàng ta nhất: "Phong hoa tuyệt đại!"

"Rất xinh đẹp!" Môi Ngưng Tuyết hé mở, trong hai mắt tràn đầy vẻ kinh diễm. Long Hoàng Nhi sinh ra trong nhà đế vương, vốn đã rất xinh đẹp, khí chất rất cao quý. Lúc này dưới sự trang điểm hoa quý hoa lệ như vậy, càng diễm quang bức người, khó mà miêu tả nổi

"Hì!" Có được câu trả lời khiếm mình trả lời, Long Hoàng Nhi bật cười, sau đó chu môi lên: "Có điều bộ quần áo và đôi giày này nữa, khiến người ta quá mệt mỏi, hiện tại được cởi ra thì tốt."

"Nàng hiện tại là nữ hoàng đứng trên vạn người, còn là nữ hoàng đế đầu tiên trong lịch sử của Thiên Long quốc, rất nhiều chuyện đều phải từ từ thích ứng." Diệp Vô Thần mỉm cười nói: "Hoàng Nhi, thật ra nàng hiện tại đã bắt đầu thật sự coi mình là một nữ hoàng rồi."

"Thật ra, ta cũng cảm thấy như vậy. Vốn là, ta còn rất lo lắng, có cảm giác cứ như đang nằm mơ vậy, nhưng khi mặc bộ quần áo này vào, ta bỗng nhiên có một loại cảm giác đặc biệt, lại nhớ tới những lời lúc trước ngươi nói với ta, ta một mực cẩn thận điều tiết bản thân, chiếu theo lời ngươi ngày đó đi làm chuyện mà hoàng đế nên làm." Long Hoàng Nhi ngẩng mặt lên, nói. Lúc này nàng ta giống với Phi Hoàng công chúa lúc trước hơn, không còn bộ dạng của một nữ hoàng nữa.

"Hoàng Nhi, nàng đã trưởng thành rồi." Diệp Vô Thần mỉm cười nói. Hắn không kỳ quái chút nào vì biểu hiện của Long Hoàng Nhi, những lời mà hắn đã nói với nàng ta, cùng với bộ hoàng bào này, đều sẽ là một ám thị cho Long Hoàng Nhi khiến khiến nàng ta trong tiềm thức dẫn dắt mình trở thành một hoàng đế chân chính. Tin rằng không lâu nữa, Phi Hoàng công chúa từng rất điêu ngoa sẽ trở thành một Phi Hoàng nữ hoàng quyền khuynh thiên hạ chân chính.

Một thư quyển rất dài xuất hiện trong tay Diệp Vô Thần hắn hắn đặt ở thư quyển đó vào tay Long Hoàng Nhi nói nói: "Có điều, muốn trở thành một hoàng đế chân chính, điều phải làm còn rất nhiều. Mà nàng không cần phải tự làm mọi việc, mà là phải học cách giao cho người thích hợp nhất đi làm. Việc mà nàng phải làm trước hết chính là phải hiểu những Thiên Long trọng thần trong triều đình."

Long Hoàng Nhi nhận lấy thư quyển, nghi hoặc nhìn trang đầu tiên, sau đó vội vàng lật những trang sau. Bên trên không ngờ viết rõ tư liệu về tất cả những trọng thần tay nắm trong quyền. Bên trong ghi chép kỹ càng tất cả về bọn họ, bao gồm cả chức trachscho họ, thời gian vào triều, xuất thân lai lịch, bối cảnh, thậm chí là tính cách và một số chuyện mà họ đã làm, tường tận đến mức khiến người ta kinh hãi. Mà bất kỳ một vị thần tử nào nếu đọc được những gì ghi chép bên trong về mình, không nghi ngờ gì nữa sẽ toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.