Thiên Thần

Chương 415: Chiến tranh tự tấu




Nghi thức lên ngôi kết thúc, Long Hoàng Nhi đầu đội mũ phượng tử kim trân châu, thân mặc phượng màu vàng sớm đã được may sẵn, chân đi giày kim phương, ngồi đoan trang trên long y, tiếp nhận sự quỳ bái của Thiên Long trung thần. Thiếu nữ mười sáu tuổi này phải trong thời gian cực ngắn chuẩn bị tâm lý trở thành nữ hoàng, tim của nàng ta vẫn đang thấp thỏm, nhưng không hề kinh hoàng và mê mang đối với tương lai, nàng ta tin rằng hắn sẽ cho nàng ta một tương lai hoàn mỹ.

Ngôi vị hoàng đế này là vì hắn mà nhận.

Khi nghi thức lên ngôi chấm dứt, một thanh âm rất không hợp lúc phá vỡ không khí trang trọng. Một binh sĩ của Diệp gia phóng ngựa chạy như bay đến, không chút cố kỵ trường hợp nơi này, sau khi xuống ngựa vội vàng xuống, hô to: "Biên cảnh cấp báo, Đại Phong quốc mấy ngày gần đây thường xuyên điều động binh mã, hiện giờ đã tập binh được ba trăm vạn, tùy thời có thể đông hạ xâm phạm biên cảnh của ta."

Giống như một viên đá lớn được ném vào mặt hồ bình tĩnh, tiếng động ầm ầm nổ vang trong lòng mỗi người. Không ai trách tội binh đưa tin bỗng nhiên xâm nhập này, bởi vì cấp báo căn bản không nên chậm trễ dù chỉ một phần một giây. Nhưng tin tức này khiến cho tất cả nhân tâm đại chấn, quá nửa số người thậm chí vì kinh hãi mà sắc mặt tái nhợt.

Trong khoảng thời gian ngắn, ba trăm vạn hùng binh.

Ngày này cuối cùng cũng tới rồi. Sau trong thời gian ngắn yên lặng, Đại Phong quốc cuối cùng cũng chân chính bày ra răng nanh khủng bố của nó. So với công kích có tính quấy rối lúc trước, lần này rõ ràng là muốn há to miệng nuốt cả Thiên Long quốc của bọn họ.

Diệp Nộ đột nhiên đứng lên, dùng thanh âm già nua của lão không hề sợ hãi hô: "Tốt, Lão phu đã đợi ngày này rất lâu rồi. Hơn hai mươi năm trước, chúng ta có thể đánh cho bọn chúng hoa rơi nước chảy, hôm nay, chúng ta cũng có thể!"

Thanh âm của lão mang theo một loại sức cảm nhiễm nồng đậm, thanh âm không hề có chút lo lắng và sợ hãi nào đó vang vọng trong lòng mỗi người, không ngờ lại xóa đi một nửa sự hốt hoảng ở trong lòng họ. Điều binh với đại quy mô như vậy, Đại Phong quốc xâm nhập cơ hồ đã thành kết cục đã định, mấy câu nói đó của Diệp Nộ cũng có nghĩa là lão vốn đã rời khỏi triều đình sẽ tự mình mặc giáp ra chiến trường.

Diệp gia quân tiếng tăm lừng lẫy trên cả Thiên Thần đại lục, được công nhận là thiết huyết hung binh. Nhưng Quỳ Thủy quốc ba năm trước đây đã xác định nghiêng về phía Đại Phong quốc, ở trước mặt binh lực có tính áp đảo, tất cả thật sự sẽ lạc quan sao.

Trong bầu không khí bỗng nhiên trở nên nặng nề, Long Hoàng Nhi chậm rãi từ long ỷ ngồi dậy, thần thái của nàng ta là một loại uy nghiêm trang trọng cực ít xuất hiện, ánh mắt cũng lờ mờ mang theo vẻ uy áp của đế vương, giống như một thân hoàng bào này, bầu không khí này cũng khiến nàng ta tự nhiên dung nhập thân phận đế vương, nói: "Ta biết rõ ta thượng vị khiến rất nhiều thần tử và con dân mang lòng nghi ngờ. Giờ Đại Phong quốc sắp tấn công, ta thề, trong vòng một năm sẽ đánh bại Đại Phong. Nếu không ta sẽ tự tay cởi chiếc hoàng bào này, tạ tội với con dân Thiên Long."

Trong không khí im ắng tất cả ánh mắt tức thì toàn bộ tập trung lên người vị nữ hoàng mới đăng cơ này. Thứ ẩn giấu trong mắt cũng bỗng dưng phát sinh biến hóa, Nàng ta liệu có chối bỏ lời hứa này hay không không quan trọng, nhưng chỉ bằng vào thanh âm này của nàng ta, thần thái hét ra câu mà Long Dận năm đó cũng không dám nói này cần dũng khí và bá lực rất lớn, đủ để mỗi một người phải công nhân vị Phi Hoàng công chúa này.

Trong vòng một năm, đánh bại Đại Phong. Đây là những lời mà Diệp Vô Thần đã dạy cho nàng ta, cũng chính là phương thức nhanh nhất để đề thăng danh vọng của vị nữ hoàng này tới cực điểm. Đại Phong quốc, kẻ địch cường đại đến chỉ có thể bị động chống đỡ, khó có thể địch nổi trong trăm ngàn năm qua vẫn là địch nhân lớn nhất và căn nguyên nguy cơ lớn nhất của Thiên Long quốc. Nếu thật sự bị Thiên Long quốc tiêu diệt, như vậy tên của Phi Hoàng nữ hoàng vĩnh viễn sẽ được ghi lại trong Thiên Long sử sách, thanh danh chấn thiên hạ hạ, tất cả sự nghi ngờ cũng sẽ biến thành sự sợ hãi từ tận đáy lòng.

Màn đêm phủ xuống, vạn vật yên tĩnh. Long Chính vốn nên ở Thiên Long thành, dưới tình hình không có bất kỳ ai phát giác, xuất hiện ở ngoài ngàn dặm, ở nơi được gọi là Thiên Liệt trấn.

"Tất cả đều như ước nguyện của ngươi, và để ta xem xem, ngươi sẽ khuấy đảo thiên hạ như thế nào." Nhìn bóng dáng ở phía trước, Long Chính cười ha ha nói.

" Tất nhiên là sẽ khuấy cho long trời lỡ đất, để Hoàng Nhi trở thành hoàng đế duy nhất của thiên hạ." Diệp Vô Thần xoay người lại, cười khẽ. trong thần thái và ánh mắt có một sự tự tin vô cùng.

"Hoàng Nhi trở thành hoàng đế duy nhất, cũng có nghĩa là ngươi sẽ trở thành hoàng đế tối cao." Long Chính mắt hơi nheo lại. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"Ngươi lầm rồi." Diệp Vô Thần lắc đầu, lạnh lùng nói: "Ta khi đó bất quá là phu quân của Hoàng Nhi, một người đối với quyền lực không bất kỳ dục vọng nào."

"Ta tin ngươi, ngươi nhất định là người như vậy."

Long Chính ngồi xuống trước cái bàn làm bằng gỗ, cầm chén rượu lên, rót hai chén trà đầy, đặt một chén ở trước mặt Diệp Vô Thần. Có thể được Long Chính lão tự mình rót trà, trong thiên hạ rất hiếm có.

"Long lão gia tử, ngươi thật sự không trách ta gián tiếp hại chết con của ngươi ư?" Diệp Vô Thần uống một ngụm trà rồi nói.

Long Chính là người trí tuệ thật sự, lúc trước chẳng may đoán được nguyên nhân căn bản khiến lão vứt bỏ hoàng vị, rời xa Thiên Long thành hơn hai mươi năm không về, hắn đã hiểu rõ điểm này.

"Nhân quả báo ứng thôi. Hắn muốn tiêu diệt Diệp gia trung liệt, vốn là nên gặp báo ứng này." Long Chính bình thản trả lời. mặt không hề có biểu hiện gì khác thường. Khi Diệp Vô Thần tìm được lão, thậm chí còn không giấu lão bất kỳ một chi tiết nào. Hắn hiểu rõ nói thật với người ta hiệu quả tốt hơn là che giấu nhiều.

"Nhưng hắn dù sao cũng là dù sao cũng là con của ngươi." Diệp Vô Thần nhếch miệng nói.

"Nhưng ngươi đã cứu toàn bộ Long gia, nếu thật sự muốn luận, Long gia của ta trên dưới còn nợ ngươi vô số." Long lão gia tử cười ha ha, nói tiếp: "Nếu không có ngươi, không quá ba năm, Thiên Long quốc sẽ không còn của họ Long, mà là của họ Thủy. Bởi vì có ngươi, Thiên Long quốc vẫn là của họ Long. Huyết mạch của Long gia cũng không bị đứt."

Long Chính hơn hai mươi năm trước từ bỏ ngôi vị hoàng đế, một đi không trở lại, là vì với sự thông minh của lão đã đã nhận ra ý đồ của Nam Hoàng tông. Nhưng sự cường đại với Nam Hoàng tông khiến lão biết được rằng, đây là một cỗ lực lượng mà cho dù biết được ý đồ và tính toán của chúng thì cũng không thể nào kháng cự được. Kháng cự, ngược lại càng đẩy mạnh bước chân của bọn chúng. Dưới sự tâm hôi ý lạnh, lão cuối cùng lựa chọn né tránh. Long gia đã không tránh được, Thiên Long quốc đã không tránh được, vậy thì lão tự mình ly khai, không sống dưới ám ảnh đã bị định trước là không thể xóa đi. Mà khi Diệp Vô Thần nhận thấy được ý đồ của Nam Hoàng tông cũng đã hiểu Long Chính vì sao phải luyện cho Long Chính Dương không ham mê quyề lực. Bởi vì dưới sự ám ảnh của Nam Hoàng tông, lãnh đạm với quyề lực mà nói ngược lại còn có thể thoát thân. Hắn không khỏi thấy buồn cười vì suy nghĩ của Long Chính năm đó. Long Chính, là người trí tuệ không hơn không kém.

Mà tình trạng hiện giờ lại hoàn toàn khác lúc đó, nguy cơ Nam Hoàng tông đã hoàn toàn không còn tồn tại, không những không rút củi dưới đáy nồi đối với Long gia mà ngược lại còn trở thành sự giúp đỡ. Cho nên lão nói, lão phải cảm tạ hắn mới đúngl

"Hướng đi của Dương nhi, để nó tự lựa chọn đi. Có điều ta tin con đường mà ngươi lựa chọn cho nó chắc sẽ là con đường thích hợp với nó nhất. Để nó tự do đi đi. Điều đáng tiếc duy nhất là nó và công chúa của Nam Hoàng tông đã chú định là có duyên mà không phân. Hy vọng nó rất nhanh có thể tìm được thiên mệnh chi nhân của nó. Ha ha." Long lão gia tử cầm chén trà lên, một hơi uống cạn. Lão từng không còn gì vướng bạn, bắt đầu tràn ngập sự chờ mong đối với tương lai. Lão rất nóng lòng muốn nhìn thấy bố cục của Thiên Thần đại lục sẽ phát sinh kịch biến kinh nhân đế thế nào dưới bàn tay của người thanh niên này.

Diệp Vô Thần đứng dậy đi ra ngoài, lập tức lại quay trở lại, mà ở trong lòng hắn có thêm một nữ hài nho nhỏ. Long Chính liếc một cái là nhìn rõ nữ hài này, ánh mắt giống như bị dính vào, không thể tách ra được.

Niên kỷ của nàng ta nhìn chỉ khoảng hơn hai tuổi mỗi một chỗ trên dưới toàn thân đều mập mạp, tinh trí, đôi mắt sáng to tròn lúc này đang không ngừng chớp chớp nhìn lão. Ánh mắt trong sáng không có bất kỳ sự hiếu kỳ nào.

"Đây là nữ nhi của ta, Tư Thần. Nó năm nay được hai tuổi rưỡi rồi. Tư Thần, đây là Long gia gia của con." Diệp Vô Thần mỉm cười nói khẽ với nữ hài ở trong lòng hắn

"Cháo Long gia gia... con tên là Tư Thần."

trong ánh mắt ngốc trệ của Long Chính, Tư Thần mỉm cười, miệng phát ra thanh âm khiến cho người ta cơ hồ muốn say. Thanh âm đó giống như dòng suối tinh thuần mà không có bất kỳ tạp chất nào, chậm rãi chảy qua tai, qua tim Long Chính.

Bất kể là tướng mạo hay là giọng nói của nó, đều mang tới cho lão một loại cảm giác giống như mộng ảo. Loại cảm giác này nói rõ với người ta rằng, đây căn bản không phải là người sinh ra trên thế gian, mà là một tinh linh không nhiễm khói lửa nhân gian, không dính chút tạp chất của nhân gian nào. Đó là một loại tinh thuần và thuần mỹ nằm ngoài sự tưởng tượng của nhân loại.

"Hảo, hảo... hài tử..."

Lão nhân từng làm đế hai mươi năm, đại trí như sơn này lúc này ngôn ngữ không ngờ lại lộ ra vẻ vô cùng cứng ngắc. Bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy Tư Thần, lão đã bị nó triệt để chinh phục rồi. Diệp Vô Thần mỉm cười nói: "Tư Thần, bảo Long gia gia bế con đi."

"... Long gia gia, bế."

Tư Thần rất nghe lời chủ động dang tay về phía Long Chính, thân thể của Long Chính cứng đờ ra một cút, rồi lập tức bước lên trước, Dang tay ra ôm Tư Thần vào lòng. Diệp Vô Thần nhìn thấy lão theo bản năng lau hai tay mình vào áo. Lão nhân có thân phận vô cùng tôn quý này, không ngờ trong tiềm thức lại sợ hai tay mình chạm vào Tư Thần sẽ làm bẩn đứa tinh linh không nên tồn tại trên thế gian này.

"Nếu lúc tuổi già ta có một đứa cháu gái như thế này bầu bạn, đó mới là thiên luân chi nhạc giống như thần tiên." Long Chính đầy yêu thương nhìn Tư Thần, thấp giọng cảm thán. Đến lúc tuổi già, cái gì cũng đều phai nhạt, tâm phai nhạt, dục vọng cũng phai nhạt, tất cả khát vọng đều buộc lên tình thân vĩnh viễn không thể đứt dời. Bất kể là lúc nào, không gian nào, đây là định lý vĩnh viễn bất biến.

"Ngày này sẽ không còn xa nữa. Có lẽ năm sau, Long đại ca sẽ mang về một đứa cháu trai hoặc là cháu gái cho ông." Diệp Vô Thần cười nói.

"Ha ha ha ha, tốt, tốt! Ngươi chính là Tà Đế danh chấn thiên hạ, lời ngươi nói, không chừng ông trời cũng sẽ tuân theo, ha ha ha..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.