Thiên Thần

Chương 406: Ba chết một phế




"Đi!"

Viêm Thiên Vân hét lớn một tiếng, mặc kệ hai người khác, tóm Viêm Tịch Minh bay sang một bên, lão vừa động, hai cao thủ khác của Bắc Đế tông cũng động theo, tản theo hai hướng khác nhau mà chạy. Đây rõ ràng không phải là tư thái giao chiến, mà là tận hết khả năng né tránh.

Khóe miệng phác lên một nụ cười lạnh, thân thể của Tà Đế bỗng nhiên biến mất trong không trung, sau đó không hề có dấu hiệu gì xuất hiện trước mặt một Bắc Đế cao thủ trong đó. Bắc Đế cao thủ đó đang dùng tốc độ cực nhanh bay lên trời, đối với sự xuất hiện bỗng nhiên của Tà Đế căn bản chưa kịp có phản ứng thì một bàn tay của Tà Đế đã đặt lên ngực hắn.

Rầm!

Một cỗ lãnh khí thấu đến tận xương tủy trong nháy mắt điên cuồng ùa vào trong cơ thể hắn, cao thủ Bắc Đế đó vừa mới theo bản năng muốn giơ tay công kích thì ý thức đã tiêu tán rất nhanh, cảnh sắc cuối cùng mà con mắt hắn nhìn thấy là một mảng băng lam mông lung.

Thân thể của hắn biến thành một khối băng khắc rất nặng, từ trên không trung ngã xuống rồi sau đó vỡ tan. Nhưng băng đó thật sự quá lạnh, dưới những mảnh vỡ không ngờ lại không có một vết máu nào.

Ngay sau đó, thân thể của Tà Đế chợt lóe lên trong không trung, xuất hiện trước mặt một Bắc Đế tông cao thủ khác đang hoảng sợ quay đầu lại, thứ chờ đợi hắn rồi đồng dạng cũng là một loại băng lãnh tới tận xương tủy trong nháy mắt ùa vào trong ý thức của hắn. Thân thể hắn cũng hóa thành một khối băng khắc, từ không trung ngã xuống, vỡ thành mấy đoạn.

Tà Đế thu tay lại, nhìn về phía Viêm Thiên Vân đang mang theo Viêm Tịch Minh chạy đi xa. Hai lần xuất thủ của hắn nhìn thì vô cùng đơn giản, nhưng hắn trong nháy mắt kết thành lãnh khí chi hàn, toàn bộ Thiên Thần đại lục không ai có thể vượt qua được hắn. So với sự băng lãnh tới cực trí đó, tốc độ ngưng kết còn đáng sợ hơn.

Tong nhận thức của người bình thường, cường độ băng lạnh như vậy ngay cả tuyết nữ mạnh nhất của băng tuyết chi lực muốn hoàn thành, cũng yếu cần tiêu hao cực lớn và thời gian ngưng tụ rất dài, mà ở trong tay hắn, lại được hoàn thành một cách rất nhẹ nhàng, hai cái đối mặt vô cùng đơn giản đã trực tiếp giết chết hai cao thủ cấp thiên.

Mà lão nhân mặc một thân hắc y cũng cởi mặt nạ ra, để lộ khuôn mặt thương lão trầm ổn, không ngờ là Viêm Thiên Uy, lão đang trơ mắt nhìn Diệp Vô Thần không cần tốn nhiều sức đã đánh gục hai cao thủ của Bắc Đế tông, trong con ngươi vốn bình tĩnh hiện ra vẻ rung động kịch liệt. Sau đó, trên tay hắn xuất hiện một cây cung đơn giản, nhanh chóng giơ lên, nhắm về phía Viêm Thiên Vân đang độn đi xa.

VÙ vù vu.

Kình phong vô cùng lăng phá gió bay đi, tiếng phá không này cực lớn, choi tai tới trình độ không thể tưởng tượng được. Viêm Thiên Vân đang phi hành kinh hãi quay đầu lại, dẫn Viêm Tịch Minh nhanh chóng lách người tránh né, nhưng lập tức, mấy đạo tiếng gió càng bén nhọn hơn bay tới, trình hiện ra những phương vị bất đồng nhắm vào chỗ yếu hại của lão.

Tên khí

Tên vô hình, nhưng so với bất kỳ tên hữu hình nào cũng đều đáng sợ hơn nhiều, đây có thể nói là mũi tên mạnh nhất mà Viêm Thiên Vân trong đời từng nhìn thấy. Thân thể của lão trên không trúng liên tiếp nhoáng lên, không ngừng né tránh, lão có thực lực cấp thần trung giai không ngờ muốn né tránh cũng vô cùng cật lực. Mà Viêm Tịch Minh được lão bảo vệ ở phía sau trong lòng vô cùng rung động. Lúc trước, hắn dưới tình huống chưa chạm được vào đối phương đã thảm bại dưới tên khí thần kỳ này, đối với mũi tên này đã có ấn tượng quá sâu.Mà tên khí lúc này phải đối diện, so với mũi tên lúc trước hắn gặp trên Thiên Thần Ma Võ đại hội thì còn mạnh hơn đâu chỉ mấy chục lần.

Nếu luận về tu vi Viêm Hồn quyết, Viên Cung Lạc cao hơn Viêm Tịch Minh. Nhưng bằng vào thần kỹ này, hắn hoàn toàn thắng được Viêm Tịch Minh, ngay cả chéo áo cũng không bị đối phương chạm vào.

Mà chênh lệch giữa Viêm Thiên Vân và Viêm Thiên Uy cũng không phải chỉ một chút. Sau mấy chục đạo tên khí liên miên không dứt, Viêm Thiên Vân đã vô cùng chật vật, hết lần này tới lần khác bị tên khí bay sượt qua người, mang theo những cơn đau nhói. Cuối cùng, dưới tình huống không thể né tránh, lão ngưng lực ngạnh kháng với tên khí.

Phốc phốc. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Lực hộ thân của Viêm Thiên Vân bị hai mũi tên khí đánh cho tan đi, thân thể của lão ở trên không trung lui mấy chục bước mới hoàn toàn hóa giải được lực trùng kích. Nội tâm Viêm Thiên Vân kinh hãi vô cùng, lúc này lão mới hiểu được, trong những đạo tên khí này rốt cuộc là ẩn chứa lực trùng kích khổng lồ cỡ nào.

Sau đó, lão còn chưa kịp thở dốc lại bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kêu kinh hãi của Viêm Tịch Minh, cảm giác nguy hiểm chưa từng có bỗng nhiên xộc lên trong lòng, lão đột nhiên xoay người lại, nhìn thấy một đạo kim mang đã bức tới trước mặt.

Trảm Tinh kiếm chém xuống, xuyên qua thân thể, một kích Thiên Địa Liệt từ đỉnh đầu Viêm Thiên Vân trực tiếp bổ xuống vai trái của lão, chia thân thể của hắn thành hai nửa. Sau đó, một tầng băng rất nặng kết lại ở bên cạnh lão, đóng băng thân thể của lão lại, chỗ máu còn chưa kịp phun ra đã đóng băng lại.

Thân thể của Viêm Thiên Vân từ không trung rơi xuống, đến lúc chết, lão vẫn không hiểu vì sao Tà Đế lại bỗng nhiên vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau lão, lực lượng trực tiếp cắt đôi thân thể lão rốt cuộc là gì.

Thân thể của Viêm Thiên Vân rơi xuống đất, mà Viêm Tịch Minh một mực được lão bảo vệ đã bị Tà Đế xách cổ trên không trung, đôi mắt lạnh như băng bắn ra ánh mắt sắc nhọn như dao, đâm thẳng vào hai mắt của Viêm Tịch Minh. Vải đen che mặt Viêm Tịch Minh đã bị lột xuống, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn bất phàm, chỉ là khuôn mặt này không còn chút máu nào, tái nhợt như một tờ giấy trắng. Trong ánh mắt không ngừng co giật, tràn ngập một sự kinh hãi và không thể tin mà trước giờ chưa từng có.

Bắc Đế tông Viêm Thiên Vân, một gia gia của hắn, có thực lực cấp thần không ngờ lại bị chết một cách rất dễ dàng ở trước mắt hắn. Thậm chí trước khi chết, lão còn không thể phát động được một lần công kích nào. Mà Tà Đế giết chết lão thì rất dễ dàng, chỉ một kiếm, một cái đối mặt.

Toàn thân hắn tên dưới không biết từ lúc nào đã bị bọc lên một tầng băng mỏng, nhưng chính cái tầng băng nhìn thì mỏng manh vô cùng này lại khiến toàn thân hắn trên dưới giống như bị sắp bị chế trụ cho không thể động đậy được. Viêm hồn chi lực của hắn đã thử phát động mấy lần nhưng nói sao vẫn không thể giãy ra khỏi được sự trói buộc của tầng băng đó.

Trước đây nếu thi triển Thiên Địa Liệt, lực lượng của hắn lập tức sẽ bị rút đi một nửa, mà lúc này, Diệp Vô Thần lại cơ hồ không hề cảm thấy mỏi mệt. Lực lượng thần bí của Vô thần quyết tầng thứ năm và thủy lực vô cùng vô tận khiến hắn và Diệp Vô Thần trước khi tới Thương Lan quốc giống như là hai người khác nhau. Diệp Vô Thần không thể không kinh thán sự cường đại của Hỗn Độn Thánh Châu, chỉ một viên thủy linh châu đã khiến lực lượng của hắn tăng tới trình độ hiện tại, chẳng trách ma của ma chi đại lúc cũng tham luyến như vậy, không tiếc chịu đựng sự công kích của thần chi đại lục cũng phải tới tìm Hỗn Độn Thánh Châu trên Thiên Thần đại lục.

Lực lượng đã đạt tới cấp thần không phải là đáng sợ nhất, thứ đáng sợ là thủy lực vô cùng vô tận, vĩnh viễn không khô kiệt. Vô luận là thủy ma pháp và thủy chi kĩ cường đại cỡ nào, chỉ cần ở trong phạm vi năng lực mà hắn thi triển đều có thể tùy ý thi triển ra giống như chơi đùa.

Lúc Viêm Thiên Vân hạ xuống, Viêm Thiên Uy cũng đã tung người tới bên canh Tà Đế, hắn than: "Chủ nhân, không hổ là là thánh chủ được Trảm Tinh kiếm và Tai Ách cung đồng thời nhận chủ, tiến cảnh của ngài cực nhanh, e là ngay cả ông trời cũng phải ghen tị. Trong mấy ngày ngắn ngủn, thực lực hiện tại của chủ nhân,tin rằng ở Thiên Thần đại lục không còn ai có thể chống lại ngài nữa rồi."

Hắn cúi xuống nhìn về phía Viêm Thiên Vân đã hóa thành băng: "Không hổ là cấm đoạn chi khí mạnh nhất, cường giả như Viêm Thiên Vân cũng không chịu nổi một kích. Chỉ sợ cho dù là ta cũng không có biện pháp để cản cấm kỵ chi uy của một kiếm đó."

Di động trong nháy mắt khiến cho người ta khó lòng phòng bị, ngay cả cường giả cấp thần cũng dễ dàng công kích miểu sát, như lời hắn nói, Thiên Thần đại lục, còn có ai có thể chống lại được Tà Đế nữa.

Lời nói của Viêm Thiên Uy lọt vào tai Viêm Tịch Minh không sót một chữ, khiến đồng tử của hắn không ngừng co rút lại. Mà bàn tay tay đang kẹp lấy cổ họng hắn lại như một gọm kìm, khiến hắn không thở nổi, cũng không nói ra được một chữ. Viêm Thiên Uy căn bản không thèm để ý lời nói của mình bị Viêm Tịch Minh nghe thấy, bởi vì từ lúc Viêm Tịch Minh đúng như Diệp Vô Thần đã sở liệu đến đây, vận mệnh của hắn đã được định trước rồi.

Diệp Vô Thần lắc lắc đầu, coi như không nghe thấy Viêm Thiên Uy nói gì, ánh mắt vẫn như cũ chăm chú nhìn vào mặt Viêm Tịch Minh, dần dần, trong con ngươi lạnh lùng đó bắt đầu hiện lên một tia dữ tợn khiến Viêm Tịch Minh kinh hồn táng đảm.

Tay đặt trên mặt, cởi cái mặt nạ màu bạc đó xuống, lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ. Viêm Tịch Minh trợn trừng mắt nhìn khuôn mặt đó, sau một khoảnh khắc mê man rất ngắn, toàn thân hắn chấn động mãnh liệt. Đó là người mà hắn chỉ nhìn thấy trên tranh, nhưng lại nhớ kỹ tướng mạo và tên của hắn ở trong lòng, cũng là người mà hắn hận nhất trong đời, hận đến nỗi chỉ muốn phanh thây người đó.

"Viêm Tịch Minh, phản ứng của ngươi đã nói cho ta biết ngươi biết ta là ai. Tốt lắm, vậy ngươi cũng nên biết vận mệnh kế tiếp của mình là gì. Đúng vậy, ba năm trước đây, hài tử ở trong bụng Chỉ Mộng chính là của ta. Mà bởi vì ngươi, Chỉ Mộng hiện tại đang phải ở trong cảnh nửa sống nữa chết, con gái của ta tuy đã được sinh ra, nhưng bởi vì ngươi, nó lại bị mất đi tiếng nói và bốn cảm giác. A, ngươi nói xem, ta rốt cuộc là nên báo đáp ngươi như thế nào đây."

Bàn tay đó kẹp càng lúc càng chặt, giữa bàn tay bắt đầu truyền tới tiếng vang giống như xương gãy, con mắt của Viêm Tịch Minh lồi ra, miệng há to, giống như tùy thời sẽ tắt thở.

"Ngươi yên tâm, ta tạm thời sẽ chưa cho ngươi chết đâu, nếu ngươi chết một cách đơn giản như vậy thì làm sao xứng với sự khổ sợ mà Chỉ Mộng và con gái ta phải chịu trong hai năm nay. Ta không những bắt ngươi chết chậm một chút, mà còn khiến thanh danh của ngươi trước khi chết được mọi người trong thiên hạ biết đến.

Khuôn mặt hoàn mỹ đó lộ ra nụ cười dữ tợn giống như ác ma, sự đáng sợ của nụ cười đó khiến Viêm Thiên Uy không nhịn được mà muốn quay mặt đi không dám nhìn. Bởi vì một chưởng vào ba năm trước đó của Viêm Tịch Minh, hắn trở thành người mà Diệp Vô Thần hận nhất, cũng là người sẽ ban cho hắn một cái chết ác độc nhất.

Vung tay, thân thể của Viêm Tịch Minh lập tức nện xuống mặt đất, co giật mấy cái rồi không có động tĩnh gì nữa. Bắc Đế tông nửa đêm tập kích Diệp gia, bốn người còn chưa xuất thủ được lần nào thì đã ba người chết, một người thì muốn chết cũng không được.

"Ha! Chúng ta tới rồi, để lại một tên cho chúng ta đi!"

Đây là tiếng hô hưng phấn của Sở Kinh Thiên, thanh âm vừa dứt, một bóng người cao lớn và một bóng người gầy yếu cũng đồng thời xuất thiện từ nóc nhà, sau đó cùng nhau nhảy xuống, Sở Kinh Thiên chân vừa chạm đất, Thượng Minh kiếm trong tay đã bồng bềnh ở cách trước mặt hắn mấy mét, ánh ra lam quang chói mắt, dù đứng xa nhưng vẫn cảm nhận được khí sắc bén từ bên trên phát ra.

Nhưng xungquanh, trừ Diệp Vô Thần và Viêm Thiên Uy từ không trung chậm rãi hạ xuống ra thì không còn ai đang đứng cả, trên mặt đất là hai khối băng vỡ nát, một khối băng nguyên vẹn, và một người không nhúc nhích. Sở Kinh Thiên đang vô cùng hưng phấn há hốc miệng, lắp bắp nói: "Sao lại như thế này. Chẳng lẽ đã giải quyết xong rồi ư? Vậy cũng nhanh quá rồi."

Theo Viêm Thiên Uy rời khỏi Diệp gia lôi theo Lãnh Nhai chạy tới đây, chẳng qua chỉ mất có không tới hai phút. Chẳng lẽ lần này Bắc Đế tông phái tới mấy tên lính tôm tướng cua không nên thân ư?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.