Thiên Thần

Chương 37: Thiên Thần bốn Thần




Diệp Vô Thần vung tay:

- Các ngươi đi xuống trước đi, ta tạm thời không có việc gì… À, khoan đã, hỏi các ngươi mấy vấn đề. –Diệp Vô Thần bỗng nghĩ tới gì đó, lại kêu bọn họ lại.

- Thiếu gia ngài hỏi.

- Đương kim hoàng đế tên gọi là gì?

- Điều này… -Hai huynh đệ đối mặt nhìn nhau, đều ấp a ấp úng nói:

- Thiếu gia, tên húy của hoàng đế, chúng ta…

- Hỏi các ngươi thì các ngươi cứ nói là được, lại không có người ngoài nghe thấy. –Diệp Vô Thần sắc mặt không vui.

- A vâng, tên thật của hoàng đế gọi là… Long Dận.

- Vậy hoàng đế đời trước thì sao?

- Tên Long Chính.

- Ồ. -Diệp Vô Thần thầm nghĩ, thì ra Long lão gia tử tên Long Chính. Ông ta cũng xem như một người khám phá hồng trần, chưa tới trung niên đã bỏ ngôi vị để cho con mình, sau cùng thậm chí ngay cả vinh hoa phú quý đều không cần, ẩn cư phía bắc Thiên Long, cam tâm làm một lão nhân bình thường không tranh giành với đời, cũng rời xa vòng xoáy quyền lợi và đấu tranh. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Long Dận, tuy chưa gặp qua nhưng y có lẽ sẽ là một hoàng đế hợp cách, có hết thảy thủ đoạn đế vương nên có. Mà Long Chính Dương, năm năm luyện tâm đã gột đi một vài thứ đế vương nên có trên người y. Tuy rằng y hiện tại rất thành khẩn gọi mình là huynh đệ, nhưng nếu sau khi y thật sự trở thành đế vường thì…

Diệp Vô Thần lúc ở kiếp trước thiên tư cao dọa người, trước bảy tuổi đã cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú không loại nào không đạt tới thành tựu kinh người. Càng thông hiểu lịch sử nhân văn cổ kim, lấy sự đúc kết của hắn, tuyệt đối không có khả năng trở thành huynh đệ bằng hữu trên ý nghĩa với đế vương, bằng không sẽ không có hai kết cục. Dù là trong "Lộc Đỉnh Ký" hư cấu, Khang Hi và Vi Tiểu Bảo khi ấy là một đôi huynh đệ thuần khiết biết nhường nòa, kết quả cuối cùng vẫn là Khang Hi giết Vi Tiểu Bảo--- tuy rằng Vi Tiểu Bảo đã dùng kế "kim thiền thoát xác" để trốn thoát.

- Vậy ta hỏi các ngươi câu nữa, nếu Thiên Long hoàng thất đã sử dụng họ Long, vậy thì có phải ý nghĩa rằng Thiên Long Quốc chúng ta thật sự có Long tồn tại hay không? –Diệp Vô Thần hỏi.

Hai huynh đệ Diệp Thất Diệp Bát mở to mắt, bị câu hỏi này của Diệp Vô Thần chấn kinh không nhẹ. Nghe đồn thiếu gia đã mất trí nhớ, nhưng thế này thì cũng mất quá nghiêm trọng rồi.

- Thiếu gia, truyền thuyết bắt đầu từ rất rất lâu trước kia, trong Thiên Diệt Hỏa Sơn ở cực nam Thiên Long Quốc chúng ta có một con Thần long cực lớn ngủ say, tên gọi Cực Viêm Thiên Long, nó đời đời kiếp kiếp bảo vệ cả Thiên Long Quốc. Mà Thiên Long Quốc cũng bởi con Cực Viêm Thiên Long này mà đặt tên.

- Ồ? Vậy có người từng thấy chưa?

Diệp Thất lắc đầu:

- Chưa từng có người thấy qua, chỉ là truyền thuyết rất rất lâu trước kia lưu truyền tới nay. Thiên Diệt Hỏa Sơn có thể nói là nơi nóng nhất cả Thiên Thần đại lục, người bình thường ngay cả tới gần đều không chịu được, càng đừng nói xâm nhập. Lúc ấy có rất nhiều cao thủ muốn hái Thiên Diệt Hỏa Long Quả sinh trưởng ở phụ cận trung tâm núi lửa nhưng đều táng thân ở trong đó.

- Nơi nóng nhất… Hỏa diễm nguyên tố ở đó nhất định cực kỳ sôi sục. –Diệp Vô Thần nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó bất chợt hỏi:

- Nơi linh khí dồi dào nhất Thiên Thần đại lục là ở đâu?

- Linh khí dồi dào nhất? –Diệp Thất và Diệp Bát vẻ mặt mù tịt.

- Nói như thế này nhé, Thiên Thần đại lục có những nơi nào khá đáng sợ, chẳng hạn giống như Thiên Diệt Hỏa Sơn vậy.

- Nơi đáng sợ nhất… -Diệp Thất gãi gãi đầu, vừa vắt óc suy nghĩ vừa nói:

- Tôi biết cũng không phải rất nhiều, chỉ nghe nói cực bắc Thương Lan Quốc nằm ở phía Bắc Thiên Thần đại lục lạnh dọa người, hơn nữa trải khắp đủ mọi loại hàn băng mãnh thú, người bình thường tuyệt không dám đi nơi đó, chỗ đó tương truyền còn có một tòa Tuyết Nữ Cung, sống bên trong là Tuyết Nữ được xưng thiên hạ đệ nhất thần y, có rất nhiều người vì cầu y mà bị chết cóng ở đó.

- Đại Phong Quốc nghe nói có một đoạn nhai khổng lồ dài liên miên vài chục dặm, tên gọi Đoạn Hồn Uyên, sâu không thấy đáy, người của Đại Phong Quốc từng thử đo độ sâu của nó, nhưng bất kể dùng phương pháp gì đều không chạm tới đáy của nó. Mà một vài người dùng dây thừng xuống thử đều biến mất giữa không trung, mọi người kéo lên chỉ là dây thừng trống trơn, không một ngoại lệ.

- Cực nam Quỳ Thủy Quốc có một Mê Thất Chi Địa người vào người chết, năm ấy ngay cả một Thiên cấp cao thủ của Quỳ Thủy Quốc sau khi tiến vào đều không trở ra. Truyền thuyết nói có vô số thượng cổ hung thú hết sức hung tàn lởn vởn trong đó.

- Những địa phương này đều rất đáng sợ, có điều… -Diệp Bát chen miệng nói:

- Nói đến địa phương đáng sợ nhất, nơi đâu cũng không bằng Phong Ma Tháp của Thiên Long Quốc chúng ta!

Nhắc tới Phong Ma Tháp, Diệp Thất cũng vội vàng gật đầu, trên mặt thậm chí còn lộ ra vẻ sợ sệt:

- Phong Ma Tháp ở ngay trong khu rừng rậm đen cách thành tây Thiên Long Thành hơn mười dặm, lúc đầu đó là nơi Thiên Long Quốc chúng ta dùng để giam giữ một ít trọng phạm thực lực cường đại, nhưng từ khi Thiên Thần đại lục bốn đại Thần cấp cường giả chế phục Thiên Phạt Chi Nữ sau đó đồng thời nhốt nàng vào Phong Ma Tháp mười năm trước, nơi đó đã trở thành địa phương đáng sợ nhất khủng khiếp nhất… Hôm đó, người vốn dĩ đang trông coi Phong Ma Tháp toàn thân đầy là máu chạy ra ngoài, một bên nói "tất cả đều chết rồi… đều chết rồi", sau đó… sau đó thân thể bỗng nổ tung…Rồi sau này, bất kể là ai tiến vào đó, hoặc vĩnh vĩnh không trở ra, hoặc sau khi trở ra thấy người thì cắn, qua không được bao lâu cũng sẽ lập tức chết. Hiện tại nơi đó đã thành cấm địa ai cũng đều biết của Thiên Thần đại lục, đừng nói tiến vào, ngay cả tới gần đều không dám, nếu đi về phía Đông, người bình thường thà đi vòng đường xa cũng tuyệt không đi qua rừng cây đen kia.

- Thiên Phạt Chi Nữ kia thật sự đáng sợ như vậy? Nàng bộ dáng thế nào? –Diệp Vô Thần rất có hứng thú hỏi.

- Không biết, bởi vì ngoại trừ bốn ngươi như Thần kia, những người nhìn rõ nàng bộ dạng thế nào đều đã chết rồi. –Diệp Thất rụt cổ đáp.

Đây là lần thứ hai Diệp Vô Thần nghe thấy cái tên "Thiên Phạt Chi Nữ", lần đầu tiên là từ trong miệng Sở Kinh Thiên, tin tức hai lần nhận được đều không hề khác nhau là mấy, cũng khiến hắn đối với "Thiên Phạt Chi Nữ" ai nấy đều kinh sợ này sinh ra hứng thú càng ngày càng nồng đậm.

- Vậy bây giờ hãy nói qua cho ta, bốn cao thủ Thần cấp kia là những ai? –Diệp Vô Thần bưng chén trà lên, nhẹ nhàng bón cho Ngưng Tuyết.

- Bốn đại Thần cấp cao thủ này, một người là Kiếm Thần Sở Thương Minh của Thiên Long Quốc chúng ta, truyền thuyết năm đó Thiên Long Quốc ta gặp nguy cơ, chính là Kiếm Thần tay cầm Thương Minh Kiếm bố trí Kiếm Thần trận ở chiến trường biên giới, lấy sức một người dọa lui mười vạn đại quân, khiến Đại Phong Quốc mấy năm nay không còn dám tùy tiện xâm phạm Thiên Long Quốc chúng ta nữa, Kiếm Thần là nhân vật thần thoại mà Thiên Long Quốc ta ai cũng không thể quên. Một người là Chiến Thần Phong Triêu Dương của Đại Phong Quốc, hắn là người duy nhất trong bốn đại Thần cấp cường giả giao sinh mệnh cho quốc gia, năm đó bởi vì một lời thề mà phát thệ cả đời bảo vệ hoàng thất Đại Phong Quốc, cho nên mấy năm nay hoàng cung Đại Phong Quốc chưa từng có một thích khách nào xuất hiện qua, khiến Đại Phong Quốc tiếc nuối chính là hắn chỉ bảo vệ, không nghe lệnh, càng sẽ không lên chiến trường.

- Người tiếp là Tuyết Nữ của Tuyết Nữ Cung tại Thương Lan Quốc, nàng chẳng những là thiên hạ đệ nhất thần y, mà còn là một cường giả khủng khiếp có được thực lực Thần cấp, nghe đồn chỉ cần nàng vung tay một cái, là có thể dễ dàng đóng băng một đội quân khổng lồ. Còn có một người tên gọi Vũ Tiều Tụy của Quỳ Thủy Quốc, chỉ là nghe đồn hắn cực ít xuất hiện, bình thường đều là tới không để lại vết, đi không để lại dấu, thân như quỷ mị. Thậm chí chưa ai từng thấy qua bộ dạng của hắn thế nào.

- Bốn đại Thần cấp cao thủ vốn dĩ không tiếp xúc lẫn nhau, nhưng bởi vì Thiên Phạt Chi Nữ năm đó quá đáng sợ, bốn người bọn họ cuối cùng đã liên thủ, chiến đấu trọn một đêm sau đó mới chế phục được nàng, đồng thời dùng Phong Ma Liên phong tỏa nàng lại… À, thiếu gia, Phong Ma Liên đó là Nam Hoàng Tông kia đưa cho, nói là thượng cổ kỳ vật gì đều có thể khóa, chỉ có Nam Hoàng Chi Kiếm gì gì kia mới có thể chặt đứt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.