Thiên Thần

Chương 259: Ta tên Hắc Hùng (Trung)




Hành vi của Lâm Viêm khiến người ở sân đều cảm thấy khinh thường, lại không thể nói gì. Y có thực lực cực cao, lại có quyền lực và địa vị cực cao, có ai dám thực sự trêu chọc, ai dám ra mặt nói thêm cái gì chứ. Đây chính là đặc quyền của người có thực lực tuyệt đối. Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu niên đã bị dọa đờ đẫn kia sắp chết vào tay Lâm Viêm.

Hắc Hùng tránh cũng không thể tránh dường như là liều mạng, cắn chặt răng, đánh mạnh một quyền nghênh đón bàn tay lửa của Lâm Viêm. Lực hai cánh tay gã trong đám người thường có thể nói là hãi người, nhưng ở trong mắt Lâm Viêm quả thực khó có thể lọt vào mắt, song ngay trong nháy mắt nắm tay Hắc Hùng đụng chạm vào bàn tay lửa của Lâm Viêm, trong đôi mắt Hắc Hùng lóe lên một luồng lệ mang người khác không thể phát hiện nổi. Trên người, bỗng tỏa ra khí thế đáng sợ so với lúc kiềm chế Lâm Khiếu còn vượt qua không biết bao nhiêu lần.

Khi Lâm Viêm chỉ dùng hai phần lực bỗng phát hiện ra thì nắm tay hai người đã đùng vào nhau. Ngọn lửa rực cháy kia bị khí tràng khổng lồ áp chế tắt ngúm trong nháy mắt, nơi hai nắm đấm va chạm truyền tới một tiếng vỡ vụn lan khắp cả sân, máu tươi hệt như mực phun bắn tứ tung, bốn ngón tay phải của Lâm Viêm đứt hết, cả xương tay phải cũng bị đánh gẫy thành bốn khúc, thân thể y như bị búa tạ nặng ngàn cân nện mạnh bay ra ngoài, trực tiếp vượt qua dãy ghế người xem, va lên bức tường vây dày chắc ở ven quảng trường, làm cả bức tường đều rung rinh dữ dội, suýt nữa đổ ụp xuống.

Nếu hai người đấu toàn lực, vậy thì thắng bại còn chưa biết được, Hắc Hùng tuy một quyền đánh bại Lâm Khiếu, nhưng ở đám người nhìn ra rõ ràng là Lâm Khiếu sơ ý bị quái lực đáng sợ của thiếu niên này đánh trúng, ai có thể tin, một thiếu niên ngờ nghệch mười lăm mười sáu tuổi lại có thực lực đáng sợ sánh ngang Lâm Viêm. Vì thế, hai phần lực của Lâm Viêm đấu với toàn lực bộc phát đột ngột của Hắc Hùng, cộng thêm Lâm Viêm mạnh ở ma lực, phòng ngự khá mỏng yếu, Hắc Hùng thì thiên về cường công dũng mãnh, kết quả cứ nghĩ là biết.

Giống như Lâm Khiếu, vết thương cực nặng, đau đớn tột độ, Lâm Viêm trước khi ngã xuống mặt đất đã hoàn toàn hôn mê. Quyền quý bốn phương đến xem thi đấu nhao nhao đứng dậy, toàn bộ vô cùng khiếp sợ dùng ánh mắt không dám tin nhìn vào thiếu niên một quyền trọng thương đồng thời đánh ngất Lâm Viêm này. Lâm Viêm, chính là người có thực lực Thiên giai, được xưng Hỏa Ma Sư đệ nhất Thiên Long Quốc! Ngoài khiếp sợ, họ ngay cả tiếng bi thảm của trên dưới Lâm gia đều đã gần như không nghe thấy. Mà những người thân có tu vi, nhất là những quyền quý nắm giữ ma võ thế gia kia, càng kinh hãi không thể kiềm chế. Khí thế Hắc Hùng bộc phát khi đánh về phía Lâm Viêm lúc nãy, khiến họ gần như không dám tin vào cảm giác của mình. Đó rõ ràng là khí thế vô hình chỉ cường giả Thiên cấp mới có thể tỏa ra.

Đây chỉ là một thiếu niên còn chưa trưởng thành đó!!!

- Ta không phải cố ý, ta không phải cố ý đâu… -Hắc Hùng thấy mình "gây họa lớn như vậy", ở trên đài luống cuống tay chân, gấp đến độ sắp khóc tới nơi:

- Lão gia gia kia rất lợi hại, ta sợ bị đả thương, sau khi trở về sẽ bị mẹ mắng, cho nên không cẩn thận dùng hết tất cả sức lực, ta thật sự không phải cố ý đâu…

- Ngươi… tên hỗn đản ngươi… -Lâm Chiến chỉ vào gã, vừa sợ vừa giận.

- Im miệng!

Một tiếng thét lớn uy nghiêm, Long Dận bỗng đứng dậy, mày nhíu chặt, ánh mắt quét qua, quát:

- Người đâu, mau đưa Lâm Khiếu và Lâm viện trưởng đi trị thương… Nhớ kỹ! Cho dù hao hết dược liệu quý giá nhất cũng phải giữ lấy cánh tay của Lâm viện trưởng, mau đi!

Đoàn người vội vội vàng vàng liên tục thi triển Quang Minh ma pháp với Lâm Khiếu và Lâm Viêm, sau đó cẩn thận chuyển đi. Lâm Chiến nghiến răng nghiến lợi nói:

- Hoàng thượng, tên hỗn đản này…

- Câm miệng cho ta! –Long Dận trầm giọng cắt ngang lời Lâm Chiến, hừ lạnh nói:

- Hừ! Trên sân đấu, đừng nói bị thương, sinh tử đều phải do mệnh trời an bài, chỉ có thể trách mình học nghệ không tinh, hoàn toàn không trách được người khác. Lâm viện trưởng tự mình phá hủy quy tắc, vô lý tấn công, bị trọng thương cũng là tự làm tự chịu, ngươi còn có lời gì muốn nói!

Lâm Chiến trực tiếp đờ đẫn, hoàn toàn không ngờ Long Dận lại nói ra những lời thiên vị rõ ràng cho thiếu niên. Lâm Cuồng bên người y túm mạnh y một cái, Lâm Chiến vội cúi đầu, hổ thẹn nói:

- Hoàng thượng giáo huấn rất đúng, là vi thần lỗ mãng, mong hoàng thượng tha tội.

Long Dận khẽ gật đầu xem như đáp ứng, sau đó xoay về phía Hắc Hùng không biết làm sao, trên mặt đổi thành nụ cười ôn hòa:

- Ngươi tên gì?

- Ta tên Hắc Hùng. –Nghe thấy có người hỏi gã, Hắc Hùng vô ý thức trả lời.

- Trẫm hổi chính là tên thật của ngươi.

- Tên thật? –Hắc Hùng ngớ ra, nói:

- Tên ta chính là Hắc Hùng mà.

- … -Người nông thôn dùng tên thô tục cả đời mà không có tên gọi chính thức cũng chẳng kỳ lạ, Long Dận đành bỏ qua, hỏi:

- Thế ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?

- Ta năm nay vừa tròn mười sáu.

- Thế cha ngươi tên gì?

- Cha ta tên… -Hắc Hùng vừa muốn trả lời, bỗng cảnh giác, cẩn thận hỏi:

- Vì sao ta phải nói cho ngươi biết, ngươi hỏi ta nhiều như vậy, còn không nói với ta ngươi tên gì đâu đấy.

- Ha ha. –Long Dận cười thản nhiên:

- Trẫm, là đương kim hoàng thượng, ngươi có biết hoàng thượng là ai không?

- Hoàng… hoàng thượng!? –Hắc Hùng trực tiếp há hốc mồm:

- Ngài.. ngài chính là hoàng thượng? Y phục ngài mặc đúng là màu vàng… ngài thật sự đúng là hoàng thượng?

Hắc Hùng như bị tên húy của hoàng thượng dọa sợ, thoắt cái quỳ xuống đất, cuống quít dập đầu, dập liên tiếp vài cái. Bộ dạng buồn cười đó khiến mọi người không thể không bật cười, hoàn toàn không cách nào gắn với thiếu niên như Ma thần một quyền trọng thương Lâm Viêm khi nãy.

- Ồ? Xem ra ngươi cũng chẳng phải không hề hay biết với trẫm. Không cần dập đầu, đứng dậy đi. –Long Dận nói.

- Mẫu thân tôi nói, hoàng thượng là người lợi hại nhất trên thế giới, nhìn thấy nhất định phải quỳ xuống dập đầu. –Hắc Hùng dè dặt nói.

- Vậy mẫu thân ngươi còn nói cho ngươi biết cái gì không? –Long Dận rất có hứng thú hỏi.

- Mẫu thân tôi còn nói, gặp hoàng thượng phải… phải hô vạn tuế, còn nói phải rất nghe lời, còn phải nghe lời hơn cả trước mắt mẫu thân, hoàng thượng bảo làm gì thì làm cái đó. –Hắc Hùng đối mặt với Long Dận, cung kính quỳ ở trên đất không dám đứng lên, trên mặt vừa là hoảng sợ vừa là sùng bái, còn không ngừng dùng ánh mắt lén quan sát Long Dận, vài phần hiếu kỳ, vài phần nhiệt liệt, còn có vài phần kính ngưỡng như nhìn thấy thần linh.

- Ha ha ha ha! –Long Dận cười to một trận, cười vô cùng vui vẻ:

- Vậy trẫm hỏi ngươi, nhà ngươi xa tận An Khánh Thành, vì sao hôm nay lại tới đây tham gia thi đấu?

Hắc Hùng trợn trừng mắt, kinh hô:

- Hoàng thượng quả nhiên lợi hại thật, ngay cả nhà tôi ở đâu đều hay biết… Tôi thực ra không muốn tới nhưng mẫu thân tôi nói nơi đây có thi đánh lộn, sau khi thắng còn có thể được làm quan lớn, tôi sức lớn, biết đâu thật sự có thể thắng, đến lúc ấy làm quan lớn, cha mẹ tôi cũng sẽ được hưởng phúc theo. Cho nên, mẫu thân tôi liền nhờ người dẫn tôi tới. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Thì ra là thế, nếu mẫu thân ngươi từng dạy ngươi hoàng thượng bảo làm gì thì ngươi phải làm cái đó, vậy trẫm bây giờ bảo ngươi đánh nhau với một người, nếu ngươi có thể đánh thắng hắn, trẫm liền cho ngươi làm quan, còn đón cha mẹ ngươi vào trong thành hưởng phúc, thế nào? –Long Dận cười ha ha nói. Có lẽ lúc này ngoại trừ Hắc Hùng ngờ nghệch, ai cũng nhìn ra ý đồ của Long Dận. Đích xác, một kẻ có bản lĩnh hãi người, lại có tâm tính như thế, bất kỳ ai cũng sẽ có lòng thu giữ cho mình sử dụng, bởi vì một kẻ như thế thực sự khống chế quá dễ.

-Hả? Thật sao? Thật có thể làm quan to? Là quan còn lớn hơn thôn trưởng chỗ tôi à? –Hắc Hùng trợn to mắt, hưng phấn kêu lên.

- Ha ha ha ha, không sai, là quan rất lớn, so với thôn trưởng ngươi biết còn lớn hơn gấp trăm ngàn lần. –Y ghé mắt, nói:

- Lý lão, ngươi lên!

- Vâng! –Lý lão một mực trầm mặc không nói đáp lời, nhún người một cái nhảy lên đài thi đấu, cũng không nói nhảm, gầm nhẹ một tiếng, một chưởng vỗ về phía Hắc Hùng.

Một người là Thiên cấp cung phụng tuổi quá thất tuần, uy chấn Thiên Long bên người Long Dận, không ai không biết. Một người là thiếu niên hoang dã tuổi mười lăm mười sáu, chưa từng có người thấy qua nghe qua. Mọi người trong sân toàn bộ tập trung tinh thần, nhìn chằm chặp vào hai người trong sân, nhưng bất kể kết quả trận đấu này thế nào, chỉ dựa vào một quyền thiếu niên đánh trọng thương Lâm Viêm, thì sau ngày hôm nay, tên của gã nhất định sẽ vang khắp thiên hạ. Bởi vì dẫu là bốn đại Thần cấp cường giả được Thiên Thần đại lục công nhận trước mắt, tuổi tác như thế cũng tuyệt không có bản lĩnh này. Thiếu niên hoang dã ngang trời xuất thế ấy, trong lúc họ không hề chuẩn bị mang lại cho họ một chấn động cực lớn.

Đối mặt với thế công của Lý lão, Hắc Hùng vốn dĩ không biết tránh né, một quyền không chút hoa mỹ đón tới, nhưng lập tức, mắt gã hoa lên, thân ảnh Lý lão đã biến mất không thấy đâu, như quỷ mị vút đến bên trái gã, hai tay vận sức chờ phóng đồng cùng lúc đánh mạnh lên vai gã, một tiếng trầm đục nặng nề, đánh thân thể gã lăn liên tiếp mấy vòng trên đất.

Một đòn này của Lý lão hoàn toàn có khả năng khai sơn phá thạch, nhưng đánh lên người Hắc Hùng lại như va vào sắt thép, chỉ đánh lui gã vài thước, sau khi Lý lão mượn lực vọt về sau, mu bàn tay đỏ ửng, lòng bàn tay loáng thoáng phát đau, trong lòng vô cùng hoảng sợ.

Hắc Hùng từ trên đất bò dậy, lấy tay tùy ý phủi phủi bụi bặm trên người, vặn vặn bả vai trái, sắc mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc:

- Lão gia gia, ông thật lợi hại, chúng ta lại đến.

Một tiếng trầm đục lúc nãy chứng minh uy lực một chưởng ấy là kinh người cỡ nào, mà Hắc Hùng vẻ mặt như không có việc gì không biết khiến bao nhiêu người trợn tròn mắt, trong lòng chấn động. Thiếu niên này chẳng những có nắm đấm như sắt, còn có thân thể cũng như sắt.

Sắc mặt Lý lão càng thêm ngưng trọng, hai nắm tay cũng nắm chặt lại. Y đã nhiều năm không dùng ra toàn lực, không ngờ hôm nay lại buộc phải dùng toàn lực nhằm đối phó một thiếu niên tuổi chưa đến đôi mươi. Quả nhiên anh hùng xuất thiên niên, sóng sau đè sóng trước, trong thiên hạ, không biết còn tiềm ẩn bao nhiêu kỳ nhân dị sĩ không cho người ta biết. Y thận trọng hít một hơi, đột ngột xông lên, bước chân đạp hư không, thân ảnh trong lúc di chuyển một chia làm hai, rồi làm bốn, rồi lại làm tám, mãi đến khi khiến người ta hoa cả mắt. Trên người Lý lão chưa bao giờ mang vũ khí, vũ khí chính là hai tay, thân pháp càng biến ảo khó lường.

Trước mắt hư hư thực thực, Hắc Hùng hoàn toàn không phân biệt rõ đâu mới là thật, hơi ngây người một chút, một luồng kình phong liền từ bên phải truyền tới, trên cổ đã trúng một chiêu lấy tay làm đao, trực tiếp đánh ngoặt cổ gã. Hắc Hùng gạt cổ, cố vặn lại, cũng mặc kệ trước mắt là hư hay là thực, một quyền đánh mạnh tới, sau đó liên tiếp đánh mạnh, một quyền nhanh hơn một quyền, trước mắt đừng nói là một người, cho dù là một thah cương đao, bị nắm đấm của gã đánh trúng thì cũng sẽ tan tành, mà bản thân gã lại bình an vô sự.

Hắc Hùng đi theo lộ tuyến cương mạnh bền chắc, công kích phòng ngự đều vô cùng hãi người, nhưng phương diện tốc độ và linh hoạt lại cực kỳ thiếu sót. Đây là khuyết điểm rõ ràng nhất của gã. Gã vung ra từng quyền, lại không một quyền đánh trúng Lý lão. Ngược lại nơi nắm đấm đi qua, đám người trên ghế xem đều cảm nhận được một cỗ áp lực nặng trĩu khiến họ nghẹt thở phả vào mặt, trong lòng ai nấy đều hoảng sợ. Cách xa như thế, quyền phong còn như thế, nếu đánh lên người, há chẳng phải trực tiếp nát thây!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.