Thiên Thần

Chương 257: Uy hiếp




Lâm Cuồng một mực trầm mặc rốt cuộc không nhịn nổi quát lạnh:

- Diệp Vô Thần, lá gan ngươi thật lớn, ngay những lời như thế đều nói ra, trong mắt ngươi còn có hoàng thượng hay không!

Long Dận khoát tay, cắt ngang lời y, trên mặt lại không thấy vẻ bực tức nói:

- Vô Thần, ngươi oán hận trẫm năm đó gả tỷ ngươi cho Đại Phong Quốc? Quả thật năm đó đích thật là trẫm sai lầm. May mà ngươi đại nạn không chết, lòng trẫm cũng hơi cảm thấy an ủi. Chỉ là, chuyện thiết kiếm không phải việc nhỏ, đúng như lời ngươi, thiết kiếm trên người ngươi chẳng những sẽ không mang lại cho ngươi chỗ tốt gì, ngược lại sẽ mang tới tai nạn cho ngươi, nhưng bảo tàng tổ tiên lưu lại với Thiên Long Quốc ta lại là cực kỳ quan trọng, nếu có tài phú này, Thiên Long Quốc sẽ không còn sợ Đại Phong nữa. Dẫu trong lòng ngươi có tức gaianj, cũng không thể coi chuyện này thành trò đùa được. –Long Dận ngừng một lát, nói:

- Ngươi thành thật trả lời trẫm, thanh thiết kiếm đó rốt cuộc còn ở trên người ngươi không?

Long Dận một mực cố nén không nổi giận. Cảm giác Diệp Vô Thần mang tới cho y dường như đã thay đổi, ba năm trước, tuy Diệp Vô Thần ở trước mặt y tương tự cũng cực kỳ thản nhiên, nhưng ít ít nhiều nhiều cũng làm ra dáng vẻ cung kính. Mà lần này, từ khi y tiến vào cửa đến bây giờ, giọng điệu của hắn tuy khách khí nhưng thần thái chẳng những không có chút cung kính nào, ngược lại một mực ngẩng cao đầu, vẻ mặt ôn hòa tùy ý, hoàn toàn không coi y thành vua một nước, mà là coi như một người bình thường hết mức… Kiểu ánh mắt ấy, rõ ràng là kiểu nhìn xuống không hề che giấu.

Lúc này tuy hắn tê liệt ngồi trên xe lăn, Lý lão và Lưu lão cũng hết sức khẳng định nói hắn kiếp này đã phế, nhưng từ trên người hắn, y lại cảm nhận được áp lực nặng nề hơn so với trước kia không biết bao nhiêu lần. Lại nghĩ đến hành vi của hắn ở Đại Phong Quốc lúc trước, còn có thiếu nữ áo đen đáng sợ kia, y cố nén không nổi giận, tận khả năng thăm dò thanh thiết kiếm kia. Điều đầu tiên trong thuật của đế vương chính là – nhịn! Mừng giận không lộ ra ngoài.

- Có thì thế nào? Không có thì thế nào? –Diệp Vô Thần cười mỉa, không chút cố kỵ nhìn sắc mặt y. Hai người một ngồi một đứng, nét mặt một người tùy tiện một người phức tạp, ngược lại giống như hắn mới là bề trên vậy.

- Nếu còn thì mau chóng giao ra, hoàng thượng còn có thể miễn tội mạo phạm của ngươi ngày hôm nay, nếu không còn… ngươi đánh mất di vật quan trọng của Thái tổ hoàng đế như thế, tội đáng muôn chết! Ngươi phải suy nghĩ rõ ràng. –Lâm Cuồng vẻ mặt tức giận nói.

- Tội đáng muôn chết? Hay cho một câu tội đáng muôn chết, vậy Lâm đại nhân có biết năm đó là hoàng thượng đáp ứng Vô Thần có thể tùy tiện chọn bất kỳ vật nào trong kho bảo vật, sau khi ta lấy được thiết kiếm, hoàng thượng cũng chưa từng tỏ vẻ dị nghị. Từ lúc đó trở đi thanh kiếm ấy chính là thứ thuộc về Diệp Vô Thần ta. Nếu đã là vật của ta, mà đã không thuộc về bất kỳ người nào khác, vậy vì sao ta phải hào phóng giao đồ vật của mình ra như vậy chứ? Nếu nói làm mất di vật của Thái tổ… Kiếm đó là hoàng thượng tặng cho ta, hoàn toàn là mất bởi hoàng thượng, dựa theo lời Lâm đại nhân, tội đáng muôn chết chẳng phải là hoàng thượng hay sao? –Diệp Vô Thần không nhanh không chậm nói.

Lâm Cuồng tức đến cả người run rẩy:

- Ngươi, thằng nhãi Diệp gia, ngươi thật tưởng rằng ngươi giết Phong Triêu Dương liền có thể cuồng vọng như thế, ngay cả hoàng thượng đều có thể không đặt vào trong mắt ư…

- Đủ rồi!! –Long Dận rốt cuộc đùng đùng nổi giận, y quát lớn một tiếng, khiến không khí xung quanh thoáng chốc lạnh xuống. mà đúng vào lúc này, toàn thân Long Dận bỗng cứng đờ, vô ý thức nhìn về phía đằng trước… Nơi cửa sân đình viện bên phải, y nhìn thấy một nửa thân ảnh nho nhỏ màu đen. Từ góc y đứng, cũng chỉ có thể nhìn thấy một nửa thân thể của nàng. Lúc này, đôi mắt nàng rơi lên người Diệp Vô Thần, len lén nhìn hắn. Mà vừa nãy, chính là đôi mắt này đã quét mắt y một cái vào lúc y chuẩn bị nổi giận, tuy không tỏa ra bất kỳ sát khí nào, nhưng lại khiến y cảm thấy như bị con ác ma đáng sợ nhìn chằm chằm, tùy thời có thể cắn đứt cổ y, nội tâm bỗng run rẩy.

Từ lần đầu tiên bị Đồng Tâm dùng khí thế khóa chặt vào ba năm trước, làm y đi một vòng qua Quỷ Môn Quan, ba năm nay y chưa từng sút giảm sự sợ hãi với Đồng Tâm. Khí thế của nàng thật sự quá ư đáng sợ, lúc đó chỉ vẹn vẻn bị đôi mắt nàng nhìn chằm chặp, liền khiến y hoàn toàn nghẹt thở, trong nháy mắt mất đi năng lực khống chế thân thể --- đó là một thứ cảm giác đáng sợ tùy lúc đều sẽ mất đi tính mạng. Y cũng chưa từng quên lời Lý lão và Lưu lão báo cho y lúc ấy, đừng nói trêu chọc, ngay cả nhìn đều không dám nhìn thêm. Y từng tính qua với miêu tả về thực lực của Lý lão và Lưu lão với nàng, nếu nàng muốn một mình xông vào hoàng cung lấy tính mạng y, y sẽ có bao nhiêu cơ hội bảo vệ tính mạng --- đáp án lại là, tuyệt đối không có may mắn. Nàng muốn lấy tính mạng y, trừ phi bên người y có cường giả Thần cấp như Phong Triêu Dương, bằng không chỉ đơn giản như lấy đồ trong túi, những thị vệ cung đình kia toàn bộ đều là vật trang trí.

Người sợ chết nhất trên đời vĩnh viễn là những người tay nắm quyền to và tài phú cực lớn. Long Dận tâm cảnh kiên định, không phải người thường có thể bằng, nên sự sợ hãi với cái chết cũng vượt xa người thường.

Y cố nuốt giận xuống, hừ lạnh một tiếng, bước mau rời đi. Lâm Cuồng và Lâm Chiến không ngờ rằng Long Dận lại giận dỗi rời đi như thế, ngớ ra một lúc sau đó vội vàng đuổi theo.

- Chờ đã! Vô Thần có lời muốn hỏi hoàng thượng. –Diệp Vô Thần lại chẳng buông tha, ngược lại gọi bọn họ lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Long Dận dừng bước chân, xoay người lại trầm giọng nói:

- Ngươi còn có lời gì muốn nói.

- Hoàng thượng hình như quên một chuyện rất quan trọng. –Diệp Vô Thần nhếch mép, cười vô cùng thoải mái, như không nhìn thấy sắc mặt nén giận của Long Dận:

- Ba năm trước, hoàng thượng từng trước mặt văn võ bá quân tuyên bố gả Phi Hoàng công chúa cho Vô Thần, ba năm sau thành hôn, nay thời hạn ba năm đã tới, Phi Hoàng công chúa năm nay cũng đã tròn mười sáu, không biết hoàng thượng lúc nào để Phi Hoàng công chúa thành hôn với Vô Thần.

Long Dận chau mày nói:

- Trẫm đã ban hôn Hoàng Nhi cho Lâm gia Lâm Khiếu, việc này đừng nhắc lại nữa.

- Đừng nhắc lại nữa? –Sắc mặt Diệp Vô Thần trầm xuống:

- Lời này của hoàng thượng có ý gì? Nếu ngươi đã trước mặt nhiều người như vậy hứa gả Phi Hoàng công chúa cho ta, thì Phi Hoàng công chúa chính là thê tử tương lai của ta, bây giờ lại muốn thê tử tương lai của ta gả cho người khác, còn muốn ta đừng nhắc lại nữa, hoàng thượng đang đùa bỡn Vô Thần ư?

Long Dận thở dốc nặng nề một hơi, đè nén cơn lửa giận đang dần tăng lên, không mặn không nhạt nói:

- Ngày ấy chợt nghe tin dữ, cho rằng ngươi không thể sống sót, trẫm luôn không thể để ái nữ của trẫm cả đời tuân theo một cuộc hôn ước đến già, liền gả nàng cho Lâm Khiếu, có gì không ổn?

- Ha ha ha ha, hay cho một câu "chợt nghe tin dữ", xin hỏi hoàng thượng lúc đó có tận mặt chứng kiến ta chết? Hay là tận mắt nhìn thấy thi thể của ta không? Nếu không có, ngươi dựa vào cái gì xác nhận ta đã chết? Theo ta được biết, hoàng thượng chỉ vào ngày thứ hai sau khi "chợt nghe tin dữ" liền gả thê tử tương lai của ta cho Lâm Khiếu. Có phải nếu hoàng thượng ngày mai chợt nghe tin Lâm Khiếu chết, thì sẽ gả nàng cho một người khác hay chăng? –Diệp Vô Thần mỉa mai nói.

Bởi vì Đồng Tâm ở cạnh, Long Dận trong lòng sợ hãi vẫn kiệt lực áp chế, mà Diệp Vô Thần thì càng thêm chèn ép, còn là vẻ hoàn toàn trở mặt, khiến người ta không thể không kinh ngạc vì sao hắn muốn cố ý làm căng quan hệ với hoàng thượng. Ngay cả Diệp Nộ và Diệp Uy trong lòng cũng càng lúc càng kinh hãi, cố nhịn không nói không lời.

Thiếu niên đen cường tráng đứng ở đằng sau Long Dận, một mực rõ ràng nghẹn một bụng lửa giận đứng ra, quát lớn:

- Ngươi ngươi ngươi sao có thể nói chuyện với hoàng thượng như thế, nếu ngươi không khách khí với hoàng thượng nữa, Hắc Hùng ta sẽ không khách khí với ngươi đâu.

Trong thanh âm của nó lộ ra vẻ tính trẻ con, thoạt nghe hoàn toàn không có cảm giác thô tục, giọng điệu cũng ngắc nga ngắc ngứ, không có lực uy hiếp như hình thể. Thiếu niên tự xưng "Hắc Hùng" này đùng đùng nổi giận nhìn Diệp Vô Thần, hai cánh tay cường tráng dị thường cũng giơ lên, trong cơn tức giận, một cỗ khí thế như có như không tỏa ra, khiến Lý lão và Lưu lão cũng có một cảm giác hơi nghẹt thở.

- Trở lại! –Long Dận khẽ quát một tiếng. Hắc Hùng vừa mới bày ra tư thế lập tức thu cánh tay về, ngoan ngoãn trở về bên người Long Dận, không dám có một chút ngỗ nghịch. Chỉ là đôi mắt kia vẫn hừng hực nhìn Diệp Vô Thần.

- Ngươi nói không sai, chuyện này quả thật là trẫm quá sơ suất. Nhưng nếu trẫm đã sai một lần, thì càng không nên sai lần thứ hai. Nếu trong lòng ngươi có oán, trẫm sẽ gả con gái nhỏ nhất Phi Vũ công chúa của trẫm cho ngươi, ngươi hài lòng chăng?

Lâm Cuồng và Lâm Chiến trực tiếp ngây ngốc đứng đó, gần như cho là tai mình có vấn đề. Họ nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra đối diện với Diệp Vô Thần chèn ép quá mức, hoàng thượng không nổi giận đã khiến người ta khó hiểu, ngược lại còn ép dạ cầu toàn như thế… Nếu Diệp Vô Thần lúc này vẫn là nhân vật đáng sợ chém giết Chiến Thần ba năm trước kia, hoàng thượng làm như thế còn có thể lý giải, nhưng hiện tại hắn chỉ là một kẻ ngay cả đứng đều đứng không nổi, hoàng thượng cớ gì phải như thế?

Diệp Nộ và Diệp Uy cũng đưa mắt nhìn nhau, mặt đầy khó hiểu và ngưng trọng.

- Nếu hoàng thượng muốn gả Phi Vũ công chúa, Vô Thần đương nhiên không dám có điều bất mãn. Nhưng việc Phi Hoàng công chúa đã gả cho Vô Thần, mong rằng hoàng thượng đừng quên. Nàng và ta có hôn ước, chính là đã thuộc về Diệp Vô Thần ta. Người khác, mặc kệ là ai, đừng nói cưới nàng, ngay cả chạm đều không thể chạm. Việc này, mong rằng hoàng thượng suy nghĩ… cho KỸ!

Những lời này chẳng những là vui vẻ tiếp nhận Phi Vũ công chúa, đồng thời không hề bỏ qua chuyện với Phi Hoàng công chúa. Trong giọng điệu, thậm chí còn mang theo sự uy hiếp.

Khóe miệng Long Dận co giật dữ dội vài cái, hai đấm nắm chặt, khi mọi người cho rằng y rốt cuộc bị ép đến nổi giận lôi đình, thì y lại nặng nề "hừ" một tiếng, phất tay áo rời đi.

Lâm Cuồng và Lâm Chiến, còn có thiếu niên tên Hắc Hùng kia tức tốc theo sau. Sau khi ra khỏi Diệp gia rất lâu, Lâm Cuồng mới lo sợ nói:

- Hoàng thượng, thằng nhãi Diệp gia mạo phạm hoàng thượng như thế, vì sao hoàng thượng còn khoan dung với hắn như vậy. Tuy ba năm trước hắn chém Chiến Thần và vạn quân Đại Phong Quốc, nhưng biểu hiện của hắn hôm nay, cuồng mọng đến mức hoàn toàn không đặt hoàng thượng vào trong mắt. Hơn nữa hắn đã là một phế nhân, dẫu hoàng thượng hổ thẹn với hắn vì chuyện năm đó, thì cũng hoàn toàn không cần…

Lâm Cuồng nói tới đây, liếc trộm quan sát phản ứng của Long Dận. Y không biết rằng, bên người Diệp Vô Thần còn có một Đồng Tâm khủng bố.

Đế vương sở dĩ được xưng là đế vương, bởi vì họ là chí cao vô thượng trong một phương lãnh thổ, có được thân phận cao quý nhất, nắm giữ quyền lợi tối cao và quyền sinh sát với vạn dân, không ai có thể bất kính, không ai dám vô lễ, bằng không chỉ cần đế vương đôi câu vài lời, liền có thể lấy đi tính mạng hắn. Cho nên từ cổ chí kim không biết có bao nhiêu người vì bước lên bục đế vương mà huynh đệ tương tàn, đồng môn tắm máu, thần tử phản loạn… Mà Long Dận thân là vua Thiên Long Quốc, lại bị hậu nhân thần tử trước mặt nhiều người ngạo nghễ đối đáp, không cung không kính, cuối cùng thậm chí còn chèn ép. Mà y, ấy vậy lại trong lòng có cố kỵ không thể phát tác. Bởi vì thứ Diệp Vô Thần dựa vào, là thứ y sợ hãi nhất. Trước kia hắn không hề biểu lộ, mà lần này trở về, hắn hoàn toàn không có ý che giấu, bộc lộ rõ ràng.

- Thằng nhãi Diệp gia, khinh người quá đáng! –Long Dận nghiến răng nghiến lợi, giọng căm hận nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.