Thiên Thần

Chương 148: Thiên Huyễn Trận




Ngày thứ mười sau khi Diệp Vô Thần rời khỏi Thiên Long Thành.

- Phi Hoàng công chúa, nô tỳ…

Nghe thấy thanh âm, Long Hoàng Nhi bật tưng lên ghế như lò xo, xông vụt tới, túm y phục cung nữ vội vã hỏi:

- Chàng đã về chưa?

- Diệp công tử vẫn chưa về… Họ đều nói Diệp công tử ước chừng phải nửa tháng sau mới có thể trở về, cho nên công chúa… -Cung nữ giải thích nói. Mà lời giải thích này ả cũng đã nói qua nhiều lần với Phi Hoàng công chúa, nhưng Long Hoàng Nhi mỗi ngày vẫn sai ả đi thăm dò tin tức một lần.

Long Hoàng Nhi thất vọng buông lỏng hai tay, buồn bực kém vui phất tay bảo ả đi xuống. Ngồi về ghế, nàng lại cầm mảnh gấm trắng còn chưa thêu xong kia lên, bất đầu cẩn thận tỉ mỉ thêu tiếp, thủ pháp của nàng lúc này đã thuần thục hơn nhiều so với mười ngày trước, mà trên từng ngón tay trắng muốt ấy đã thêm vài đốm nhỏ màu đỏ, nhưng chưa bao giờ từng nghĩ muốn buông tha, bởi vì đây là lần đầu tiên nàng dùng đôi tay của mình làm một món đồ cho hắn. Lúc này, bên trên đã thêu ra một… thoạt nhìn hình dạng miễn cưỡng có thể gọi là con người.

Chính điện Thiên Long, văn võ bá quan chia ra đứng hai bên, Long Dận quét mắt trái phải một cái, vẻ mặt ngưng trọng nói:

- Sáng nay trẫm vừa mới nhận được tin tức, tân hoàng đế Phong Liệt của Đại Phong Quốc đã đăng cơ ngày hôm qua, lần đăng cơ này y chẳng những không mời Thiên Long Quốc ta cùng với Quỳ Thủy Quốc, Thương Lan Quốc tới, ngược lại vào ngày đăng cơ bèn lập con cả Phong Lăng làm thái tử, đồng thời trước mặt mọi người tuyên bố sai thái tử Phong Lăng mấy ngày sau đi sứ sang Thiên Long Quốc ta một chuyến để bái phỏng hoàng đế Thiên Long Quốc. Việc này, các ái khanh thấy thế nào?

Chính điện Thiên Long lặng ngắt như tờ, ai nấy đều lộ ra vẻ nghĩ ngợi, Gia Cát Vô Ý bước ra khỏi hàng nói:

- Hoàng thượng, không biết Phong Liệt có phái hoàng tử khác tới bái phỏng hoàng đế Quỳ Thủy Quốc và Thương Lan quốc hay không?

Long Dận nói:

- Không có. Chỉ vẻn vẹn nhằm vào Thiên Long Quốc ta, đây cũng chính là điểm trẫm lo lắng nhất. Với dã tâm của Phong Liệt nhằm vào Thiên Long Quốc ta năm đó, trẫm tuyệt không tin lần này tới chỉ vì thăm hỏi Thiên Long Quốc ta, việc này tất có trá.

-Hoàng thượng! –Lâm Chiến bước ra khỏi hàng nói:

- Năm đó Đại Phong Quốc quốc lực hùng hậu, một nước có thể địch bằng ba nước ta. Hiện giờ yên lặng hai mươi năm nuôi binh dưỡng tướng, Phong Liệt ắt có động thái, đại chiến gần như không thể tránh khỏi. Thần cho rằng, nếu sớm muộn cũng phải chiến, chi bằng nhân cơ hội bắt giam thái tử Đại Phong Quốc làm ngòi dẫn, khiến Đại Phong Quốc ném chuột sợ vỡ bình…

- Việc này tuyệt đối không thể! –Diệp Nộ thét lớn một tiếng cắt ngang y, nghiêm túc nói:

- Thái tử Đại Phong Quốc dám tự mình tới có thể thấy được sự quyết đoán của gã, nếu Thiên Long Quốc ta lại giam cầm gã, thanh danh tôn nghiêm còn đặt ở đâu! Uy tín Thiên Long Quốc ta ở đâu? Dẫu thực sự có thể uy hiếp Đại Phong Quốc, thì người trong thiên hạ sẽ đối đãi với Thiên Long Quốc ta thế nào? Huống hồ Chiến Thần Phong Triêu Dương của Đại Phong Quốc cả đời lấy bảo vệ hoàng thất Đại Phong làm trách nhiệm, nếu thái tử Đại Phong bị bắt, ắt sẽ dẫn Phong Triêu Dương tới, Chiến Thần vừa ra, thiên quân vạn mã đều khó có thể ngăn trở, Thiên Long Thành ta ắt sẽ bởi vậy mà gặp nạn, tuyệt đối không thể!

- Diệp lão tướng quân nói không sai. –Gia Cát Vô Ý phụ họa nói:

- Lời này tuyệt không thể bắn tiếng, kế sách giam cầm tuyệt không thể được. Nếu Đại Phong Quốc lo chúng ta giam cầm, há có thể phái Thái tử tới.

Trên mặt Lâm Chiến trắng đỏ đan xen, tự biết biện bác không có kết quả, hổ thẹn nói:

- Hai vị tướng quân nói rất đúng, là Lâm mỗ nghĩ quá đơn giản.

Long Dận nhíu mày gật đầu hỏi:

- Diệp lão tướng quân, theo ý của ngươi, chúng ta nên đối phó thế nào.

Diệp Nộ ôm quyền nói:

- Hoàng thượng, mục đích lần này thái tử Đại Phong Quốc tới không ngoài ba điều. Thứ nhất là dò xét quân đội Thiên Long Quốc ta, cái gọi là biết người biết ta, điều này cũng tượng trưng cho dã tâm của Phong Liệt hiển lộ không thể nghi ngờ, không mất bao lâu ắt sẽ mưu tính Thiên Long Quốc ta. Thứ hai là lập uy. Thứ ba… Thiên Long Quốc ta, Quỳ Thủy Quốc, Thương Lan quốc mấy năm nay chung sức áp chế Đại Phong Quốc, mất một trong số đó thì môi hở răng lạnh, lần này duy chỉ bái phỏng Thiên Long Quốc ta, người phái tới còn là thái tử tôn quý, cũng không ngoài ý ly gián, khiến Quỳ Thủy và Thương Lan sinh nghi trong lòng.

Long Dận không ngừng gật đầu, trong lòng thầm cảm thán. Diệp Nộ chung quy vẫn là Diệp Nộ, các phương diện năng lực đều tuyệt không phải Lâm Cuồng Lâm Chiến cố nâng đỡ lên có thể so sánh. Đây cũng là vì sao y luôn tính kế muốn lặng lẽ khống chế Diệp gia vào trong tay, lại chưa từng châm chĩa ngoài sáng bao giờ, càng chưa từng nghĩ muốn mất Diệp gia, bởi vì trụ cột quân sự của Thiên Long Quốc là Diệp gia, nếu không có Diệp gia, dẫu có Quỳ Thủy Quốc và Thương Lan Quốc áp chế ở hai cánh, thì Thiên Long Quốc cũng sớm đã mất bởi tay Đại Phong Quốc.

- Bởi vậy lão thần cho rằng, nên lập tức viết thư cho hoàng đế Quỳ Thủy, Thương Lan, báo cho họ biết không lâu nữa Đại Phong Quốc ắt sẽ có động tác lớn, nói rõ quan hệ lợi hại trong việc môi hở răng lạnh, tùy lúc làm tốt công tác chuẩn bị chiến tranh. Thêm nữa, trước khi thái tử Đại Phong tới phải đánh đòn gió, bộc lộ quốc uy Thiên Long lên gấp bội, kinh sợ Đại Phong Quốc, khiến họ không dám manh động. Cái khác, hết thảy theo sự an bài của hoàng thượng. Lão thần cho rằng trong lòng hoàng thượng đã có tính toán. Tân thái tử Đại Phong Quốc lần này ắt hẳn là lần đầu tiên tới Thiên Long ta. Nếu gã đã muốn tới, vậy thì để cho gã kiến thức thế nào là quốc uy của Thiên Long ta, tuyệt không thể yếu trên khí thế!

Bàn về đối phó Đại Phong Quốc, ai có thể có uy tín hơn Diệp Nộ. Nếu ông đã mở miệng thì chẳng còn ai mở lời bổ sung nữa. Long Dận nói:

- Diệp lão tướng quân nói không sai, Đại Phong Quốc tuy mạnh nhưng Thiên Long Quốc ta tuyệt không thể yếu trên khí thế. Vì quốc dân Thiên Long ta, có thể không chiến thì không chiến. Nếu thật sự phải chiến, thì Thiên Long Quốc ta sẽ không sợ bất cứ một ai! Việc này tạm thời không truyền ra ngoài. Diệp lão tướng quân, Gia Cát tướng quân, Phong Lăng lần này tới ắt sẽ mượn cớ hòng tra xét quân đội ta, các ngươi hãy chuẩn bị khẩn cấp mọi thứ trong vòng ba ngày, cốt phải khiến chúng kinh sợ!

…………………………………..

- Ngày xửa ngày xưa, có một cô tiên nữ rất rất đẹp…

- Ngươi đừng kể câu chuyện này với ta nữa. –Mộng Chỉ mặt lạnh tanh hừ nói, chỉ là trong thanh âm lạnh lùng đã mang theo ít nhiều ý tứ.

Mỗi lần Diệp Vô Thần kể câu chuyện này, Ngưng Tuyết và Đồng Tâm đã biết rõ nguyên cớ đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn Mộng Chỉ, Ngưng Tuyết thậm chí còn hỏi:

- Mộng tỷ tỷ, tỷ thât sự có thể ăn được như vậy á??? –Cho nên, mỗi lần hắn kể đến "ngày xửa ngày xưa có một cô tiên nữ…" nàng liền có một nỗi xúc động muốn một kiếm đâm chết hắn.

Mà nàng không nhận ra rằng, quan hệ giữa bọn họ do đó cũng kéo gần chút đỉnh, ở chung nhiều ngày như vậy, tuy nàng vẫn trầm mặc ít nói nhưng thỉnh thoảng đã chủ động mở miệng nói chuyện. Ánh mắt khi nhìn về phía Ngưng Tuyết và Đồng Tâm cũng là ánh mắt nhìn tiểu muội muội.

Diệp Vô Thần đành ngậm miệng, dùng tiếng thầm thì đủ khiến nàng nghe thấy:

- Thật là… Mạng là do ta cứu, còn mỗi ngày ăn của ta, uống của ta, ngủ của ta... Chẳng những không một câu cảm ơn, mỗi ngày còn phụng phịu như thiếu nợ nàng vậy, bây giờ ngay cả kể chuyện đều không cho. Haizz, xui ơi là xui.

- Ngươi! –Mộng Chỉ trừng mắt với hắn, sau đó hừ khẽ một tiếng quay phắt mặt đi, cắn răng không phát tác. Hồi tưởng lại mấy ngày qua, nàng đích thật là đang thanh thản hưởng thụ hết thảy mọi thứ của hắn...

Phương hướng Diệp Vô Thần đi tới không có mục tiêu cố định, chỉ đơn thuần tìm đường về phía nam. Bình thường, dẫu là vùng dã ngoại tương đối hoang vắng cũng sẽ thỉnh thoảng nhìn thấy có người đi đường tạt ngang qua, mà đi rất lâu trên con đại lộ rộng rãi thông thoáng này lại vẫn chưa hề nhìn thấy nửa cái bóng người, trong lòng Diệp Vô Thần hơi có chút nghi hoặc, dọc đường đi kể những câu chuyện cổ quái ngay cả mình đều không biết tên là gì, may thay Ngưng Tuyết và Đồng Tâm nghe rất thích thú.

Cuối con đường là một khu rừng nhỏ không tính là quá rậm rạp, bước chân Diệp Vô Thần cũng dừng lại ở đây.

- Sao thế ca ca? –Ngưng Tuyết hỏi.

Mười ngày nay họ xuyên qua vô số rừng cây hoang dã, sớm đã không thấy lạ với những khu rừng lớn nhỏ. Diệp Vô Thần ngơ ngẩn nhìn khu rừng phía trước một hồi, nhướng mày nói:

- Những cây này sắp xếp hơi kỳ quái.

- Hả? –Ngưng Tuyết quay đầu nhìn, nhìn nghiêm túc một hồi lâu, nghi hoặc nói:

- Không có mà.

Diệp Vô Thần đặt Ngưng Tuyết từ trong lồng ngực mình xuống, đặt tay nàng vào trong tay Đồng Tâm, hạ giọng nói:

- Đồng Tâm, hẳn là muội cũng cảm giác được, bên trong có hai con Linh thú, bảo vệ Tuyết Nhi cho tốt.

Đồng Tâm gật đầu, chút ít lo lắng đều không có.

- Đi thôi. –Diệp Vô Thần đứng bên người Mộng Chỉ, thân thể Mộng Chỉ rõ ràng dời chếch về hướng cách hắn xa hơn, thấy hắn đầu cũng chả buồn quay đi vào trong rừng, cũng đành đi theo. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nếu nói Diệp gia, Lâm gia, Hoa gia là ba đại gia tộc chính trị cường đại nhất Thiên Long Quốc, thì Đông Phương, Tây Môn, Nam Cung, Bắc Minh lại được công nhận là bốn thế gia ma võ mạnh nhất Thiên Long Quốc. Lực lượng của bất kỳ một nhà nào trong họ đều không thể coi thường, ở Thiên Long Quốc sừng sững nhiều năm vẫn không ai dám chọc, lực lượng ẩn giấu thì càng sâu không thể lường.

Mà lúc này, chuông báo động của Tây Môn thế gia vang lên mãnh liệt.

- Thiếu chủ, có bốn người xông vào Thiên Huyễn Trận. –Một kẻ toàn thân trang phục gia bộc cung kính hồi báo về phía một thiếu niên tuổi đôi mươi.

- Có lai lịch gì? –Thiếu niên nam tử ngắm nghía một tảng đá phẳng lì như gương tùy ý nói. Thiên Huyễn Trận là do bốn trưởng lão thực lực mạnh nhất Tây Môn gia hợp lực bày trận, kẻ tự tiện xông vào hoặc bị lạc trong đó vĩnh viễn không tìm được đường ra, hoặc bị hai con Linh thú cường đại nuôi trong đó đánh chết, kẻ có thể đánh đông chạy tây may mắn thoát ra đã ít lại càng ít.

Bình thường nếu có người muốn bái phỏng Tây Môn gia, chỉ cần hô to một tiếng trước Thiên Huyễn Trận là được, tự sẽ có người trả lời gặp hay không gặp. Việc này cả phía nam chẳng mấy ai không hay biết. Mà bốn người Diệp Vô Thần đương nhiên không biết, trực tiếp xông vào.

- Không biết, là bốn khuôn mặt xa lạ.

Nam tử vung tay:

- Tự tiện xông vào, là địch không phải bạn, không cần lo cho chúng, để chúng tự sinh tự diệt đi.

- Vâng.

Bốn người đi trong rừng rất lâu, lông mày Diệp Vô Thần vẫn luôn nhíu chặt, càng phát hiện quái dị. Thứ tự cây cối quá ư trật tự, hơn nữa nơi đây thật sự quá yên lặng, ngoại trừ tiếng bước chân của họ, không còn nghe thấy âm thanh nào khác nữa.

Cây cối trước mắt trùng trùng điệp điệp, bóng cây tương tự cũng trùng trùng điệp điệp, Diệp Vô Thần trong cơn trầm tư bỗng rung ánh mắt, khựng chân, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Thì ra mặt trời ở phía trước mình lúc này lại xuất hiện ở đằng sau bên phải mình!

Mộng Chỉ đi bên phải hắn thấy hắn dừng chân cũng dừng theo, nghi hoặc xoay người, tiếp đó nàng nhíu đôi mày cong cong, nói khẽ:

- Các nàng đâu?

Diệp Vô Thần trong cơn trầm tư nghe vậy liền ngẩn ra, tức tốc quay đầu, lập tức chợt biến sắc –Ngưng Tuyết và Đồng Tâm luôn đi bên trái hắn không ngờ lại chẳng thấy đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.