Thiên Thần

Chương 121: Lão sư mới của lớp họa kỹ




Các lão sư của học viện hoàng gia Thiên Long đều có một đặc điểm chung: nghiêm khắc, đều đối xử bình đẳng với tất cả các học sinh, đều không cần hành lễ với bất kỳ học sinh xuất thân nhà quyền quý nào cả. Mà khi lão nhân mặt đầy râu bạc ở trên bục nhìn thấy Diệp Vô Thần tiến vào, sự cuồng nhiệt trong ánh mắt còn vượt qua cả đám học sinh vẻ mặt sùng bái kia. Ngày đó ông chính là người đã tận mắt chứng kiến họa kỹ của Diệp Vô Thần ở trên sân, ông cũng từ ngày đó mới biết cái gì gọi là tranh, cái gì mới là đỉnh cao của họa kỹ.

Học thức không phân biệt tuổi tác, lão nhân yêu vẽ như mạng này có thể nói đã coi Diệp Vô Thần như Thiên nhân, tuy trường hợp này rõ ràng không thích hợp, nhưng ông vẫn kích động đầy mặt hiển lộ không sót tí gì, trông bộ dáng thì suýt nữa mất khống chế xông tới quỳ xuống đất bái sư.

- Diệp công tử, rốt cuộc cũng trông thấy cậu tới. Lão phu bái phục họa kỹ cậu đã lâu, chỉ hận một mực không có duyên bái kiến. Hôm qua lão phu nghe nói cậu sẽ tự thân tới, thật là kích động cả đêm không ngủ. Diệp công tử đã tới, lão phu thực sự không dám tiếp tục bêu xấu nữa, chẳng biết có may mắn được mời Diệp công tử dạy một tiết cho chúng ta, thỏa mãn tâm nguyện của lão phu hay không? Lão phu thật sự cảm kích không thôi.

Lão nhân này vừa khẩn thiết, vừa sốt ruột nói ra khát vọng của mình. Trực tiệp quên mất Long Hoàng Nhi bên mình hắn. Theo ông thấy, nghe Thần nhân trong họa như vậy dạy một tiết, đủ khiến mình được lợi cả đời. Ở trước mặt Diệp Vô Thần, ông nào dám tự xưng lão sư, trực tiếp tự xưng "lão phu".

Đám học sinh dưới bục ồ ạt lộ vẻ kinh ngạc, ai cũng không ngờ tới vị lão sư ngày thường nghiêm khắc này hôm nay lại bày ra tư thế như vậy với một người không lớn hơn họ bao nhiêu tuổi. Tuy lời đồn gần đây đã truyền hết sự thần kỳ về Diệp Vô Thần, nhưng những chú nghé con xuất thân hiển hách này toàn bộ một thân ngạo khí, coi mình còn lớn hơn trời, không có quá nhiều người sẽ vì lời đồn thổi mà tâm phục khẩu phục với một người. Mà tư thế lúc này của lão nhân lại khiến họ không thể không thu hồi sự kiêu ngạo cố ý giả trang ra.

Lại là vẽ tranh, dường như từ khi tới thế giới này, luôn sẽ gặp phải một ít việc liên quan tới vẽ tranh. Diệp Vô Thần một đằng vừa nghĩ, một đằng cảm thán mình lúc còn nhỏ vì hứng thú mà nghịch họa kỹ ba tháng đứt quãng, tại thế giới này không ngờ có trợ giúp lớn như vậy.

- Không biết tiên sinh xưng hô thế nào? –Diệp Vô Thần lễ phép hỏi.

- Lão phu họ Hoa, tên Bộ Hao. –Lão nhân vội vã trả lời.

Hoa Bộ Hao… Họa Bất Hảo. Diệp Vô Thần suýt nữa không bật cười ngay đương trường, vẽ không giỏi còn học họa kỹ, chẳng trách ngươi chỉ có thể làm một lão sư lớp sơ cấp.

Hắn chỉnh sắc mặt, vỗ lưng Long Hoàng Nhi nói:

- Công chúa, ngài trước tiên tới chỗ ngồi của ngài, hôm nay ta tự mình dạy ngài vẽ tranh được không?

Chuyện chơi vui như vậy Long Hoàng Nhi sao có thể không đáp ứng, đôi mắt nàng sáng ngời, hưng phấn gật đầu, sau đó vội vội vàng vàng chạy tới ngồi xuống trước bàn vẽ của mình. Tuy nằng thường xuyên không nhớ được vị trí của mình là chỗ nào, nhưng mỗi lần đều có thể liếc mắt tìm ra… Bởi vì vị trí đó luôn trống.

Lời này của Diệp Vô Thần đương nhiên là đáp ứng lời mời của Hoa Bộ Hao, khiến y nhất thời kích động vạn phần, vội vã đi xuống từ trên bục, cung kính để Diệp Vô Thần đi lên. Mình thì đứng góc tường, tập trung tinh thần nhìn hắn, chỉ sợ bỏ sót mỗi một động tác của hắn, và mỗi một câu hắn nói.

Diệp Vô Thần đứng ở trên bục, quét mắt xuống. Đây là một phòng vẽ trang trí khá xa hoa, có hơn ba mươi học sinh nam nữ hoặc lớn hoặc nhỏ đang ngồi, trước mặt mỗi người đều chống một chiếc bàn vẽ rộng. Ai nấy khí chất siêu tuyệt, tuyệt đối không phải xuất thân nhà bình thường. Long Hoàng Nhi thân là công chúa, đương nhiên là ngồi ở vị trí chính giữa, lúc này đang mở đôi mắt đen láy hết sức hưng phấn nhìn hắn. Nàng lần đầu tiên cảm thấy thì ra đi học cũng thú vị như vậy.

Sau phút trầm mặc ngắn ngủi, hắn bỗng bật cười:

- Có phải mọi người đều có rât nhiều lời muốn hỏi hay không. Không sao, cứ việc hỏi ra là được, không ai sẽ trách cứ các ngươi.

Lời vừa ra, những thiếu nam thiếu nữ sớm đã sắp không kiềm chế nổi kia gần như bạo động, ai nấy đều hô lớn liên tiếp thành một mảnh hỗn loạn.

- Nghe nói một con sâu ngươi vẽ bị chim tha mất, có phải thật hay không? Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

- Ngươi có thể vẽ cho chúng ta một bức liên hoa có thể tự nở không? Ta rất muốn tận mắt nhìn thấy một lần.

- Nghe nói ngươi đánh bại cả Lâm Khiếu lợi hại nhất, đây là thật không? Ngươi vì sao lại lợi hại như vậy?

- Ngươi từ mấy tuổi bắt đầu học vẽ, là theo ai học?

………

……….

- Ca ca ta rất sùng bái ngươi, ta cũng rất sùng bái ngươi, tương lai ta gả cho ngươi có được không?

- Hôm trước tỷ tỷ ta bảo phụ thân ta đi cầu thân, vì sao ngươi không đồng ý? Tỷ tỷ ta thật sự không bằng Hoa gia tỷ tỷ ư?

Những câu hỏi hỗn loạn ban đầu còn quay xung quanh họa kỹ, lúc sau thì cái gì đều có, khiến Diệp Vô Thần khóc cười không xong. Hắn ho khẽ một tiếng, tay làm ra thế ép xuống, mãi đến khi thanh âm rốt cuộc ngưng xuống, hắn mới mỉm cười nói:

- Được rồi, các ngươi cần hỏi đều hỏi xong rồi, hiện tại đến lượt ta nói. Nếu các ngươi muốn biết ta là một người thế nào, vậy thì tự đi tìm hiểu, tin tức biết được từ miệng người khác thường thường đều chưa chắc là thật. Mà nếu các ngươi muốn xem liên hoa bung nở, sao không tự mình cố gắng lĩnh ngộ họa kỹ, tương lai vẽ ra một bức tranh còn đẹp hơn nó, để người khác ca tụng, khen ngợi, há chẳng phải tốt hơn ư. Người khác vẽ, chung quy là đồ của người khác, chỉ có tự tay mình vẽ ra mới đạt được sự thỏa mãn và hưởng thụ lớn nhất. Các ngươi thấy đúng không?

Hoa Bộ Hao sau khi nghe vậy nguyên là trầm mặc, sau đó gật đầu. Những học sinh kia cũng chỗ hiểu chỗ không gật đầu theo, tuy họ đại đa số còn chưa hoàn toàn lĩnh hội hàm nghĩa trong đó, nhưng cuối cùng cũng an tĩnh xuống.

- Vậy thì, bây giờ mọi người hãy nhớ kỹ tên ta. Hôm nay ta tạm thay lão sư của các ngươi, ngày khác, các ngươi nhất định sẽ coi đây là vinh dự là kiêu hãnh!

Diệp Vô Thần cầm bút vẽ lên, dùng chữ phồn thể của thế giới này viết nhanh trên giấy vẽ trước mắt tên của mình, sau đó xoay giá vẽ, để ba chữ "Diệp Vô Thần" lớn như rồng bay phượng múa hiện ra trước mắt họ. Họ nhìn chăm chú vào cái tên này, bên tai vẫn quanh quẩn thanh âm tràn đầy ngạo khí và tự tin của hắn.

- Ta… từng là học sinh của hắn. –Nhiều năm sau, khi họ và bằng hữu, hậu nhân của mình nói tới sự kiện này, mặt đầy niềm vinh dự và kiêu ngạo. Mà những người nghe cũng tới tấp lộ ra vẻ hâm mộ và cuồng nhiệt. Tiếp theo đó, họ lại tiếc nuối khẽ than một tiếng:

- Chỉ là thời gian thật sự quá ngắn, chỉ có ngắn ngủi như vậy mà gấp gáp cả ngày.

Đôi mắt Hoa Bộ Hao như bị nam châm hút chặt lấy, đọng lại lên ba chữ lớn kia. Ba chữ ngắn gọn, hòa đại khí cùng hoa mỹ thành một thể, lúc vừa nhìn thì cảm thấy tranh hay ý đẹp. Nhìn kỹ càng, lại có thể từ trong chữ thưởng thức được một loại khí thế mênh mông vô bờ bến, như núi chọc mây, như sóng to gió lớn. Có thể viết đến trình độ này, đừng nói tận mắt chứng kiến, tự thân thưởng thức, ngay cả nghe đều chưa từng nghe nói qua.

Hai mắt y đã ươn ướt, bởi vì ba chữ này là dùng bút vẽ của y để viết, chiếc bút vẽ ấy sau này ắt trở thành vật kỷ niệm trân quý của y. Mà ba chữ kia… nếu Diệp Vô Thần không mang đi, y đã định cho dù liều mạng già không cần mặt mũi cũng phải vồ tới cướp lấy sau khi hắn đi. Sau đó treo ở phòng ngủ, mỗi ngày thưởng thức, dẫu vạn kim cũng tuyệt đối không bán.

Diệp Vô Thần vào mấy ngày trước đã rất phong tao biết được, chỉ cần mình bằng lòng, tùy tiện vài bút thì đã có vạn kim vào tay. Kiếm tiền dễ dàng có thể nói trước chưa từng có ai, sau cũng chẳng ai bằng.

- Mọi người nếu đã ngồi ở đây, đương nhiên đều là tới học họa kỹ. Vậy ta hỏi các ngươi, vì sao các ngươi muốn lựa chọn học họa kỹ? –Diệp Vô Thần quét mắt, hiền hòa hỏi.

- Bởi vì ta muốn trở thành một họa sư thật lợi hại! –Một nam tử thoạt nhìn lớn hơn Long Hoàng Nhi không đến bao nhiêu lớn tiếng nói. Câu trả lời này của hắn khiến một tốp người nháo nhác gật đầu theo. Đương nhiên, trong đó cũng có một bộ phận bị ép buộc không tình nguyện.

- Vậy vì sao ngươi muốn trở thành một họa sư? –Diệp Vô Thần nhìn nam hài tử kia cười hỏi.

Nam hài tử kia nhất thời quẫn bách, câu hỏi này đối với năng lực tư duy còn chưa xem như quá hoàn thiện như họ mà nói trong nhất thời thật tìm không ra lời đáp lại. Diệp Vô Thần nói tiếp:

- Các ngươi biết lúc trước vì sao ta muốn học vẽ không? –Toàn bộ bọn họ lộ ra vẻ dò hỏi, ngay cả Hoa Bộ Hao cũng dốc sức dựng lỗ tai:

- Bởi vì khi đó ta muốn vẽ ra một người mình thích nhất, quan trọng nhất của mình…

Trong đầu hắn lóe lên hai chữ "mụ mụ", nhưng làm thế nào cũng không phản ánh được thân ảnh thuộc về bà. Trong biển sâu ký ức, chỉ có một hình ảnh quyến luyến không rời, nhưng không có sự tồn tại của bà.

- Tranh có thể chia ra rất nhiều loại. Nhưng mục đích căn bản của vẽ tranh là để biểu đạt cảm tình trong nội tâm. Chỉ có bức tranh dùng tay, dùng tâm cùng nhau làm mới là bức tranh chân chính. Mà đơn thuần dùng tay, chỉ là bức tranh vì vẽ mà làm ra, chỉ có thể là bức tranh chết không có cảm tình. –Diệp Vô Thần nói xong, nhìn về phía bàn vẽ của họ, hỏi:

- Bây giờ, có thể nói cho ta biết các ngươi đang vẽ gì không?

Hoa Bộ Hoa vội trả lời:

- Lão phu đang dạy chúng vẽ hổ.

- Hổ? –Diệp Vô Thần gật đầu, sau đó tùy tiện chỉ vào một học sinh hỏi:

- Vị tiểu muội muội này. Ngươi thích hổ không?

Nữ sinh kia lắc đầu:

- Không thích.

- Vậy khi ngươi vẽ hổ, trong lòng ngươi nghĩ đến cái gì?

Cô nữ sinh nhỏ chớp mắt, dè dặt nói:

- Ta… ta không nghĩ gì cả, tiên sinh dạy một bút, ta liền vẽ một bút.

- Vậy ngươi thích cái gì nhất? –Diệp Vô Thần hỏi.

Cô nữ sinh nhỏ không buồn nghĩ nhiều, bật thốt:

- Ta thích nhất Phượng Vũ Hoa! Mỗi năm ta đều muốn trồng rất rất nhiều, trong vườn cũng sẽ nở thật nhiều.

- Được, vậy bây giờ ngươi hãy xé con hổ vừa vẽ kia đi, sau đó vẽ Phượng Vũ Hoa. –Diệp Vô Thần cười nói.

- Hả? Nhưng lão sư còn chưa bắt đầu dạy chúng ta vẽ hoa cỏ. Ta… ta không biết vẽ.

Diệp Vô Thần lắc đầu, nghiêm túc nói:

- Vật thích nhất thông thường đều là vật mình quen thuộc nhất, nếu ngươi ngay cả vật mình quen thuộc nhất yêu thích nhất cũng không có lòng tin vẽ được, thì học họa kỹ lại có tác dụng gì. Đừng lo lắng mình vẽ không đẹp, dựa theo Phượng Vũ Hoa nghĩ trong đầu trong tâm mình, dùng bút vẽ miêu tả nó ra. Nếu cảm thấy mình không vẽ đẹp, vậy thì vẽ lại một lần nữa, đến tận khi vẽ giống y như đúc trong lòng trong tâm mình nghĩ, ngươi phải tin tưởng chính mình.

Cô nữ sinh nhỏ kia ngơ ngác vài giây, nội tâm bị lời của hắn xúc động sâu sắc. Nàng gật đầu, không chút chần chừ xé toạc giấy vẽ, cầm một cây bút vẽ, giắt lên tay, rất lâu không đặt xuống. Bởi vì nàng đang nhắm mắt miêu tả Phượng Vũ Hoa nàng thích nhất quen thuộc nhất trong tâm.

- Ngươi thích cái gì nhất?

- A… là phụ thân ta!

- Vậy ngươi cứ vẽ phụ thân của ngươi đi.

- A? Nhưng…

- Không nhưng nhị gì cả. Nam tử hán đại trượng phu, ngay việc vẽ tranh đơn giản như vậy cũng không có lòng tin ư? Nếu ngươi thích phụ thân nhất, chẳng nhẽ ngươi không muốn tự tay vẽ ra phụ thân của ngươi, sau đó đưa cho ông xem ư? Ta nghĩ, đó sẽ là món quà quý giá nhất phụ thân ngươi nhận được.

- …Vâng! Tuy rất khó, nhưng ta nhất định sẽ vẽ đẹp, sau đó cho phụ thân ta xem.

- Vậy, ngươi thích cái gì nhất?

- Ta thích nhất là… chơi!

-… Vậy ngươi hãy vẽ ra một lần chơi đùa ngươi vui vẻ nhất, ngươi nhất định cũng muốn giữ lại quãng hồi ức vui vẻ nhất ấy xuống đúng không? Vậy thì, hãy dùng bút vẽ của ngươi lưu lại nó trên tranh đi.

…………………….

…………………….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.