Thiên Thần

Chương 111: Thiên Phạt Chi Đồng




Bạch ảnh vụt qua, bốn người đồng thời cảm thấy hoa mắt, Đào Bạch Bạch liền quỷ dị thoát khỏi sự vây kín của các nàng xuất hiện ở ngoài năm thước, sau đó bất chợt dùng ngân kiếm ngâm máu vô số trong tay quay người tấn công. Tốc độ cực nhanh, thân pháp quỷ dị, nói là quỷ thần cũng không quá đáng.

Bốn người cùng quát tiếng giận dữ, bốn kiếm đồng loạt lao ra, dùng sự ăn ý kinh người hình thành một màn kiếm như mây nặng nề phản kích lại y, hoàn toàn không thèm để ý công kích của Đào Bạch Bạch. Đào Bạch Bạch đảo mắt, thân hình lóe lên liên tiếp, trong phút chốc trước mắt như hiện ra vô số bạch ảnh, tầng tầng lớp lớp, như có vài Đào Bạch Bạch đồng thời xuất hiện ở trước mắt họ…

Xoẹt~~

Màn kiếm khổng lồ đánh trúng phần lớn bạch ảnh, chân lực của bốn người điên cuồng tuôn ra, mặt đất màu xám bị khắc họa ra hơn chục vết kiếm khủng bố sâu tới cả thước.

Máu, máu tươi tung tóe ngập trời!

Trước ngực Đào Bạch Bạch nhiều thêm ba vết thương, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là vết thương ngoài da, mà Nguyệt sứ bị một kích trong nháy mắt của Đào Bạch Bạch chém đứt tay trái, vãi ra máu tươi ngập trời.

Một cái chớp mắt, với đấu pháp liều mạng, một thương nhẹ, một trọng thương.

Cơn đau gần như bao phủ cả ý thức của Nguyệt sứ, nhưng nàng cắn chặt răng không kêu một tiếng. Mà tam sứ Phong, Hoa, Tuyết dường như cũng không nhìn thấy nàng bị trọng thương, bốn người không chút tạm dừng cùng lưỡng lự lại tấn công về phía Đào Bạch Bạch lần nữa…

Diệp Vô Thần tiến vào Phong Ma Tháp đương nhiên không phải là chịu chết, Phong Ma Tháp ai cũng không dám tiến vào ngược lại chính là át chủ bài bảo mệnh cuối cùng sau tính toán sai lầm của hắn. Bởi vì cuộc thăm dò mấy ngày trước để hắn biết được vì sao Thiên Phạt Chi Nữ đã bị phong tỏa vẫn có thể giết chết tất cả những người tiến vào Phong Ma Tháp.

Bởi vì đôi mắt của nàng.

Diệp Vô Thần vô cùng tin tưởng, đó là bởi vì đôi mắt của nàng có thể giết người, hôm đó ánh mắt của nàng thông qua linh giác của hắn đã suýt nữa đoạt đi tính mạng của hắn. Nếu là trực tiếp đối mắt, có lẽ vẻn vẹn chỉ liếc một cái đã có thể dễ dàng lấy mạng hắn. Hơn nữa nội phủ quay cuồng, tứ chi vặn vẹo hôm đó không đúng là cảm giác sắp nổ tan xác ư? Lời đồn về ngươi từ Phong Ma Tháp đi ra đều là nổ tan xác mà chết.

Cho nên, chỉ cần đừng nhìn đôi mắt của nàng…

Trong tích tắc tiến vào Phong Ma Tháp, hắn sớm đã nhắm chặt đôi mắt mình, đóng cửa tháp trong bóng tối. Sau đó tức tốc xoay người đối diện với cửa đá, lúc này mới mở mắt.

Một cỗ hàn ý lạnh buốt từ sau lưng truyền tới khiến tóc gáy toàn thân Diệp Vô Thần đều dựng thẳng lên. Hắn biết, đó là một đôi mắt, hai luồng ánh mắt đáng sợ đến cực điểm… Lần đầu tiên Diệp Vô Thần biết cái gì gọi là sởn tóc gáy. Mà khiến hắn sợ hãi như thế vẻn vẹn chỉ là hai luồng ánh mắt ở đằng sau bắn ra.

Thiên Phạt Chi Nữ đáng sợ… hắn không dám thử đi nhìn Thiên Phạt Chi Nữ rốt cuộc có bộ dạng gì. Bởi vì quay người lại chính là chết.

Hắn đoán không sai chút nào. Ánh mắt đáng sợ đó tuy rằng chăm chằm vào phía sau lưng hắn, nhưng thân thể hắn lại không truyền tới bất kỳ phản ứng không bình thường nào cả. Cõi lòng thấp thỏm của Diệp Vô Thần được thả lòng, sau đó thở sâu một hơi.

Mưu tính dù tinh vi hơn nữa cũng không thể vĩnh viễn không xuất hiện sai sót. Thế giới lớn cỡ nào, biến số nhiều biết bao, không một ai có thể thực sự tính toán ra tất cả mọi khả năng.

Một tấm Thiên Ngự Kính, gần như lật đổ vận mệnh của hắn. Điều dựa dẫm của hắn hiện giờ chính là bốn người luôn đi theo đằng sau kia. Diệp Vô Thần không hề nghi ngờ họ là Nam Hoàng phái tới bảo vệ hắn. Mà được biết mình bị Đào Bạch bạch ép vào Phong Ma Tháp, Nam Hoàng tông nhất đinh sẽ triển khai truy sát không ngừng nghỉ với Đào Bạch Bạch. Mà chính hắn cũng có thể từ đây chạy trốn, đồng thời mượn tay Nam Hoàng tông diệt trừ Đào Bạch Bạch.

Nhưng át chủ bài cuối cùng này của hắn lại phải mạo hiểm tới sinh mạng. Bởi vì ngộ nhỡ dự đoán của hắn sai lầm thì sau khi tiến vào Phong Ma Tháp sẽ chết trong đó.

Nơi này hoàn toàn tối đen, không có một tia sáng nào chiếu vào. Nhưng với Diệp Vô Thần có thể nhìn thấy mọi vật mà nói điều này chẳng thể gây trở ngại gì đến hắn. Dựa theo đồn đãi, trong Phong Ma Tháp nhất định là tử thi vô số, nhưng nơi đây không hề có mùi xác thối lạ kỳ, mà là lững lờ tử khí nồng đậm. Diệp Vô Thần trực tiếp ngồi ngay ngắn trên đất, khôi phục Vô Thần lực gần như hao hết của mình.

Sau lưng hắn, một đôi mắt nhìn chằm chặp vào đằng lưng hắn. Trong bóng tối, đôi mắt ấy thế nhưng lại lấp lóe hắc quang yêu dị mà khủng bố, trong hắc quang ấy bao hàm sự tàn bạo và khát máu khiến người ta không rét mà run, hệt như một con ác ma hung tàn muốn nuốt sống thịt người.

Toàn thân Diệp Vô Thần không khỏi rùng mình, ngay cả hàm răng đều không khỏi tự chủ run lên cầm cập. Bất kể hắn nỗ lực muốn bình tâm tĩnh khí thế nào, đều không thể áp chế sự sợ hãi mãnh liệt trong lòng. Hai luồng ánh mắt sau lưng phảng phất như hàm răng đẫm máu sắp phập lên cổ hắn vậy.

- Nam Nhi, ngươi nhìn thấy nàng không? –Diệp Vô Thần cắn răng hỏi, đồng thời hất hất đầu, quăng bỏ cảm giác mê muội đột ngột tới.

- Hả? Ai cơ?

- Chính là Thiên Phạt Chi Nữ đang nhìn ta kia kìa!

- Không nhìn thấy gì cả. Ngài là chủ nhân của Nam Nhi, Nam Nhi chỉ có thể nhìn thấy thứ chủ nhân thấy được. Lúc nãy Nam Nhi đang ngủ mà… Hả? Chủ nhân nói gì? Thiên Phạt Chi Nữ? Chẳng nhẽ nơi đây là… A!

Nam Nhi thần kinh chậm nửa nhịp lúc này mới ý thức được điều gì, phát ra một tiếng kinh hô, sau đó kinh hãi thất thố:

- Chủ nhân, chẳng trách Nam Nhi cảm thấy ngài dường như rất sợ hãi. Oa… Làm sao bây giờ đây, Thiên Phạt Chi Nữ đó nghe qua rất đáng sợ, nàng… Nàng có thể ăn thịt người hay không, liệu chủ nhân có bị ăn hay không thế… Nếu chủ nhân bị ăn, vậy Nam Nhi sao bây giờ… Oa oa…

Diệp Vô Thần nhất thời tắc tiếng, bất lực nói:

- Được rồi, chủ nhân ngươi còn chưa bị ăn đâu. Yên tâm đi, chỉ cần không xoay người lại, nàng sẽ không thương hại được ta. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Bị Nam Nhi nói cho khóc cười không xong, nỗi sợ hãi trong lòng hắn cũng nhạt đi chút ít. Hắn giữ nguyên thế ngồi, đừng nói quay đầu, ngay cả nghiêng mắt đều không dám hơi nghiêng tẹo nào.

Chỉ là, cỗ cảm giác mê muội nọ càng lúc càng mãnh liệt.

- "Là hôm nay quá ư khẩn trương nên mệt mỏi ư?" –Diệp Vô Thần nhắm mắt nghĩ.

- A! Là thật à? Là như vậy à… Ừm! Vậy Nam Nhi yên tâm rồi, chủ nhân ngài nhất thiết đừng xảy ra chuyện. Bởi vì có thanh âm cổ quái nói cho Nam Nhi biết chỉ chủ nhân mới có thể cứu Nam Nhi ra ngoài thôi. Ây… Hả? Mùi này, dường như rất quen thuộc. –Nam Nhi khẽ "hả" một tiếng, sau đó trầm mặc, phảng phất như đang khổ cực suy tư điều gì đó.

- Mùi quen thuộc? Là cái gì?

- Nam Nhi đang nghĩ mà… Để tôi từ từ nghĩ… À! Tôi nhớ ra rồi, đây là Tỏa Ma Liên, không sai, đúng là mùi của Tỏa Ma Liên. –Nam Nhi hưng phấn nói, hưng phấn như tìm được bạn tốt thất lạc nhiều năm vậy.

Diệp Vô Thần đương nhiên biết Thiên Phạt Chi Nữ chính là bị Tỏa Ma Liên khóa lại. Mà Tỏa Ma Liên là do Nam Hoàng ban cho.

- Tỏa Ma Liên thì ra là đồ của Nam Hoàng đại nhân, hình như vật gì đều có thể khóa lại. Trừ phi có thể có thực lực mạnh như Nam Hoàng đại nhân và Bắc Đế đại nhân, bằng không một khi bị khóa lại nhất định sẽ không thoát nổi. À đúng rồi, Tỏa Ma Liên chỉ có Nam Hoàng Kiếm mới có thể chặt đứt. –Nam Nhi lẩm bẩm nói.

- Khí tức nơi này cũng thật kỳ quái, không ngờ lại là kết hợp giữa Tử Vong lực lượng và Hắc Ám lực lượng. Chủ nhân, ngài có phải cảm thấy rất mệnh hay không?

- Không có. –Diệp Vô Thần đương nhiên biết Nam Nhi đang lo lắng điều gì. Tử Vong lực cướp đoạt sức sống, có thể khiến người ta thoát lực ngủ thiếp trong cơn mệt mỏi, sau đó chết đi. Mà hắn vốn dĩ không sợ Tử Vong lực.

- Vậy chủ nhân có phải cảm thấy hơi choáng đầu hay không? –Nam Nhi lại hỏi.

- Có đấy. Hả? –Diệp Vô Thần lập tức cảm giác, nhíu mày hỏi:

- Vì sao lại choáng đầu?

- Bởi vì nơi đây có Tử Vong nguyên tố, còn có một loại Hắc Ám nguyên tố khá đáng sợ. Khác với những Hắc Ám nguyên tố ôn hòa kia chính là, Hắc Ám nguyên tố và Tử Vong nguyên tố nơi đây không ngờ lại dung hợp, sinh ra một loại lực lượng "Phệ Hồn", sẽ mau chóng cướp đoạt ý thức của sinh linh, khiến ý thức của người ấy chìm vào bóng tối… À! Cũng chính là hôn mê. –Nam Nhi giải thích rất kỹ lưỡng.

Uỳnh!

Thanh âm Nam Nhi vừa mới dứt, Diệp Vô Thần đã tối sầm ý thức, nặng nề ngã về phía sau.

- A! Chủ nhân! Chủ nhân… Ngài làm sao thế?

- Chủ nhân hình như đã hôn mê… Nếu không rời khỏi đây, chủ nhân sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại, làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ… Oa…A! Đúng rồi, ta hình như có thể đánh thức chủ nhân. Ưm! Nhất định có thể.

Phương pháp của Nam Nhi rất đơn giản, dùng cơn đau đánh thức ý thức đang trầm mê trong Hắc Ám nguyên tố của Diệp Vô Thần.

Mi tâm Diệp Vô Thần lấp lóe kim mang trong chớp mắt, không gian đen kịt này có vẻ vô cùng chói mắt.

Trong biển ý thức truyền tới một cơn đau kịch liệt, Diệp Vô Thần như trong mộng bị đánh thức, mở choàng mắt.

- Oa! Thật tốt quá! Hi hi, Nam Nhi thật lợi hại, đánh thức chủ nhân rồi. Chủ nhân, chúng ta phải mau rời khỏi nơi này, nếu không chủ nhân sẽ lại hôn mê tiếp đấy.

-……..

- Chủ nhân?

-……

- Chủ nhân? Ngài thế nào rồi? Vì sao không trả lời Nam Nhi?

- ……..

- A! Chủ nhân… Đôi mắt kia!!! –Nam Nhi rốt cuộc phát hiện ra sự dị thường đáng sợ.

Diệp Vô Thần nằm ở đó không chút nhúc nhích, chỉ có đôi mắt trừng cực kỳ lớn, nhìn nghiêng thẳng lên trên, ánh mắt như bị lôi kéo không di dời nữa vậy.

Bởi vì hắn nhìn thấy một đôi mắt đen láy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.