Thiên Tài Tướng Sư

Chương 911: Cống hiến cho quốc gia




- Diệp tiên sinh, chúng tôi làm sao có thể nhận lễ vật của ngài được ạ?

Nhìn thấy Diệp Thiên lấy ra cái hộp thủy tinh sáng bốn phía kia, hiển nhiên không phải vật bình thường, Cố Đại Quân không khỏi cười khổ nói:

- Chúng tôi là nhân viên công tác trú ở nước ngoài kỷ luật là rất nghiêm, cho dù tiếp nhận lễ vật từ bạn bè nước ngoài, cũng cần báo cho quốc gia, Diệp tiên sinh, thứ này chúng tôi kiên quyết không thể nhận!

Kỷ luật cho người làm việc ở nước ngoài là năm đó Mao chủ tịch đã định, cho dù tiếp nhận lễ vật không đáng giá đi nữa, đều phải báo cáo, qua nhiều năm như vậy, nhân viên ngoại giao vẫn luôn vâng theo cái kỷ luật này, cực ít có người dám một mình thu nhận lễ vật.

- Thứ này không phải cho các ông, là cho các ông chuyển giao cho quốc gia !

Diệp Thiên bĩu môi, nói rằng:

- Các ông nếu không nhận cũng đừng hối hận đấy, còn nhiều người muốn đấy!

- Đừng… Diệp tiên sinh, chuyển giao cho quốc gia chúng tôi đương nhiên có thể nhận !

Sau khi nghe được lời nói của Diệp Thiên, Chu Tể Hoa không khỏi sáng mắt lên, sau khi vươn tay lấy hộp thủy tinh, thuận tay liền mở ra,

- Đây là cái gì vậy? Chẳng lẽ là một khối ngọc?

Ở giữa hộp thủy tinh, đặt một cái nhẫn trắng ngà trong suốt như ngọc, nhìn thứ này, làm cho lòng người tựa hồ cũng trở nên yên bình, Chu Tể Hoa nhịn không được liền vươn tay ra, muốn cầm vật này ở trong tay thưởng thức một chút.

- Chu tiên sinh, cái này cũng không thể tùy ý sờ vào .

Diệp Thiên ngăn cản Chu Tể Hoa vươn tay ra, nói rằng:

- Cái này là Phật tổ xá lợi, dựa theo phán đoán của tôi, hẳn là ngón cái xá lợi của Thích ca mâu ni, xem như thánh vật Phật môn, Chu đại sứ, ông cũng không thể khinh thường đâu!

Diệp Thiên làm như vậy cũng là muốn tốt cho Chu Tể Hoa, bởi vì trên cái Phật tổ xá lợi, có chúng sinh nguyện lực, nếu cúng bái đối với nó, loại nguyện lực này có thể đi vào thân người tiêu trừ bệnh họa, nhưng nếu tâm tồn bất kính, cũng có thể khiến người đó bách bệnh quấn thân, chết bất đắc kỳ tử.

- Phật tổ xá lợi? Diệp... Diệp tiên sinh, ngài nói là sự thật ư ?

Sau khi nghe được lời nói của Diệp Thiên, Chu Tể Hoa nguyên bản còn đang mỉm cười, khuôn mặt lập tức trở nên cứng ngắc, hiển nhiên bị lời nói của Diệp Thiên dọa sợ.

Tuy rằng Đạo gia mới là trung tâm nền tảng lập quốc khởi nguyên, nhưng không thể phủ nhận chính là, hiện tại số lượng Phật tử ở quốc nội, nhiều hơn đạo giáo xa xa, nhất là ở nơi tôn giáo tín ngưỡng phổ cập, tôn giáo dĩ nhiên quyết định ổn định xã hội của địa phương.

Đối với những nơi này, quốc gia đã nhiều năm vẫn luôn dùng thủ đoạn trấn an, nhiều lần Phật tổ xá lợi xuất hiện, quốc gia đều rất trọng thị, cũng đánh giá cho nó rất cao cùng địa vị tương ứng, năm đó Phật tổ xá lợi đến Đài Loan, đều là khiến cho đại lục oanh động.

Có thể nói, Phật tổ xá lợi bên trong phật môn, có địa vị trọng yếu không gì sánh kịp, nếu quốc gia tuyên bố phát hiện miếng Phật tổ xá lợi này, vậy nhất định là việc trọng đại của Phật môn, cũng có lợi cho yên ổn đoàn kết của quốc gia.

Là một đại sứ của quốc gia, nhất là ở nơi tôn giáo tín ngưỡng phổ cập như Âu Châu loại này, Chu Tể Hoa tự nhiên biết giá trị miếng phật cốt xá lợi này, trong mắt hắn nhịn không được lộ ra một tia nóng bỏng, ngược lại xuất thân quân nhân như Cố Đại Quân có chút ngây thơ, có chút nghi hoặc không lý giải được nhìn sắc mặt Chu đại sứ không ngừng biến ảo.

- Thiên chân vạn xác, chính là Phật cốt xá lợi, Chu đại sứ, nếu ngài không cần, tôi trực tiếp đưa về quốc nội nha!

Diệp Thiên đem miếng phật cốt xá lợi này cho đi, cũng là có suy nghĩ cho bản thân hắn, Thích ca mâu ni xá lợi cố nhiên trân quý, nhưng linh khí bên trong cũng không thích hợp đối với người của Đạo gia như Diệp Thiên.

Mà để cho Diệp Thiên khó xử chính là, hắn cũng không thể đem xá lợi thành văn bản rõ ràng yết giá và bán đi, nếu không thì quả là bất kính đối với Phật tổ, chỉ sợ đệ tử cửa Phật toàn thế giới đều sẽ dùng ngòi bút làm vũ khí với Diệp Thiên.

Cho nên càng nghĩ, cuối cùng Diệp Thiên vẫn quyết định đem Phật tổ xá lợi này giao cho quốc gia, đạo bất đồng bất tương vi mưu, bản thân hắn là đệ tử Đạo gia, cũng không muốn giữ tượng phật giáo làm gì. Còn nữa, trong mắt Diệp Thiên, thích lão tăng ni chẳng qua là tiền bối Phật môn tu vi thành công mà thôi, còn không đến mức để cho hắn phải ngưỡng mộ.

- Muốn chứ, Diệp tiên sinh, đây chính là đại cống hiến của cậu vì sự nghiệp tôn giáo quốc gia!

Nghe được Diệp Thiên xác nhận, cho dù là Chu Tể Hoa là người kinh nghiệm quan trường như vậy, rèn luyện hỉ giận không hiện ra mặt cũng nhịn không được bị kích động lên,

- Diệp tiên sinh, tôi tin tưởng hàng vạn hàng nghìn tín đồ Phật môn, nhất định sẽ tụng kinh xin Phật tổ phù hộ ngài !

Đối với đệ tử cửa Phật mà nói, lại một Phật tổ xá lợi hiện thế, đó là một việc trọng đại của phật môn, nhưng đối với Chu đại sứ mà nói, phát hiện phật môn xá lợi cũng không chỉ là một thiên đại công lao, chờ cuối năm triệu hồi về trong bộ, nhậm chức phó bộ trưởng cũng là chuyện như là nước chảy thành sông (chuyện đương nhiên) .

- Tôi mà cần ông ta phù hộ?

Diệp Thiên nghe vậy mếu máo đứng lên, khoát tay áo nói rằng:

- Đại hòa thượng nếu có thể bảo hộ người khác, cũng sẽ không viên tịch cốt hóa lưu lại xá lợi, cầu người không bằng cầu mình, sức mạnh tự thân cường đại so mọi thứ đều trọng yếu hơn!

- Diệp tiên sinh nói rất đúng, chúng ta là người theo chủ nghĩa duy vật không nên tin điều này.

Chu Tể Hoa còn tưởng rằng Diệp Thiên nói đến sức mạnh của tâm lý, không biết người thanh niên trước mặt hắn này, nếu ở thời cổ đại, đó cũng như là nhân vật thần tiên lục địa vậy, ngay cả không bằng thích lão tăng ni - tổ sư khai sáng một giáo phái, thì sợ là cũng kém không xa .

Sau khi đem Phật tổ xá lợi cất thật cẩn thận, Chu Tể Hoa nhìn về phía Diệp Thiên, mở miệng nói rằng:

- Diệp tiên sinh, cái buổi giao lưu ngài muốn tham gia đó, sẽ cử hành vào tối ngày mai ở trong một trang viên vùng ngoại thành phố Zurich, ngài còn cần chuẩn bị cái gì không?

Nội dung buổi tổ chức giao lưu ngày mai Chu Tể Hoa cũng không phải rất rõ ràng, nhưng Nhạc chủ tịch cùng Ngô tổng đã điện thoại khiến cho hắn hiểu được cái hội nghị này nhất định thập phần trọng yếu, bởi vì trong lời nói của hai đại lão này đều biểu lộ ra một ý tứ, là muốn thỏa mãn mọi nhu cầu của Diệp Thiên.

Diệp Thiên cười lắc lắc đầu, nói rằng:

- Không cần, Chu tiên sinh ngài trước tiên đi nghỉ ngơi đi, tôi cùng lão Cố tán gẫu vài câu!

- Vâng, vậy tôi liền không quấy rầy các ngài!

Chu Tể Hoa gật gật đầu đứng dậy, quân chính vốn đã không cùng một hệ thống với hắn, mà Cố Đại Quân phụ trách công tác tình báo cũng không phải là hắn có khả năng nhúng chàm, có được miếng phật cốt xá lợi kia đã là vui mừng ngoài ý muốn, Chu Tể Hoa cũng không có cảm thấy bất mãn đối với việc Diệp Thiên nói đuổi người.

- Diệp tiên sinh, tôi đang có một số việc muốn hội báo ngài đây!

Chờ sau khi Chu Tể Hoa rời khỏi đây, từ trong túi công văn Cố Đại Quân móc ra một tập giấy phô-tô, nói rằng:

- Đây là danh sách những người từ các quốc gia nhập cảnh Thụy Sĩ những ngày gần đây, nhưng tình báo lấy được tương đối đối khó. Tôi còn chưa kịp chỉnh lý, Diệp tiên sinh, hay là ngài xem trước một chút?

- Ha ha, người nhập cảnh cũng thật không ít nhỉ ... .

Diệp Thiên tiếp nhận tập giấy phô-tô đại khái nhìn lướt qua, cười nói:

- Lão cố, ông có thể xác định bọn họ đều là người tham gia đại hội người dị năng lần này không?

Trong hơn mười trang giấy phô-tô này, có dày đặc chừng gần một ngàn cái tên, mà mặt sau từng cái tên phần lớn đều có tư liệu tương quan, có thể thấy được công tác tình báo của Cố Đại Quân làm tương đối cẩn thận.

Đương nhiên, Diệp Thiên cũng tin tưởng, tên mình và Chu Khiếu Thiên, sợ là cũng đã sớm đã vào danh sách của tổ chức tình báo khác.

- Diệp tiên sinh, nước ngoài thập phần coi trọng đối với người năng giả, tin tình báo chúng tôi có được rất có hạn!

Sắc mặt Cố Đại Quân có chút ửng đỏ nói:

- Những người có tư liệu trong này, phần lớn đều là người bình thường, tôi cảm giác bọn họ tới đây, chỉ là vì phục vụ cho những siêu năng lực giả, chúng tôi hiện tại thậm chí vẫn không thể xác định rốt cuộc là ai có thể tham gia đại hội!

Hổ thẹn vô cùng nhưng Cố Đại Quân cũng có chút hưng phấn, bởi vì hắn đã nhận được thông báo, mình có thể đi theo Diệp Thiên tham gia hội nghị lần này, tuy rằng hắn chỉ làm nhân sĩ theo dõi động thái đại hội, nhưng vẫn khiến Cố Đại Quân kích động không thôi.

Phải biết rằng, là nước trung lập vĩnh cửu, Thụy Sĩ luôn luôn tỏ ra tương đối khiêm tốn, nhưng trong khoảng thời gian này, họ lại trở thành tâm điểm chú ý của các quốc gia cao tầng thế giới, cái gọi là đại hội người siêu năng lần này, tác động vào thần kinh không ít người, bởi vì sau chiến tranh lạnh, nó đã thành một cái chiến trường không có khói thuốc nổ và súng ống.

Hội nghị giống như vậy, mặc dù bây giờ đang ở vào trạng thái tuyệt mật không cho thế nhân biết đến nhưng lực ảnh hưởng của nó nhất định sẽ bị sử sách ghi lại, tham gia hội nghị có tính lịch sử này, cảm xúc của Cố Đại Quân sớm đã là mênh mông .

- Ồ, Thái Lan cũng có người tham gia à?

Ánh mắt Diệp Thiên bỗng nhiên dừng lại ở một cái tên, trên mặt vẫn giữ nét mỉm cười như trước, nhưng trong giọng nói dĩ nhiên mang theo một tia sát ý,

- Không nghĩ tới là Nãi Tha Tín – Cát vượng tố tây cũng tới tham gia đại hội lần này, vừa khéo, liền giúp nhị sư huynh hóa giải trận ân oán cùng hắn đi!

Nói lại, Ma y nhất mạch cùng vị quốc sư Thái Lan này thật đúng là có duyên, đầu tiên là Lý Thiện Nguyên năm đó đánh bại Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, để ông lão này từ đó xấu hổ mà về, cả đời không dám bước vào địa giới Trung Quốc một bước.

Sau đó cũng là Tả Gia Tuấn tại Thái Lan bị vị quốc sư này đánh lén, thiếu chút nữa đi đời nhà ma.

Khi ân oán cao như núi này còn không được cởi bỏ, đệ tử của Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây là Đài Đà lại tiếp nhận ủy thác của Tống Hiểu Long, đến Hongkong muốn giết chết Diệp Thiên, nhưng không ngờ cũng là bị Diệp Thiên phản sát, song phương thù hận cơ hồ không thể hóa giải .

Về phần sau đó những gì Chúc Duy Phong và Đổng Thăng Hải tại gặp ở Thái Lan, kia chẳng qua là gặp vạ lây mà thôi, lúc ấy Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây tại Thái Lan bày ra thiên la địa võng, nhưng Diệp Thiên cũng không sa lưới, hắn chỉ bắt được hai con tôm nhỏ thôi.

- Nếu đến đây, ngược lại làm mình tránh phải đi Thái Lan một chuyến . Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Diệp Thiên nhẹ nhàng lật qua tờ giấy phô-tô có tên Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, hành động này của hắn, cũng đại biểu cho đã tuyên án tử hình vị quốc sư Thái Lan này.

Diệp Thiên rất rõ ràng, cái gọi là giao lưu này, tuyệt đối sẽ không bắt đầu hoà bình êm thấm, càng không chấm dứt trong vui mừng, trong quá trình này, nhất định sẽ có một cuộc trình diễn tinh phong huyết vũ, nhưng điều này cũng làm thỏa mãn tâm nguyện Diệp Thiên.

- A? Rudolph? … Cái vị Dracula này không biết có phải là vị công tước kia không nhỉ?

Diệp Thiên bỗng nhiên lại thấy được hai cái tên quen thuộc, một người đã từng cùng hắn đánh hắc quyền ở Las Vegas - trùm Rudolph, năm đó tại Russia Diệp Thiên đã biến hóa khuôn mặt của hắn, làm người này bị ảnh hưởng một hồi, nhưng sau đó Diệp Thiên sự vụ bận rộn, ngược lại không đi tìm hắn gây phiền toái.

Mà một cái tên khác, lại để cho Diệp Thiên động lòng, miệng hắn biểu hiện khinh thường đối với Huyết tộc, nhưng trong lòng vẫn rất trọng thị, năm đó cái tên người Anh quốc kia là chẳng qua là thân phận bá tước, ông chủ của người có thể giữ được tánh mạng trước Diệp Thiên, nói vậy thực lực vị công tước này càng mạnh hơn nhỉ?

Đương nhiên, Diệp Thiên cũng không đến mức e ngại Dracula, hắn cũng không tin , chính mình dùng phi kiếm thiên đao vạn quả kia, cho dù năng lực sống lại của Huyết tộc cường thịnh hơn, chỉ sợ cũng phải đi thấy tổ tiên chúng nó thôi nhỉ?

- Cái người Dracula này ngược lại rất thú vị, hắn đại biểu cho nước Mỹ à?

Sau khi nhìn thoáng qua hai người phía sau thuộc quốc gia nào, Diệp Thiên có chút kỳ quái, theo lý thuyết Quỷ hút máu khởi nguyên phải là Anh quốc hay Âu Châu, không biết Dracula này tại sao lại đại biểu cho nước Mỹ tham gia hội nghị lần này.

Diệp Thiên xem đến danh sách người Anh quốc nhập cảnh, những cái tên hắn đều không biết ai cả, lập tức đem danh sách để lại trên bàn, nói rằng:

- Lão cố, ngày mai ông thay chúng tôi đi trước là được, tôi muốn nghỉ ngơi một chút!

- Vâng, Diệp tiên sinh, vậy tôi đây liền cáo từ !

Cố Đại Quân gật gật đầu rời khỏi phòng, đại hội nhằm vào ngày mai, những việc hắn cần làm còn có rất nhiều.

- Sư phụ, ngài nói bảo bối không phải chính là Phật tổ xá lợi chứ?

Đợi cho đến sau khi Cố Đại Quân rời khỏi đây, Chu Khiếu Thiên có chút bất mãn nhìn về phía Diệp Thiên, hắn cũng có thể nhận thấy được linh khí trong Phật cốt xá lợi kia, nhưng so với linh thạch vẫn là kém khá xa , hắn cũng đều chướng mắt, ánh mắt sư phụ tự nhiên cũng sẽ không thiển cận như vậy .

- Đương nhiên không phải, thứ tốt ở chỗ này đây!

Diệp Thiên cười cười, đứng lên đi đến trên lầu hai, sau khi tiến vào trong phòng, phất tay vào một nơi trong phòng ngủ một cái, nơi đó nhất thời xuất hiện một cái tủ kê đầu giường, mà mặt trên , đúng là cuốn Thôi Bối Đồ mà Diệp Thiên mang đến kia.

- Sư phụ, thứ tốt đâu?

Chu Khiếu Thiên sớm đã thấy sốt ruột đối với hành động của sư phụ, hắn biết đây là thủ thuật che mắt Diệp Thiên dùng trận pháp bố trí ra, người thường cho dù đi đến trước mặt, cũng sẽ không phát hiện nơi đó cất giấu đồ vật gì.

- Khiếu Thiên, nhìn xem cái này!

Diệp Thiên cười, từ trong lòng lấy ra cái hộp gỗ kia, hắn lần này không có ý định thừa nước đục thả câu, trực tiếp mở cái hộp gỗ, ba cuốn Thôi Bối Đồ tràn ngập phong cách cổ xưa ánh lên vào đến bên trong mắt Chu Khiếu Thiên.

- Ồ, là tờ cuối của Thôi Bối Đồ ?

Dù liên tưởng lực của Chu Khiếu Thiên phong phú như thế nào, cũng không nghĩ tới Diệp Thiên lại lấy ra một phần cuối cùng của Thôi Bối Đồ , hắn đã từng nếm khổ từ nó, lập tức có chút chần chờ, không biết mình nên cầm lấy trang giầy này kiểm nghiệm và nhìn một phen hay không.

Nhưng không đợi Chu Khiếu Thiên suy nghĩ xong, trang giấy bị hộp gỗ kia ngăn cách khí tức, cả vật thể bỗng nhiên phát ra từng tia bạch sắc quang mang.

Cùng lúc đó, Thôi Bối Đồ trong cái tủ vốn đã không thể xưng là Thôi Bối Đồ nữa, cũng tràn ra bên ngoài linh khí nhè nhẹ, hộp gỗ như là được gọi về, cư nhiên từ trong hộp bay ra, "Bốp" một tiếng vang nhỏ, bao trùm ở phía trên cuốn sách.

- Ầm!

Một luồng sóng địa chấn vô hình từ từ hợp lại làm một, Thôi Bối Đồ hướng bốn phía tàn sát bừa bãi.

Những tiếng loảng xoảng không dứt bên tai, khiến tất cả cửa sổ phòng ngủ đều bị đập nát cả ra, mà ngay cả Diệp Thiên cùng Chu Khiếu Thiên, cũng bị làm cho lui về phía sau vài bước, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn một đoàn bạch quang kia bao vây bộ sách lên.

- Nơi nào lại có tràng dao động mạnh như vậy?

Trong mấy chỗ lãnh sự quán và khách sạn cấp năm sao của Zurich, Thụy Sĩ, vài người ăn mặc hình thù kỳ quái đồng thời nhìn lại hướng vị trí vị trí.

Cái gọi là những người siêu năng lực, chính là những người có được năng lực cảm ứng như là tâm linh, thể chất đặc biệt, lực lượng cường đại, nhìn thấu vật, biết trước tương lai, niệm lực … siêu tự nhiên, mà hết thảy những điều này, đều không thoát khỏi sử dụng và khống chế năng lượng.

Cho nên loại người này, đối với biến hóa năng lượng thiên địa, đều là dị thường mẫn cảm , sau khi từ chỗ Diệp Thiên bộc phát ra dao động kinh thiên kia, thường nhân có lẽ ngây thơ không biết, nhưng toàn bộ những người dị năng tề tụ ở Zurich, lại đều bị kinh động .

Năng lượng này có chỗ tâm điểm ở chỗ Diệp Thiên, hướng bốn phương tám hướng phóng xạ đi, sóng địa chấn ở trong không khí hình thành từng gợn sóng, một loại uy áp vô hình kinh thiên động địa bao phủ trong lòng những sinh vật có thể cảm ứng được năng lượng.

Trong lúc nhất thời, cả thành phố Zurich tựa hồ cũng trở nên yên tĩnh hơn, cả động vật đều không dám lên tiếng , nếu lưu tâm một chút, có thể phát hiện những con chó ngày thường hung mãnh hiếu chiến mang theo cái đuôi lạnh run, tiến vào ổ chó của nó một tiếng cũng không dám thoát ra cổ họng.

- Đây là cái năng lượng gì, vì sao lại làm lòng ta cúng thấy run rẩy nhỉ?

Vài người dị năng thực lực mạnh gắt gao nhìn thẳng phương hướng nơi dao động truyền đến, trong lòng hoảng sợ cực kỳ, dưới uy áp kia, bọn họ không dậy nổi một tia phản kháng, nếu không phải khoảng cách rất xa, chỉ sợ có vài người đã quỳ xuống cúng bái .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.