Thiên Tài Tướng Sư

Chương 793: Tường phong thủy




- Hoa Quân, còn bao xa nữa?

Tuy là chiếc xe việt dã tám phần mới này tính năng không tồi, điều hòa cũng rất mát mẽ, nhưng lúc này đang là thời điểm nóng nhất ở Nam Phi, ô tô chạy trên đường nhựa, không khí trước của xe dường như đang bị bóp méo, người ngồi trong xe giống như đang ngồi trong lồng hấp vậy. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - truyenfull.vn

Lạnh quá hay nóng quá cũng không ảnh hưởng gì lớn đến Diệp Thiên, nhưng ở trong bầu không khí nóng nực này hắn cũng cảm thấy khó chịu, từ khi ra khỏi khách sạn bước lên xe, đều bịt hết lỗ chân long toàn thân lại, dùng nội hô hấp tuần hoàn ở bên trong.

- Ông Triệu, sắp đến nơi rồi, là khu kiến trúc trước mặt đó!

Khác với Diệp Thiên, Hoa Quân từ nhỏ đã sống ở Nam Phi nên rất thích ứng với khí hậu ở đây, đối với anh ta, ngồi trong xe việt dã này còn thoải mái hơn nhiều so với đi xe buýt, mùi mồ hôi của nhiều người bốc ra còn khó chịu hơn so với cái không khí nóng nực này.

- Đúng là cảnh vệ nghiêm ngặt quá!

Thị lực của Diệp Thiên rất tốt, cách mỏ vàng gần một cây số hắn đã nhìn thấy cổng lớn của mỏ vàng, bốn cảnh vệ cầm súng đang đứng, ngoài ra trên bức tường vây cao cao kia đều có hàng rào điện, mỗi ggos rẽ còn đặt một camera, hầu như không có góc chết nào cả.

- Đương nhiên rồi, mỏ vàng Mãnh Sa tuy thời gian khai thác không phải dài, nhưng ở Cape Town cũng coi như là một trong những mỏ vàng lớn.

Sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, Hoa Quân cười nói:

- Mỏ vàng này có cổ phần của người Hoa chũng ta, nếu không thì đừng hòng mà vào tham quan được, ông Triệu, nhớ kỹ lời tôi, khi vào bên trong tuyệt đối không được chụp hình, nếu không máy hình của ông sẽ bị tịch thu đó!

- Tôi biết rồi. Tôi cũng không mang theo máy hình.

Diệp Thiên gật đầu, đưa tay lên nhìn đồng hồ, giờ đang là năm giờ, từ khách sạn đến đây chưa đầy hai tiếng. Mỏ vàng Mãnh Sa thực ra cách Cape Town không xa, sau khi Hoa Quân liên hệ với người bên trong xong, lại thông qua một lần kiểm tra chặt chẽ mới được phép lái xe vào bên trong.

Xe vừa dừng, một người khoảng 40 tuổi từ khu kiến trúc hai tầng trước sân bước ra. Từ xa đã cười mắng:

- Tiểu tử thối, có phải là thấy tôi dễ nói chuyện không? Lần nào cũng giao cho lão ca tôi vẫn đề khó khăn!

- Người này tướng mạo cũng rất được!

Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, khuôn mặt ông hơi tròn, vành tai rất lớn. Lúc cười trông giống như phật Di Lặc vậy, tuy nhiên ánh mắt lúc nói chuyện thì cho thấy đây cũng không phải là hạng người dễ dàng gì.

- Ngô Tổng, sao có thể như vậy được chứ, người Hoa chúng ta ở Nam Phi, có ai làm ăn giỏi như ông đâu, chỉ có đến chỗ ông mới có thể thấy được phong thái của người Hoa ở Hải ngoại chứ!

Làm nghề hướng dẫn viên là phải dựa vào cái miệng, Hoa Quân tuy còn trẻ nhưng nói câu nào ra câu đó, mấy câu nịnh hót này làm ông kia cười híp mắt nói:

- Tiểu tử cậu bản lĩnh không lên mà cái miệng thì càng ngày càng ngọt, trưa nay ở lại đâym hôm qua tôi vừa mua được con cá sấu, còn có thêm quả trứng Khổng Tước nữa, chúng ta cùng uống vài ly!

- Cái này, Ngô Tổng, hôm nay tôi còn dẫn khách theo nữa đó.

Hoa Quân nghe xong có chút khó xử, hắn nhìn trộm Diệp Thiên một cái, cá sấu ở Nam Phi cũng rất hay gặp, hơn 100 tệ là có thể mua được một con nhỏ, tuy nhiên trứng Khổng Tước thì không nhiều, mùi vị của nó rất tươi ngon, Hoa Quân cũng có chút động lòng.

- Không sao, đều là người cùng quê cả, khách sáo gì chứ?

Ngô tổng cười sảng khoái nhìn Diệp Thiên nói:

- Tiểu lão đệ là người vùng nào? Trưa nay ở lại uống vài ly, cái không khí nóng bức ở đây mà không uống chút đồ lạnh thì có mà chết!

Diệp Thiên có thể thấy người đàn ông trước mặt đang thành tâm mời nên gật đầu nói:

- Tôi người Giang Tô, Ngô tổng, vậy làm phiền ông rồi!

- Tốt, sảng khoái, Hoa Quân đã nói với tôi rồi, cậu muốn xuống mỏ xem có phải không, chuyện này do tôi quyết, xong sẽ sắp xếp cho cậu!

- Vào trong ngồi một lúc, còn phải đợi nữa tiếng nữa đoàn người tiếp theo xuống mỏ, lúc đó cậu cùng đi với bọn họ.

Ngô tổng cười vỗ vào vai Diệp Thiên, ròi đi vào phòng, ở bên ngoài một lúc mà chiếc áo sơ mi trên người ông ta đã thấm đẫm mồ hôi rồi.

Theo sau, Diệp Thiên hỏi nhỏ Hoa Quân một câu:

- Hoa Quân, vị Ngô tổng đây lai lịch như thế nào?

- Hi, anh Triệu, Ngô tổng không đơn giản đâu, ông ta ở Nam Phi có thể hô mưa gọi gió được đó.

Sau khi nghe Diệp Thiên hỏi vậy, Hoa Quân liền đưa ngón tay cái lên nói:

- Ngô tổng năm đó đến Nam Phi không một xu dính túi, đầu tiên là ông ta làm thuê cho một mỏ vàng…

Thì ra, Ngô tổng là Ngô Đức Lâm, người Phúc Kiến.

Vì Phúc Kiến giáp biển nên có tập tục vượt biển kiếm ăn, có một vài thành phố, hầu như nhà nào cũng có người thân lập nghiệp ở nước ngoài, còn rất nhiều thanh niên, hơn mười tuổi đã tìm đủ cách để xuất ngoại đãi vàng.

Ngô Đức Lâm vào những năm tám mươi, cùng một đoàn người muốn nhập cư trái phép vào nước Mỹ, tuy nhiên đã gặp một vài vấn đề, sau cùng thì đoàn người đó bị kéo đến Nam Phi, lúc đó kinh tế Nam Phi vô cùng lạc hậu, những mỏ vàng lớn hầu như đều nằm trong tay người da trắng.

Ngô Đức Lâm lúc đó cùng hai mươi người nữa vào làm việc cho một mỏ vàng, không giống như những người kiếm tiền gửi về nhà khác, Ngô Đức Lâm dùng số tiền kiếm được của mình để đãi khách, vì ông hào sảng tính tình phóng khoáng nên đã kết bạn được với rất nhiều công nhân da đen, dung nhập vào cuộc sống ở Nam Phi.

Ngô Đức Lâm làm việc cho mỏ vàng đó được tám năm, đã tạo được một uuy tín rất lớn trong lòng công nhân, cũng nhờ đó mà từ một công nhân đã lên làm chức quản lý, sản nghiệp vàng nằm trong tay người da trắng ở Nam Phi này vẫn là độc nhất.

Vào cuối những năm tám mươi, Nam Phi bắt đầu bất mãn với những người da trắng lung đoạn ở trong nước, vì vậy đã dẫn đến một loạt biến động trong xã hội, vì áp lực, mà tập đoàn Anh quốc không thể không nhượng lại một ít tài nguyên khoáng sản.

Ngô Đức Lâm làm việc ở mỏ vàng tám năm thấy động lòng, ông tuy không có tài sản gì, nhưng có địa vị rất cao trong số những người Hoa ở Nam Phi, gom góp một lượt cũng gom được mấy mươi vạn đô la, mua lại hai mỏ vàng không vừa mắt cho lắm.

Tuy nhiên bọn người Anh này cũng rắp tâm hại người, bọn họ nhượng lại nguồn tài nguyên vàng kia phần lớn đều là cạm bẫy, cái gọi là báo cáo số lượng dự trữ không đúng sự thật, đại đa số mỏ vàng đều là mỏ phế quặng hoặc chất lượng không cao, lượng dự trữ và lượng có thể khai thác hoàn toàn không đồng đẳng.

Nhưng lúc đó kỹ thuật thăm dò có hạn, cho dù là người Anh thì không thể khẳng định đó toàn là phế quặng, cái này cũng giống như đổ thạch vậy, trước khi khai thác thì không ai có thể dự đoán được đó là mỏ giàu hay mỏ nghèo.

Cần phải nói rằng Ngô Đức Lâm là một người rất may mắn, mỏ vàng đầu tiên mà ông ta khai thác đã cho ra một loại vàng chất lượng rất cao, từ đó mà đã kiếm được thùng tiền đầu tiên của cuộc đời ông.

Đến năm 1994, Mandela trở thành tổng thống da đen ở Nam Phi, người da đen từ đó trở thành chủ nhân của vùng đất Nam Phi này, các tài nguyên khoáng sản cũng dần dần hướng ra thế giới.

Chính lúc đó Ngô Đức Lâm đã mua được mỏ vàng Mãnh Sa, năm đó mỏ vàng này không được ai coi trọng cả, nhưng ai biết được rằng lượng dự trữ ở mỏ này vô cùng phong phú, tuy là có thể xếp vào top 10 ở Nam Phi, đến nay khai thác đã hơn mười năm rồi, cũng chỉ là một bộ phận rất nhỏ mà thôi.

Dựa vào mỏ vàng này, Ngô Đức Lâm đã tích lũy được một khối tài sản khổng lồ, tuy nhiên ông vẫn như lúc trước, thích làm cũng những người công nhân, đây cũng là nguyên nhân mà trong thời tiết hơn 40 độ này ông vẫn làm việc tại mỏ.

- Người có thể tạo nên nghiệp lớn là người có những phẩm chất mà người thường không thể có được!

Sau khi nghe Hoa Quân nói xong, Diệp Thiên đúng là nhìn Ngô Đức Lâm với một ánh mắt khác, chỉ trong hai mươi năm đã tạo nên một sự nghiệp lớn như vậy, thì công sức và những chua chat phải bỏ ra người thường không thể tưởng tượng được.

Ngô Đức Lâm vào văn phòng bận làm một vài việc, xong xuôi liền ngẩng đầu cười nói:

- Tiểu Triệu, đừng nghe Hoa Quân nói bậy, gì mà trùm khai thác mỏ chứ, tôi chỉ là một con dế nhũi, tiếng Anh bây giờ vẫn đang còn bập bẹ đây này.

- Ngô tổng khiêm tốn rồi, phẩm chất con người ông rất đáng để chúng tôi học tập.

Diệp Thiên lắc đầu nhìn Ngô Đức Lâm rồi chợt chau mày lại:

- Ngô tổng gần đây sức khỏe không được tốt thì phải?

Diệp Thiên phát hiện, mi mắt Ngô tổng chổ gò má có một vài gân xanh nổi lên, đây chính là dấu hiệu của sự nóng giận quá mức.

- Tiểu Triệu là bác sỹ?

Ngô Đức Lâm ngạc nhiên nhìn Diệp Thiên nói tiếp:

- Gần đây sức khỏe tôi không tốt, cứ thích nổi giận, cũng không biết vì nguyên do gì, đang định mấy ngày nữa sẽ đi kiểm tra đây.

- Ngô tổng, văn phòng làm việc này của ông là mới xây phải không?

Diệp Thiên không trả lời câu hỏi của Ngô tổng mà nhìn khắp một lượt.

Ngô Đức Lâm gật đầu nói:

- Đúng vậy, ở đây trời nóng quá, tôi xây thêm một tầng, đều có lắp điều hòa hết, công nhân cũng được thoải mái một chút.

- Ngô tổng, nơi lối vào của mỏ quặng có một bức tường phải không, ở đó không khí truyền từ dưới đất lên sẽ không tốt, rất dễ làm người ta mắc bệnh.

Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, lòng chợt hiểu ra, dưới lòng mỏ vàng này có linh mạch, nhưng vàng cũng có trộn lẫn một vài thuộc tính kim loại, nơi vàng có nhiều tất nhiên sẽ sản sinh ra khí kim duệ.

Văn phòng làm việc của Ngô Đức Lâm ở tầng một, đối diện với cổng vào mỏ vàng, vì vậy nên bị ảnh hưởng nhiều nhất, nếu thời gian lâu hơn một chút nữa, thì tổn thương gan của ông khó mà chữa khỏi được, e rằng nhiều nhất cũng chỉ sống thêm được mười năm.

Bức tường mà Diệp Thiên nói thực ra là một tường phong thủy, cỏ thể cản khí kim duệ từ mỏ tràn ra, thay đổi phong thủy của phòng làm việc.

- Ồ? Còn có cách giải thích như vậy sao? Ngày mai tôi sẽ cho người sửa bức tường ở đó.

Ngô Đức Lâm từng làm việc dưới mỏ vàng, ông biết người xuống mỏ lâu thì tuổi thọ sẽ không cao, giải thích theo cách khoa học thì do những bức xạ trong mỏ gây ra, vì vậy mà ông tin những lời Diệp Thiên nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.