Thiên Tài Tướng Sư

Chương 734: Đinh Hồng




Đạo Sĩ trung niên họ Đinh tên 1 chữ đơn giản Hồng, tuy rằng không thông tạo thuật bói toán hỏi quẻ nhưng tu luyện đến cảnh giới này của ông ta, dĩ nhiên là có thể thôi diễn thiên cơ tính toán lành dữ.

Nhất là với liên kết đồng môn hơn trăm năm, sau khi đối phương gặp bất trắc, trong lòng đột nhiên dâng lên 1 dự cảm xấu.

- Sư phụ, ngài bế quan xong rồi ạ?

Đinh Hồng bế quan trong động đi ra, 1 thiếu niên cũng mặc đạo phục vội vàng ra tiếp đón, nét mặt lộ ra vẻ mừng rỡ:

- Sư phụ, Cát sư thúc ra ngoài đã 4, 5 tháng rồi vẫn chưa thấy trở về.

- Sư đệ xảy ra chuyện rồi, ta cũng đi 1 chuyến đây!

Đinh Hồng khoát tay, nói:

- Trong khoảng thời gian ta ra ngoài này, có người đến kính bái thì ngươi bảo ta đang bế quan!

Sau 1 ngày, 1 chỗ sâu ở chân núi Côn Lôn, 1 thân hình đột nhiên xuất hiện từ trong không trung, ngay sau đó được 1 lớp mây bao vây, lớp sương mù đó ngưng đọng trong không khí 1 chút, rồi tìm phương hướng, lập tức bay về hướng kinh thành.

- Anh cả, Hay là anh ra mặt nói chuyện với cái tên muốn bán đấu giá đó, bảo họ huỷ bán đấu giá thứ này đi.

Vân Hoa Quân nói chuyện cũ cùng em trai, buổi chiều tối 1 tuần sau, 2 huynh đệ lại ngồi trong Tứ Hợp Viện, nét mặt Vân Hoa Đồng lộ ra vẻ khó chịu.

Vì để chắc chắn có được mấy khối tinh thạch đó, mấy ngày nay Vân Hoa Đồng liên hệ với bên Christie, muốn dùng giá cao để mua lấy luôn khối tinh thạch đó, thế nhưng bên Christie cự tuyệt, tổng giám đốc tập đoàn Vân Thị ở trong nước, cũng không bị ai không nể mặt như vậy.

- Tôi thấy ông làm ăn ở trong nước quen rồi.

Vân Hoa Quân tức giận trừng mắt nhìn em trai 1 cái:

- Christie là cái tổ chức gì chứ, mấy ngày nữa anh đến hội trường đấu giá nó về là được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Ừ, đại ca, anh yên tâm đi, lần này em nhất định sẽ làm tốt chuyện này!

Vân Hoa Đồng gật gật đầu, 2 anh em ai cũng không phát hiện không khí xung quanh mình hình như vừa sóng lên 1 cái, 1 thân hình chầm chậm hiện ra sau 2 người.

- Vân tiểu hữu, nhiều năm không gặp, cụ ông vẫn khoẻ chứ?

1 giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên, doạ cho 2 anh em họ Vân đang uống trà nói chuyện đều run bắn lên, lúc này mới phá hiện trong sân không biết từ lúc nào có thêm 1 người nữa.

- Ông là ai? Ông… vào đây bằng cách nào?

Ông Vân mặc dù đã qua đời rồi, nhưng bà nhà vẫn còn, bảo vệ mặc dù thấp hơn trước kia 1 bậc, nhưng không phải ai cũng vào trong sân được.

- Trong núi 1 ngày, ở trần gian à 100 năm, không ngờ trẻ nhỏ năm đó bây giờ đã già thế này rồi?

Đinh Hồng mỉm cười, nhìn về phía Vân Hoa Quân nói:

- Anh bạn nhỏ, vẫn còn nhớ bần đạo chứ?

- Ngài… ngài là Đinh chân nhân?

Giọng nói Vân Hoa Quân run lên, vội vàng tiến lên phía trước vài bước, cần thận nhìn người đạo sĩ đó1 hồi, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vừa mừng vừa lo, rồi cúi thấp xuống chào.

- Nhiều năm không gặp, Đinh chân nhân vẻ mặt vẫn không thay đổi, quả là người trong chốn thần tiên!

Vân Hoa Quân vừa giơ tay mời Đinh Hồng vào nhà, vừa quay sang nhìn em trai, nói:

- Lão Nhị, còn không qua đây chào Đinh thần tiên đi?

- Đại ca, ông ấy… ông ấy là vị đó à?

Vân Hoa Đồng vẫn còn khiếp sợ tỉnh lại, vẻ mặt không thể tin được nhìn vị đạo sĩ này.

- Được rồi, người sơn dã, không nói đến nghi lễ trần tục, không phải khách sáo nhiều làm gì.

Đinh Hồng hơi cúi đầu xuống, nói:

- Xem ra phụ thân ngươi hẳn là đã không còn, anh bạn nhỏ, lần này gọi bần đạo về, có chuyện gì à?

Đinh Hồng dùng thần thức xem xét, phụ thân Vân Hoa Quân hẳn là đã mất lâu rồi, mà xem vẻ mặt 2 anh em này, sư đệ mình hình như không có qua đây.

- Đinh chân nhân, cuốn sách năm đó ngài để lại, thế nhưng thứ trong đó quá khan hiếm, bao nhiêu năm như vậy tôi cũng chỉ tìm được 2 món, lần này mới cả gan mời chân nhân đến!

Vân Hoa Quân nói chuyện, lúc lúc lại nhìn trộm người đạo nhân trước mặt, trong lòng kinh hãi quả thực không nói nên lời, gần nửa thế kỷ trôi qua rồi, tướng mạo người đạo nhân này vẫn như cũ, năm tháng hình như không để lại dấu vết nhìn trên mặt ông ta.

- À, hoá ra là như vậy?

Đinh Hồng hơi sửng sốt 1 chút, năm đó ông yêu cầu những thứ này với cha của Vân Hoa Quân chẳng qua là vì muốn tu sửa động phủ mà thôi.

Cho dù sau này có lưu lại tập tranh đó cũng không có hy vọng gì quá lớn, bởi vì tỷ lệ những thứ đó xuất hiện ở trần thế thực sự là quá ít.

- Chuyện này đừng nói vội.

Đinh Hồng khoát tay, ánh mắt nhìn thẳng Vân Hoa Quân,nói:

- Chú Vân này, sư đệ ta 4 tháng trước có rời núi đến đây, các ngươi có gặp sư đệ ta không?

Đinh Hồng đưa cho nhà họ Vân 3 miếng ngọc bội Tam Mai, đều là do ông dùng bí thuật sư môn luyện ra, không chỉ ông ta có thể nhận được tin tức từ ngọc bội truyền tới, mà ngay cả Cát Khải cũng có thể.

- Sư đệ của chân nhân?

Vân Hoa Quân và em trai cùng liếc mắt nhìn nhau 1 cái, đồng thời ngẩng đầu lên:

- Đinh chân nhân, chúng tôi 4 tháng trước quả thực có đánh vỡ 1 miếng ngọc bội, thế nhưng không có ai đến đây cả.

Đinh Hồng nhìn chằm chằm 2 người 1 hồi, thản nhiên nói:

- Bỏ đi, thứ mà các ngươi tìm được đưa cho ta nhìn xem.

- Ba, còn nói dạo này ba bận cái gì thế?

Trước kia là Diệp Đông Bình không gặp được con trai, thế mà bây giờ lại là Diệp Thiên mấy ngày rồi không thấy cha đâu, hôm nay mới sáng sớm ăn sáng xong đã nhìn thấy ba ôm vật gì đó trong lòng đi ra ngoài, vội vàng kéo cha lại.

- Ba, không có chuyện gì thì ở nhà cùng mẹ con đi, già rồi đi lại cái gì nhiều? nếu mà ba bên ngoài có nuôi bồ nhí là con không đồng ý đâu nha!

Trước kia ba ở nha, có ông ở nhà nói chuyện cùng Tống Vi Lan, thế nhưng mấy ngay nay không thấy tăm tích Diệp Đông Bình đâu, Diệp Thiên trở thành đối tượng cho mẹ dạy dỗ, đang nỗ lực để Diệp Thiên cải tạo trở thành 1 người đàn ông đích thực.

Chỉ có điều Diệp Thiên từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, sau đó theo sư phụ ngang dọc giang hồ, trong xương cốt kỳ thực vẫn có hơi thở của loại cỏ dại, cậu mà chịu thế này được à? Cho nên lúc này mới bảo cha ở nhà.

- Tiểu tử thối, con mà còn nói bừa nữa là ta đánh đấy!

Diệp Đông Bình bị lời của con trai doạ cho nhảy dựng lên, vội vàng thò đầu vào trong vườn nhìn, rồi mới kéo Diệp thiên, nói:

- Cô của con kinh doanh cửa hàng ở Phan Gia Viên đó cũng tốt, năm ngoái mua cho ba được mấy món tốt, ba suy nghĩ thấy ở trong tiệm bán thì lỗ quá, nên mới định đem đi bán đấu giá.

Tiệm đồ cổ của Diệp Đông Bình, tuy rằng vẫn là ông đứng tên, nhưng trên thực tế quản lý kinh doanh và tiêu thụ đều là do Lưu Duy An làm hết.

Hơn nữa lợi nhuận thu được cũng là của Lưu Duy An hết, thế nhưng rốt cuộc vẫn là nhà mình kinh doanh, Diệp Đông Bình vẫn treo tên ở đầu phố, đặt tên mĩ miều là cố vấn kỹ thuật, cách 3, 5 hôm lại phải đi 1 chuyến.

Lần này Lưu Duy An nhập vào mấy khối Hán Ngọc phẩm chất tốt, vốn cũng có mấy vị khách ưng ý, nhưng bị Diệp Đông Bình ngăn cản, bán đấu giá khối ngọc này có khi còn hơn gấp đôi, ông cũng không thể nhìn thấy 2 vợ chồng em gái mình chịu thiệt được.

Cho nên mấy ngay này Diệp Đông Bình mới liên hệ với bên đấu giá, có quan hệ của Tống Vi Lan, hôm kia ông mới liên lạc với bên Christie được, bọn họ vừa đúng lúc có buổi đấu giá mùa xuân ở kinh thành.

Chỉ có điều Diệp Đông Bình liên hệ hơi muộn, tờ rơi giới thiệu bên Christie đã in ấn xong hết rồi, cho nên mấy ngày nay ông mới liên hệ với 1 công ty in ấn, nhanh chóng phát hành tờ rơi in ấn về mấy miếng ngọc kia.

- Cha lại lấy được thứ gì thế?

Nghe thấy buổi đấu giá, Diệp Thiên bĩu môi, lập tức hứng thú giảm xuống.

Năm ngoái Diệp Thiên thu thập được sách cổ kinh đạo, thế nhưng đi đến không ít buổi đấu giá, đồ trong đó mặc dù đề là vật cổ, cũng quý báu vô cùng nhưng không đối với Diệp Thiên không có tác dụng gì.

- Tờ rơi tuyên truyền của bên Christie, ba dựa vào đó thống nhất quy cách in ấn, ba nói tiểu tử con, cũng không thể nói xuyên tạc trước mặt mẹ đâu đấy!

Diệp Đông Bình vừa nói truyện vừa đem tập tranh cho Diệp Thiên xem, ông thừa biết vợ mình mù quáng tin lời Diệp Thiên, nếu Diệp Thiên mà nói bừa, nhất định ông và vợ sẽ có mâu thuẫn.

- Hả, cái… cái này sao lại giống tinh thạch như vậy?

Diệp Thiên tiếp nhận quyển tờ rơi ba đưa cho, tiện tay giở vài trang, khi cậu giở đến trang thứ 3, không khỏi sửng sốt, 2 con mắt nhanh chóng nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên trang giấy đó.

Đây là 1khối tinh thạch dài bằng khoảng ngón tay, cả thân màu đỏ lửa, được người ta kỳ công cắt 4 góc, tuy rằng chỉ là ánh sáng chụp hình, nhưng nhìn qua vẫn tinh mỹ lạ thường.

Người ngoài nhìn thấy thứ này, chỉ nghĩ đây là 1 khối đá ngọc, nhưng trong mắt Diệp Thiên, độ sáng màu sắc của thứ này lại có thuộc tính giống như mấy khối linh thạch mà cậu cất trong két sắt kia.

- Ba, đây là thứ gì thế? Khá đẹp nhỉ?

Diệp Thiên chỉ vào ảnh chụp, ngẩng đầu nhìn về phía cha.

Diệp Đông Bình thò đầu nhìn vào bức ảnh kia, nói:

- Nghe nói là ở nơi nào đó sau khi núi lửa phun trào thì có 1 người nhặt được nó bên cạnh miệng núi lửa, bị 1 thương nhân buôn bán đá quý mua về cắt thành hình dạng này, thế nào, con cảm thấy có hứng thú với thứ này à?

- Vâng, có hứng thú, buổi đấu giá này vào hôm nào thế ba?

Diệp Thiên đương nhiên cảm thấy hứng thú, giá khởi điểm có thể suy xét, đừng nói là con số 8 triệu ghi trên đó mà ngay cả đằng sau thêm 1 số 0 nữa, Diệp Thiên cũng không tiếc tiền mua về.

- Ba ngày sau, ta không tán dóc với con nữa, hôm nay ba phải đi in đây.

Diệp Đông Bình vội cướp tập tranh từ tay con trai, quay đầu đi ra ngoài:

- Tiểu tử thối, dám nói linh tinh, lát nữa ta về sẽ giết con!

Diệp Thiên cười lắc lắc đầu, ba mình đúng là hài hước, nhà này ai mà chẳng biết ba sợ vợ, có cho tiền cũng chẳng dám hươu vượn bên ngoài.

- Miệng núi lửa phun ra? Có khả năng là đá thuộc tính hoả!

Sau khi trở về phòng, Diệp Thiên cầm ra mấy khối linh thạch cậu cất trong két bảo hiểm, ngoài 3 khối to hơn khối trong trang sách ra, còn lại mấy hòn không đều không bằng khối đó.

- Bất kể là bao nhiêu tiền, nhất định phải đấu giá được, thứ này rất hiếm gặp, ai dám đến miệng núi lửa để lấy chứ?

Sau khi thưởng thức 1 hồi khối đá trong tay, Diệp Thiên âm thầm quyết định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.