Thiên Tài Tướng Sư

Chương 71: Súng




Lúc Diệp Thiên xách ba lô rời khỏi chỗ ngồi, ánh mắt của tên kia tựa hồ như không lúc nào rời khỏi cái ba lô mà cậu cầm trên tay, nhìn thấy ba lô của Diệp Thiên rơi ra khỏi tay, tên kia không thể không quay đầu lại nhìn, đồng thời toàn thân đổ về phía trước dường như muốn đứng dậy ngay lập tức.

Tuy nhiên lúc đó Diệp Thiên đã bước đến phía trước hắn ta, đúng lúc hắn quay đầu lại, tay phải của Diệp Thiên đưa ra nhanh như chớp, chặn cổ hắn ta lại, ấn cái đầu hung hăng của hắn vào cái bàn nhỏ cạnh cửa kính xe.

- Ầm!

Một tiếng vang nặng nề phát ra trên xe, cùng với tiếng " ầm, ầm" của xe lửa khi vận hành, nên đến người vừa tránh đường cho Diệp Thiên đi là Sầm Tỉnh Lan cũng không chú ý. Con mắt đang lim dim buồn ngủ của cô chỉ nhìn thấy một bóng người bước qua trước mặt mà thôi.

Thời gian dường như dừng lại ở thời khắc ấy, sau vài giây, một âm thanh như tiếng sói tru vang lên trong toa xe, kẻ nằm dưới tay Diệp Thiên cũng định chống trả mạnh mẽ, trong tình trạng sống mũi đã bị gẫy, hai chân đạp mạnh xuống đất toan đứng dậy, đồng thời tay phải sờ vào eo.

Diệp Thiên tất nhiên là sẽ không để cho hắn ta có cơ hội rồi, cả hai tay cùng đặt vào vai hắn, lúc ghì chặt, lúc buông lỏng, chỉ nghe thấy tiếng " răng rắc", hai cánh tay của hắn liền mềm nhũn buông xuống, cơn đau từ bả vai truyền đến khiến tiếng la hét của hắn càng to hơn, nhưng sau khi tay phải của Diệp Thiên nhẹ nhàng ấn vào huyệt thái dương của hắn, mọi thứ đều trở lại yên tĩnh như bình thường.

Từ lúc Diệp Thiên đứng lên cho đến khi có thể quy phục được tên đó, cả quá trình diễn ra chỉ mất hơn mười giây, đợi đến khi hành khách đứng lên quay người lại khi nghe thấy tiếng kêu đau đớn từ trong mơ tỉnh dậy thì đã phát hiện ra một người một nửa người nằm trên ghế, máu me đầy mặt, đứng bên cạnh còn có một cậu thanh niên với nét mặt vô tội.

- Chuyện…chuyện gì xảy ra thế?

- Giết người rồi à, mau gọi cảnh sát…

- Là cậu thanh niên kia làm sao? Làm gì mà đánh người ta dã man như vậy chứ? Cậu nhìn xem máu chảy kia kìa…

Sự việc bất ngờ xảy ra khiến cho tất cả mọi người trên xe đều tỉnh hết dậy, người to gan thì nhích lại gần bên này, có người thì hét to đi tìm nhân viên trên tàu, có thể nói trên toa tàu đã trở thành một mớ hỗn loạn.

- Diệp Thiên, sao vậy, là…là em đánh hắn ư?

Sầm Tĩnh Lan không dám tin vào cảnh tượng trước mắt mình, mặc dù cô không thấy rõ được quá trình xảy ra sự việc, nhưng vừa rồi dường như chỉ có Diệp Thiên đứng gần người kia như vậy, nếu không phải cậu ta ra tay thì thật khó mà giải thích được.

- Tránh ra, tránh ra, tránh ra mau lên…

Đúng lúc Diệp Thiên đang định đáp lại, thì một nhân viên của toa xe cùng với một cảnh sát đường sắt đẩy mọi người ra hai bên tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cũng kinh hãi lắp bắp.

- Sao lại thế này, là cậu đánh người?

Nhìn người đứng bên cạnh người nằm vật trên ghế, máu me đầy mặt, chỉ có một mình Diệp Thiên đứng đó, viên cảnh sát phát đoán tình hình một cách chuẩn xác, đồng thời sờ tay vào sau eo, khi bỏ tay ra thì trên tay có thêm một cái còng số tám.

Nghe thấy viên cảnh sát nói, thần sắc Diệp Thiên có chút sợ hãi, không biết là cố tình hay vô tình, đưa tay kéo người kia, nói:

- Hắn cướp túi của cháu, cháu…cháu chỉ đẩy hắn một cái, hắn đã trở nên như vậy rồi…

- Cạch !

Một vật màu đen sì từ bên hông người kia rơi xuống, lập tức khiến mọi người chú ý đến.

- Súng?

- Chính là súng!

Vài tiếng hô kinh ngạc vang lên. Mặt viên cảnh sát đứng trước mặt Diệp Thiên cũng biến sắc ghê gớm, vội vàng xông về phía trước, cầm khẩu súng lục kia lên.

- Mẹ kiếp, hẳn nào mà tim mình đập nhanh như thế, là một kẻ mang súng theo người à?

Nhìn thấy khẩu súng lục rơi trên mặt đất, Diệp Thiên mới hiểu ra tại sao vừa rồi mình mới có cái cảm giác tóc dựng ngược lên như vậy, cảm thấy đây đúng là một kẻ côn đồ liều mạng.

- Lùi lại, tất cả lùi lại, Tiểu Ngô, mau gọi trưởng tàu đến đây.

Khi Diệp Thiên nghĩ lại và cảm thấy sợ, thì viên cảnh sát cướp được khẩu súng kia kéo chốt súng ra, một viên đạn màu vàng lập tức rơi ra.

Sau khi nhìn thấy viên đạn, nét mặt viên cảnh sát trở nên rất khó coi, vì ông ta phát hiện được không chỉ viên đạn này đã được lên nòng mà ngoài ra còn chưa được khóa chốt an toàn, có thể bóp cò bất cứ lúc nào.

Ông ta cũng là một viên cảnh sát thâm niên lâu năm trong nghề, biết rằng công an địa phương mà mang theo súng ống khi đi tàu, cũng không bao giờ mở chốt an toàn ra cả, từ điểm này có thể đoán ra được, người ngã trên ghế ngồi kia nhất định không phải là công an.

- Trọng án!

Trong đầu viên cảnh sát lập tức nghĩ đến hai chữ này, da đầu tê lên một hồi.

Phải hiểu rằng, vụ án liên quan đến súng hầu hết đều liên quan đến mạng người, viên cảnh sát này cũng không dám chậm chễ, hét lên với Diệp Thiên dường như vẫn đang bị dọa cho hoảng loạng: Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

- Cậu vòng hai tay hắn ra sau đi, nhanh lên…

Bất luận nói thế nào, chế ngự kẻ mang theo khẩu súng này mới là việc quan trọng nhất lúc này, đồng thời cũng phải kiểm tra người đứng phía bên kia của kẻ mang theo súng thì mới có thể giải trừ hiềm nghi.

Thực sự thì bản thân Diệp Thiên cũng thấy nghi ngờ, theo lí thuyết thì bất luận thế nào, cũng không nên để Diệp Thiên giúp chế ngự kẻ đang ngồi trên ghế kia.

Nhưng ngay từ đầu khi nhìn thấy khuôn mặt trẻ con cùng với bộ dạng rụt rè của cậu ta nên vị cảnh sát này quyết định lựa chọn tin tưởng Diệp Thiên, hơn nữa Diệp Thiên là người đứng gần tên kia nhất, ông ta thuận miệng hô lên.

- Dạ? Cháu…cháu không được đâu…

Tựa hồ như bị tiếng hét của viên cảnh sát làm cho tỉnh lại, bộ dạng thoái thác của Diệp Thiên ai cũng có thể nhận ra được.

- Nhanh lên, lúc đánh người thì cậu làm được cơ mà?

Viên cảnh sát dần mất kiên nhẫn.

- Vâng…cái chú…chú này, chú…chú phải đánh bại hắn ta à…

Diệp Thiên bị viên cảnh sát làm cho giật mình, mặt biến sắc, giọng như sắp khóc, tiến sát vào kẻ mặt mũi đầy máu kia, vụng về lật người hắn lại, vòng hai tay ra sau lưng.

Chỉ là không một ai phát hiện ra, chính vào lúc Diệp Thiên nắm lấy bả vai hắn, trên tay hơi dùng sức, làm cho các khớp xương của kẻ kia lại một lần nữa nối lên, nhưng động tác của Diệp Thiên rất nhanh đến viên cảnh sát cũng không nhận ra được.

- Đàng hoàng chút, đừng có nhúc nhích…

Khóa còng tay vào tay kẻ kia, liền nghe thấy " Á" một tiếng, hắn bị sự đau đớn từ các khớp xương làm cho tỉnh lại, giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng bị viên cảnh sát ấn xuống dưới ghế.

Lúc đó, từ cửa xe truyền đến một tiếng động lớn, ba bốn vị cảnh sát mặc đồng phục cảnh sát ùa vào, nhìn thấy vậy, mọi người trên xe đều thở phào nhẹ nhõm.

- Anh Dương, có chuyện gì thế?

Sau khi mấy viên cảnh sát hợp sức chế ngự được tên kia, một nam trung niên trên tay có ghi chữ trưởng tàu đi tới.

- Trưởng tàu, phát hiện ra kẻ mang theo súng lục, đầu súng đã lên nòng rồi, chúng ta quay vào rồi nói tiếp…

Viên cảnh sát tên Dương kia nhìn quanh một lát rồi nói với Diệp Thiên:

- Cậu, cầm đồ đi theo tôi, có ai đi cùng nữa không, cùng đến đây…

- Chỉ có mình cháu thôi…

Diệp Thiên nắm chặt ba lô của mình.

- Cháu và cậu ấy đi cùng nhau, cháu đi cùng chú…

Điều khiến cho Diệp Thiên không thể ngờ tới đó là, cô gái tên Sầm Tĩnh Lan lại có thể đứng lên.

- Hai đứa đi cùng nhau đúng không? Ừ, cháu, cháu, cả mấy đứa nữa, tất cả qua đây…

Lão Dương nhìn Sầm Tĩnh Lan, gọi mấy người ngồi cùng Diệp Thiên dậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.