Thiên Tài Tướng Sư

Chương 687: Bịa Chuyện




Diệp Thiên bắt chuyện:

- Đại ca, nghe nói trong núi có người rừng?

- Người rừng? Đương nhiên là có!

Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, người đàn ông trung niên rất hứng thú, xoa xoa tay nói chuyện tiếp đón Diệp Thiên, 2 người cùng ngồi xuống rồi nói:

- Trước kia thôn của chúng tôi còn ở trong núi, hàng xóm của tôi có một cô con gái, hơn 10 năm trước đã mất tích mấy ngày liền ở trong núi.

Sau khi cô ta mang thai đã sinh ra một đứa bé nhưng được mấy ngày thì chết, đó không phải người rừng bắt sao?

- Chuyện này là có thật sao?

Chu Khiếu Thiên nghe thấy vậy tròn xoe mắt cứ như thể lần đầu tiên nghe thấy chuyện này vậy.

- Đương nhiên là thật rồi.

Thấy Chu Khiếu Thiên có vẻ không tin, người trung niên khẳng định:

- Ở phía Bắc thôn vẫn còn mấy cái lông của đứa trẻ đó, hai chàng trai à có việc gì phải lên núi nếu gặp người đàn bà đó nhất định phải cẩn thận đấy.

- Lão Tề, đừng nói linh tinh, còn không mau mời khách uống nước đi.

Sau khi người phụ nữ đi rửa rau nghe thấy chồng nói vậy liền cười nói:

- Các cậu đừng sợ, tôi ở núi này đã hơn 40 năm, làm gì thấy người rừng gì đâu.

- Đó là bà chưa nghe thấy chuyện Thần Nông kì quái.

Hẳn là lão Tề có chút sợ vợ, có nhắc lại một câu rồi đi vào phòng mang ra hai chén trà, để lên cái bàn nhỏ ở sân rồi rót mời Diệp Thiên và Chu Khiếu Thiên, lá trà chính là được trồng trên núi, có mùi hương thơm ngát.

Sau khi nghe thấy lão Tề nói vậy, Diệp Thiên tâm niệm nói:

- Anh Tề, ngoài người rừng ra thì chuyện Thần Nông còn có gì lạ?

Đối với chuyện về người rừng, ngay từ đầu Diệp Thiên đã không quan tân, hắn nhắc đến dã nhân chẳng qua chủ là gì chủ đề với lão Tề được mở rộng ra mà thôi.

Hơn nữa chuyện về cái lông của đứa trẻ Diệp Thiên cũng từng được nghe trên TV, sau khi khoa học kiểm tra họ đã kết luận đây chẳng qua chỉ là sự đột biến gen mà thôi chứ thực sự không phải là bị người rừng xâm phạm.

Lão Tề nhìn xung quanh rồi liếc mắt một cái, nói nhỏ đi:

- Này trong Thần Nông đó có thần tiên đấy!

- Có thần tiên?

Diệp Thiên sửng sốt. Ánh mắt lộ rõ sự vui mừng nhưng vẻ mặt cũng không cho rằng đó là thật, hắn nói:

- Anh Tề, khi chúng tôi còn nhỏ cũng có nghe!

Nói thật nếu Diệp Thiên không mất thời gian chân khí thì đã không từ thủ đoạn để có cái Cách Không Thủ Vật, thấy lão Tề như vậy có lẽ ông ta cũng đã từng được bái kiến thần tiên.

Cho nên chuyện về lão Tề nói, Diệp Thiên có thể kết luận bọn họ chính là những người tu luyện.

- Người anh em à. Cậu phải tin, lão Tề nhà tôi không gạt người đâu.

Lão Tề còn chưa nói gì, vợ ông ta đã nói:

- Trước kia đã có người gặp người sinh ra từ mây, chỉ trong nháy mắt đã không thấy đâu, người gặp chuyện này là người thợ săn giỏi nhất trong thôn chúng tôi, ông ta không biết nói láo bao giờ.

- Mây mọc dưới chân, thật đúng là biết bay sao?

Diệp Thiên hỏi:

- Chuyện này nhìn thấy khi nào vậy? Từ đó đến giờ bao lâu rồi?

Theo thuyết pháp của Nam Hoài Cẩn thì sau khi luyện thần tiến vào cảnh giới hư không, chân khí trong cơ thể sẽ dị biến, chân khí vô hình sẽ biến thành hữu hình phóng thích ra xung quanh cơ thể.

Trước kia đã từng có một vị tiền bối của Nam Hoài Cẩn cũng sinh ra mấy từ lòng bàn chân bay lên trời, chuyện theo chị Tề nói cũng hoàn toàn tương tự như vậy.

Nghĩ đến đây, Diệp Thiên vui mừng, có người đã chứng kiến tận mắt, nói trong núi này thực sự là có người tu đạo, hơn nữa tu vi còn vượt xa hắn, điều này khiến cho hắn có được một ti hi vọng tìm được công pháp.

Còn về phần có thần tiên hay không thì Diệp Thiên cũng không tin lắm, chỉ là người thường có chút thần thông mà thôi.

Giống như người thường sử dụng đại não từ 2% đến 5% còn Anhxtanh sử dụng đạt 10% do đó có nhiều phát minh mà thôi.

- Đã 10 năm trở lại đây rồi,cũng không chỉ có một người nhìn thấy mà quanh đây ai cũng biết.

Lão Tề càng nói bé hơn, lấy điếu thuốc bịt hai lỗ tai nói:

- Các cậu đi vào thì nói chuyện nhỏ thôi, ngàn vạn lần cũng đừng có mắng thần tiên, mặt khác nhất định không được hút thuốc, bằng không thần tiên sẽ nổi cáu đấy.

- Chuyện này là sao? Thần tiên còn quản cả chuyện chúng ta hút thuốc sao?

Lời của lão Tề làm Diệp Thiên lặng đi một chút, bọn họ cũng giống một loại người chỉ cần mình không trêu chọc đến họ thì họ cũng sẽ không nhàn rỗi mà đi quản chuyện của người khác.

Lão Tề lắc đầu nói:

- Ai mà biết được, dù sao truyền thống là lên núi thì không được hút thuốc, có người sợ khói lửa sẽ đốt sơn thần, năm ngoái có xảy ra một chuyện…

Vốn là vào mù thu năm ngoái có 7, 8 cô cậu thanh niên từ Vũ Hán đến Thần Nông Giá chơi, vì muốn chơi vui trong rừng núi mọn họ đã ở lại cắm trại,tối đến ở luôn trên núi.

Nhưng lúc chưa phát hiện ra nơi gọi là Thần Nông, động vật vẫn còn rất nhiều, như gấu đen, báo nhỏ, chó sói, tối còn nghe thấy tiếng sói hú luôn.

Để tránh bị dã thú quấy nhiễu, khi đám thanh niên này ngủ đã đốt lửa không ngờ khi đốt lửa lên bọn họ đều cảm giác trước mặt là một bông hoa, một ánh sáng trắng phát ra rồi lửa trại bị dập tắt.

Đó là còn chưa tính cùng lúc lửa bị dập tắt, đám thanh niên này còn bị mất luôn cả cảm giác, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy thì ngoài đồ ăn mang theo ra tất cả những vật dụng, tư trang đều không thấy đâu nữa.

Chuyện này làm cho đám thanh niên hồn bay phách tán, không còn dám ở lại trên núi nữa, vội vàng đi mất chuyện này lan truyền làm mọi người huyên náo dường như tất cả những người trong thôn đều biết về Thần Nông.

Sau đó, người nhìn thấy Thần Nông nhắc nhở người trong thôn không được đốt lửa trên núi.

- Ánh sánh trắng lóe lên, lửa trại bị dật tắt?

Diệp Thiên nghĩ bụng:

- Khẳng định là tu vi luyện đến Hóa Thần, hơn nữa chân khí được phóng ra ngoài cũng có ánh sánh trắng, bình chữa cháy cũng không nhanh như vậy chứ?

Nghĩ đến đây bỗng Diệp Thiên mừng rỡ như điên, thủ đoạn này nhất định là do người tu luyện gây ra, hơn nữa chuyện năm ngoái trên núi có khói mù mịt là có người trên đó. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Lão Tề, món ăn ngon lắm, mọi người có muốn uống vài ngụm không?

Lão Tề và Diệp Thiên nói về chuyện võ công thì Tề đại tẩu đã nhanh tay mang đến một ít thức ăn, một món là hành thái sào chứng chim, một món là thịt lợn sào còn có cả canh rau dại, tất cả đều là nông sản.

- Được, uống vài chén, Diệp huynh đệ, năm ngoái tôi còn rượu ngâm rắn, tháng này là uống được rồi, các cậu muốn vào núi khu đó gió lạnh lắm.

Lão tề có khí chất của người sống trên núi liền về phòng ôm vò rượu ra, lấy 3 cái bát chia cho bọn Diệp Thiên rót ruợu.

- Chít chít.

Ngửi thấy mùi thơm của rượu Mao Đầu đang ngủ cũng động đậy cái mũi, ánh mắt chuyển động, sáng lên.

- Ngươi… ngươi là một con chồn?

Vốn Diệp Thiên định quàng khăn lông lên cổ lão Tề, Mao Đầu hoảng sợ suýt nữa thì đánh đổ vò rượu.

- Ha ha, Anh Tề, tôi nuôi nó từ nhỏ, có thể dùng làm khăn quàng cổ, nó không cắn người đâu, anh đừng sợ.

Diệp Thiên cười rồi bưng bát rượu lên, đưa đến gần miệng Mao Đầu, nói:

- Uống nhanh rồi ngủ đi, ai dạy ngươi biết uống rượu nào?

Ở trong nhà Diệp Thiên một thời gian ngắn thể nhưng ông ta lại không biết, Diệp Đông Bình tửu lượng rất khá, mỗi bữa đều phải uống một chút như thế, mà Mao Đầu như một đứa trẻ nhìn thấy cái gì cũng tò mò, dần dần nó cũng học cách uống rượu.

- Chít chít!

Mao Đầu lè lưỡi, liếm liếm chén rượu, dường như nó ngửi được mùi rắn, cái mệng nó nhỏ nhắn của nó uống không để thừa một giọt.

- Này, Diệp huynh đệ, con chồn này có linh tính hả?

Lão Tề nhìn thấy vậy, mắt trừng lên nhưng ông ta cũng chỉ biết thèm muốn lại cảm thấy tò mò.

Sống lâu trong núi, trong mắt bọn họ động vật đều có linh tính, người dân còn chữa thương cho khỉ, sau đó bọn chúng còn biết đến trả ơn bọn họ nữa.

Thậm chí còn có người nuôi trăn trong núi, loại này so với chó cũng không tồi, không những nó trông nhà, bắt chuột cho khu vườn mà có được một con rắn trong phòng cũng có cảm giác mát mẻ hơn.

- Quả thực tên này có linh tính.

Diệp Thiên tức giận trừng Mao Đầu, vốn dĩ nó đang đòi uống rượu nhưng rồi phải thu mình vào lớp lông, nhìn nó như một chiếc khăn quàng cổ vậy.

- Sống trong núi nhiều năm như vậy, nhưng đúng là lần đầu tiên nhìn thấy một con vật có linh tính.

Hành động của Mao Đầu khiến lão Tề thấy kì lạ, ông ta cũng có thể cảm nhận được, con vật này giống như thú kiểng, người bình thường chưa chắc đã nuôi được nó.

Diệp Thiên không muốn nói nhiều về Mao Đầu, hắn liền bưng bát rượu lên nói:

- Anh Tề, cảm ơn anh đã nói cho chúng tôi biết nhiều như vậy, nào xin mời anh một chén.

Sau khi uống xong, thấy Chu Khiếu Thiên đã cầm túi lên núi, lão Tề liền dặn dò:

- Tiểu huynh đệ, hai người vào chơi một ngày, cũng đã là tháng 12 rồi, không biết bao giờ mới được gặp mặt.

Tuy khu Thần Nông Giá nhiệt độ chỉ có 11 độ C nhưng lúc có tuyết rơi nhiệt độ có thể hạ thấp xuống đến dưới 0 độ C.

- Tôi biết rồi, lúc quay lại không chừng còn phải đến quấy rầy anh Tề chén rượu nữa.

Diệp Thiên cười gật đầu, nhận bát cơm mà Tề đại tẩu đưa cho.

Nghe nói chuyện bịa đặt trong núi nhiều như vậy, Diệp Thiên cũng không kìm nén được kích động trong lòng, hắn mơ hồ cảm giác được, lần này lên núi có thể mình sẽ được chứng kiến một điều đặc biệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.