Thiên Tài Tướng Sư

Chương 64: Thay đổi




- Giang hồ nhiều sóng gió, đối nhân xử thế cần chừa lại một con đường...

Sớm hôm sau, về đến huyện thành, những lời này của Lý Thiện Nguyên còn quanh quẩn ở bên tai Diệp Thiên, nghĩ đến dáng người thấp bé của sư phụ, một mình sống trên núi, trên chặng đường về, có vài lần, thiếu chút nữa Diệp Thiên định trở về điện thờ.

Nhưng buổi chiều cần mua vé tàu đi Bắc Kinh, nếu Diệp Thiên không quay về thị trấn cũng không được, có nhiều thứ phải thu dọn.

Ngôi nhà mới Diệp Thiên hiện đang ở, được mua năm năm trước, do Diệp Thiên cổ động Diệp Đông Bình mua, ở thành bắc của thị trấn, cũng là nơi xây dựng cơ quan chính phủ của thị trấn sau này.

Lúc ấy nơi này vẫn là ngoại ô thành phố, bất kể là giá nhà hay giá đất đều rất rẻ, chỉ mất hơn hai nghìn đồng, sẽ mua được căn nhà nhỏ ở đây, còn có kèm theo một cái sân rất lớn.

Diệp Thiên làm chủ, làm một hòn Non Bộ trong sân, bên trong nuôi không ít cá, mặt khác lại trồng vài cây nho ngay hành lang, khiến cho Diệp Đông Bình phải nói thẳng con trai thật biết hưởng thụ cuộc sống, hiện tại ngôi nhà này có lấy biệt thự mà đổi cũng không đổi.

Những thứ không nói đâu xa, nói riêng chuyện mấy năm nay giá đất tăng mạnh, liền khiến cho căn nhà hai tầng có sân này, giá trị ít nhất cần tăng thêm 2 số 0 ở giá gốc, cái này cũng khiến cho Phong Huống rất giận Diệp Thiên, tại sao lúc ấy không bảo hắn cũng mua một căn nhà ở đây.

- Ba, ba không đi ra ngoài sao?

Xuyên qua hàng nho rậm rạp trong sân, Diệp Thiên kỳ quái phát hiện cha vẫn đang ở nhà?

Phải biết rằng, mấy năm nay Diệp Đông Bình mở mấy cửa hàng đồ cổ ở Nam Kinh, Tô Châu và Thượng Hải to như vậy, kinh doanh lại rất tốt, thông thường rất ít ở nhà.

Thấy vẻ mặt nặng nề của Diệp Thiên, Diệp Đông Bình cũng biết là chuyện gì xảy ra, mở miệng nói:

- Làm sao vậy? Tâm tình không tốt ư? Con yên tâm, sau này ba sẽ thường đi lên núi thăm lão Lý...

Mấy ngày nữa là con trai phải đi Bắc Kinh học, Diệp Đông Bình đặc biệt dành ra chút thời gian cho con, nhưng khiến ông rất buồn bực chính là, cha nghĩ đến con, con lại đi với sư phụ.

Đương nhiên, Diệp Đông Bình cũng biết cảm tình thâm sâu giữa Diệp Thiên và lão đạo sĩ, ngay cả ông làm cha đều không bằng.

Những thứ không nói đâu xa, mấy năm qua này Diệp Thiên nghỉ đông và nghỉ hè cơ hồ đều là đến tìm lão đạo sĩ , ngay cả dịp cuối tuần bình thường cũng dành thời gian chạy lên trên núi, khiến cho Diệp Đông Bình cũng có chút ghen tị.

- Dạ, ba, sư phụ tuổi cao rồi, ba có rảnh thường xuyên đi thăm ông ấy, con xem tướng sư phụ, chắc chỉ còn lại có hai năm, đại nạn liền tới rồi...

Nhắc tới thân thể lão đạo sĩ, vẻ mặt Diệp Thiên không khỏi lại ảm đạm hơn, năm đó hắn đã từng suy tính qua mệnh lão đạo sĩ, cho ra kết luận mười năm dương thọ.

Mà lần này nhìn thấy lão đạo sĩ, cảm giác này của Diệp Thiên càng thêm mãnh liệt, hơn nữa lão đạo sĩ dường như cũng có cảm nhận được, nói vậy hai năm sau, cũng chính là lúc lão đạo sĩ qua đời.

- Tiểu tử này, có thể nói với người lớn như vậy sao? Còn nữa ... ba nói cho con biết, tới Bắc Kinh cũng không cho phép con nói này nói nọ về phương diện phong thuỷ tướng thuật gì đó nhé, đừng tưởng rằng mấy năm nay giả vờ thành khẩn, ba biết hết đấy!

Nghe được lời của con, Diệp Đông Bình nhất thời lạnh băng khuôn mặt, tuy rằng mấy năm qua Diệp Thiên ở trong nhà không hề không đề cập tới phong thuỷ thuật pháp, tựa hồ thoát khỏi quan hệ với nghề này.

Nhưng Diệp Đông Bình biết, hàng năm Diệp Thiên biến mất mấy tháng ... đều là theo chân lão đạo sĩ đi giang hồ giở trò pháp thuật, ông ta từng chính mắt thấy Diệp Thiên mặc áo choàng ở một con đường ở Nam Kinh, chẳng qua ngại và tự tôn nên không vạch trần con trai trước mặt lão đạo sĩ mà thôi.

Hơn nữa, mấy năm nay Diệp Đông Bình thật sự là quá bận, đồng thời cũng cảm giác được Diệp Thiên hiểu chuyện hơn so với trước kia lúc còn nhỏ , cho nên cũng nhắm một mắt, mở một mắt, không hỏi tới.

Nhưng hiện tại Diệp Thiên sắp đi Bắc Kinh nhập học, nơi đó chính là nơi nhân tài ẩn dật, Diệp Đông Bình nói không chừng cần cảnh báo cho con vài câu , tránh để hắn làm chuyện không đúng.

- Ba, con cam đoan sẽ không gây chuyện...

Diệp Thiên cười cười, trong tay tung lên một đồng tiền, cũng đánh trống lảng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Sáng mai con phải đi rồi, hay là ... con bói cho ba một quẻ?

- Tránh qua một bên, ba con thuận buồm xuôi gió, đừng có lừa ba!

Diệp Đông Bình khinh thường khoát tay, cũng không còn muốn nói nhiều về chuyện này.

- Bảo con học máy tính chuyên nghiệp, con khăng khăng đòi học kiến trúc, cả ngày tiếp xúc cùng vôi, xi-măng thấy rất vui vẻ sao? Thật sự là không biết con đang suy nghĩ gì?

Mùa xuân năm trước, Liêu Hạo Đức từng trở lại một chuyến, lúc ấy trong khi nói chuyện phiếm có đề cập hiện tại công nghệ thông tin ở Mĩ phát triển rất mạnh, mười năm trong tương lai, máy tính và mạng truyenfull.vn tuyệt đối sẽ trở thành tâm điểm của cuộc sống.

Lúc ấy Diệp Đông Bình đã đem lời này ghi tạc trong lòng, năm đó khi Diệp Thiên ghi danh nguyện vọng ngành thi, ông liền khuyên Diệp Thiên thi khoa công nghệ thông tin đại học Hoa Thanh.

Không ngờ Diệp Thiên hoàn toàn không coi lời cha nói ra gì, ghi danh mấy trường đại học đều là ngành kiến trúc, khiến Diệp Đông Bình tức giận đến nỗi vài ngày không thèm để ý đến con.

- Ba , con thích học chính là thiết kế kiến trúc, ba nói chuyện đi đâu vậy!

Nghe được cha nói vậy, Diệp Thiên chỉ cười, lộ ra một bộ mặt chân thành khiến Diệp Đông Bình cũng nói không được nữa, nếu năm năm trước nói cho Diệp Đông Bình con trai sẽ trở nên chân thành như vậy, đánh chết ông ta cũng không tin.

"Hừ" lạnh một tiếng, Diệp Đông Bình ném cho Diệp Thiên một cái bao da.

- Tiểu tử ngươi bướng bỉnh có thừa, không nghe lời ba nói, nhưng ba nói cho con biết, gần đây ba thu mua nhiều đồ, tiền bạc hơi căng, chỉ có thể cho con một vạn đồng thôi, chỗ này chính là tiền học phí và sinh hoạt phí trong học kỳ một của con, tiết kiệm một chút!

Nhắc lại ba năm trước đây, vì vấn đề quan niệm kinh doanh, Diệp Đông Bình và Phong Huống đã tách cổ phần của trạm thu mua đi, Phong Huống tiếp tục kinh doanh trạm thu mua, hơn nữa cong mở một xưởng dệt, kinh doanh càng làm càng lớn, tại huyện này cũng là một xí nghiệp nổi danh.

Diệp Đông Bình cũng coi như không sai, ông cầm tiền đi Nam Kinh, Tô Châu, những nơi lịch sử văn hóa lâu đời, mở cửa hàng đồ cổ, vừa bán vừa sưu tầm, mấy năm nay buôn bán cũng được lời không ít tiền.

Nhưng làm kinh doanh đồ cổ, cứ bán được lại mua thêm, trong ba năm, tài chính đều dòn cả trên các món đồ, gần đây Diệp Đông Bình thường xuyên thiếu tiền, ngay cả lần này con trai đỗ đại học, vẫn phải bán đi mấy món đồ cổ mới gom được chút tiền.

Nhưng một vạn đồng cũng không tính là ít, những năm này, một sinh viên đại học, toàn bộ phí tổn trong kỳ một cộng lại, cũng chỉ là ba bốn ngàn mà thôi, Diệp Đông Bình vẫn lo lắng mấy năm nay con trai đột nhiên trở nên "biết ăn uống", lúc này mới chuẩn bị nhiều một ít.

- Ba, chuyện kinh doanh của ba lần này, theo con thấy... Không nên làm lắm ...

Diệp Thiên liếc mắt nhìn trong bao tiền một cái, không chút để ý nói thêm với Diệp Đông Bình một câu.

Trong tám năm này, rất nhiều người và chuyện xung quanh Diệp Thiên đã thay đổi, nhưng muốn nói thay đổi lớn nhất, vẫn là ở chính Diệp Thiên.

Mai rùa vốn thường xuất hiện ở trong đầu, ba năm trước đột nhiên biến mất không thấy đâu, nhưng thuật pháp thần bí khó lường kia, cũng hoàn toàn được Diệp Thiên kế thừa, hiện tại hắn xem bói, gieo quẻ, xem tướng, giải mộng, căn bản chỉ là chuyện vặt.

Nhưng trải qua việc đi du lịch mấy năm nay ở các nơi, Diệp Thiên cũng hiểu được một đạo lý, đó là thế sự cũng có quý đạo vận hành, cũng như sinh lão bệnh tử, thường là không thể tránh được.

Cho nên tám năm này Diệp Thiên đã trải qua rất nhiều chuyện, nếu chỉ là ra tay thay đổi một chút kết quả có thể xuất hiện, đương nhiên, như tính chuyện kinh doanh của cha mình và Phong Huống, với Diệp Thiên, chẳng qua chỉ là chuyện vặt.

- Nhóc con, đừng tưởng rằng ngươi đi theo sư phụ lâu ngày, tinh thông tranh chữ hơn so với ba nhé, ba cho con biết, lần này thu mua được chính là đỉnh Chiến quốc, đây chính là bảo vật quốc gia, con không hiểu đâu ...

Diệp Đông Bình không phản đối lời của con, từ khi mở trạm thu mua đến hiện tại, ông cũng coi như đã có bảy tám năm trong nghề đồ cổ rồi, cơ hồ cho tới bây giờ chưa từng nhìn lầm, đối với giao dịch này tự nhiên cũng rất tin tưởng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.