Thiên Tài Tướng Sư

Chương 513: Lấy đức thu phục người




Thời cổ đại, các nơi trên thế giới mọi người đều coi vàng là thứ tốt nhất. Cho đến ngày nay, vàng vẫn là tiền tệ được thông hành trên thế giới, chỉ cần trong tay có vàng thật, ở các ngân hàng thế giới, các cửa hàng trang sức, vàng bạc đều có thể đổi thành tiền. Vàng có thể thông hành trên toàn thế giới mà không bị ngăn trở, địa vị và giá trị của chúng thậm chí còn có phần ổn định hơn các loại tiền tệ.

Hơn nữa cơ hồ toàn bộ xa xỉ phẩm đều bị vấn đề hao mòn, như một số hàng hiệu như đồng hồ, túi xách… khi mua mới tinh nhưng mua khi trở về đã không thể bán ra giá gốc, dùng qua thời gian lâu thì giá trị lại càng sụt giảm gay gắt, có thể ngay cả một nửa giá gốc cũng không đáng.

Nhưng vàng không tồn tại vấn đề hao mòn, độ sáng bóng và giá trị là vĩnh cửu, làm trang sức đeo cho đến khi mất màu, giá trị của vàng cũng không bị tiêu giảm, trên thị trường không chiết khấu giá trang sức vàng để lâu, chỉ cần một lần đánh lại liền có thể khôi phục sáng bóng ban đầu, có thể luyện chế thành trang sức vàng hoàn toàn mới hoặc thỏi vàng.

Trong mắt thế nhân vàng là tượng trưng của cải, nhưng trong mắt Diệp Thiên, vàng còn có công dụng khác, từ lúc Cẩu Tâm Gia cho Diệp Thiên đi lấy vàng, trong lòng Diệp Thiên đã có suy tính đối với công dụng số vàng này.

Thời cổ đại, người Inca coi vàng là mồ hôi của mặt trời, khi mai táng Pha-ra-ông, các đại thần Ai Cập cổ cần nhét vàng trong thịt. Thánh kinh Matei , Phúc Âm giáo lý có đề cập ba vị giáo sĩ Đông Phương mang đến lễ vật, một trong số đó chính là vàng, mà Ngày Tận Thế trong Thánh kinh miêu tả thánh Jerusalem chết trong con đường bằng vàng ròng.

Những dấu hiệu này đều thuyết minh, trong tôn giáo nước ngoài, vàng cũng có địa vị rất đặc thù. Còn người đời rất ít người biết, ở phong thuỷ, vàng được sử dụng cũng là rất nhiều, một số kiến trúc nhìn qua có màu vàng rực rỡ vô cùng, kỳ thật là có lý do ở bên trong.

Vàng rất hiếm, giá trị và sự trân quý ổn định, là tượng trưng cho của cải và thân phận, do đó kiến trúc phong thủy do vàng tạo ra, sẽ hình thành một loại khí vận độc đáo, có trợ giúp thật lớn đối với việc thu tiền tài về cho chủ nhân.

Nhưng số lượng vàng dự trữ của Trung Quốc rất ít, từ xưa đến nay, cũng chỉ có bậc đế vương mới có thể hưởng dụng những kiến trúc phong thuỷ tạo ra bằng vàng. Có vị siêu cấp phú hào dùng vàng làm đồ trang sức cho trọn cả gian phòng, thậm chí cả bồn cầu cũng là vàng ròng, kỳ thật cũng là do được một vài cao nhân chỉ điểm.

Biệt thự của Diệp Thiên ở Hồng Kông, nằm ở lưng chừng núi, vị trí theo phong thuỷ địa lý mà nói là tốt, Diệp Thiên sở dĩ giữ lại số vàng này, cũng muốn tạo ra một trận pháp phong thuỷ từ vàng, khiến nơi đó chẳng những có thể trở thành một Tụ Linh Châu, còn có mang đến tài vận.

Đương nhiên, những lời này Diệp Thiên chắc chắn sẽ không nói rõ với Tống Hạo Thiên, Diệp Tống hai nhà là kẻ thù truyền kiếp, Diệp Thiên cũng không có lý do cần nói với Tống Hạo Thiên những điều này.

- Được, coi như tôi thua cậu, điều kiện này tôi đáp ứng!

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Tống Hạo Thiên lắc đầu nở nụ cười khổ, lúc tuổi già hắn đã sống đến đỉnh cấp trong chính trị, không ngờ đến giờ già cả, lại gặp 1 khắc tinh như vậy.

Nhưng yêu cầu này của Diệp Thiên hắn vẫn có thể làm được, người giống như Tống Hạo Thiên , nói chuyện đương nhiên sẽ để ba phần đường sống, lúc trước hắn thương lượng cùng mấy người kia, cũng không nói rõ số lượng vàng, Diệp Thiên cắt xén 5 tấn, hắn vẫn có thể làm được.

- Đúng rồi, cậu mới nói là thật hay giả vậy? Thật là số vàng này là cướp từ tay người khác sao?

Đáp ứng yêu cầu của Diệp Thiên, Tống Hạo Thiên lại có chút tò mò, hỏi, hắn cảm giác Diệp Thiên vừa rồi có chút căng thẳng, không giống như đang giả vờ.

- Tôi bốc phét đấy, ông đừng coi là thật, vàng này là sư huynh của tôi giấu đi, làm sư đệ lấy ra cũng là đương nhiên, tôi cần cướp từ trong tay người khác sao?

Diệp Thiên đương nhiên sẽ không thừa nhận, liền nói vừa rồi nói nhảm, thực vô trách nhiệm giải thích một câu, lại nói:

- Thôi, ông không phản đối, tôi cúp máy đây!

- Nhóc con, lại cúp điện thoại của ta rồi?

Nghe được tiếng tút tút từ trong loa truyền đến, lần này lão gia là cũng nhịn không được nữa, tiện tay ném điện thoại văng ra ngoài, ngồi ở trên ghế sa lon mà thấy bức bí, khiến cho bảo vệ, y sỹ cùng mấy thư ký bên cạnh đều đưa mắt nhìn nhau, không biết là ai làm thủ trưởng phát hỏa lớn như vậy?

Sau khi ném điện thoại đi rồi, Tống Hạo Thiên lại nở nụ cười, cả đời hắn quan trường chìm nổi mấy chục năm, chế ngự cơn giận đã rất tốt, hiện tại có thể bị Diệp Thiên làm cho tức giận nổi trận lôi đình, cũng coi như tiểu tử đó có bản lĩnh.

- Không có việc gì, các cậu đều đi ra ngoài đi.

Khoát tay áo đuổi đám đông ra khỏi phòng, Tống Hạo Thiên lại cầm điện thoại lên, điện thoại cho mấy điệp viên bí ẩn, nhắc nhở một vài chyện.

Đối với một người, bất kể là yêu hay là hận, luôn muốn biết nhiều tin tức hơn về một người, Tống Hạo Thiên sở dĩ gọi đi những cú điện thoại đó, chính là để tâm đối với những lời Diệp Thiên mới vừa nói trong điện thọai. Hắn tìm một số ban nghành đi điều tra. Hắn muốn xem những ngày gần đây có nhiều người Nhật Bản vào đến Myanmar hay không?

Năm ngày sau đó, nghành tương quan phản hồi một vài tin tức cho Tống Hạo Thiên, cả kinh Tống Hạo Thiên vô ý đánh rớt cả cái bình trà yêu thích nhất đang cầm trong tay.

Tin tức nói rõ, một tuần trước, có một trăm bảy mươi tám người Nhật Bản lấy danh nghĩa đoàn du lịch vào tới Myanmar, nhưng năm ngày trước, những người Nhật Bản đó tất cả đều mất tích một cách ly kỳ ở Myanmar, phương diện tương quan phía Nhật Bản đang tiến hành thương lượng cùng chính phủ Myanmar.

Địa điểm cuối cùng những người Nhật Bản này mất tích, cùng vị trí toạ độ mà Diệp Thiên đưa cho hắn cũng không phải rất xa, chỉ có khoảng một hai trăm km, điều này không thể không khiến Tống Hạo Thiên toát mồ hôi lạnh, cảm thấy tiểu tử đó nói cũng không có nói ngoa, ngược lại đang che giấu một vài chuyện.

Trong tình thế cấp bách Tống Hạo Thiên vội vàng liên hệ với Diệp Thiên, biết được hắn đã sắp tới Hồng Kông, lúc này mới thả lỏng tinh thần, đương nhiên, chuyện này cũng để sau này hãy nói .

- Thế nào, còn muốn sung công số vàng của tôi không? Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Cúp điện thoại rồi, Diệp Thiên có chút hài hước nhìn về phía vị trung tá Tống Phi. Trợ giúp quốc gia xây dựng không thành vấn đề, nhưng cũng không thể làm tổn hại người lương thiện, Diệp Thiên cũng là đường đường chính chính, dựa vào cái gì mà muốn bảo hắn không công đưa vàng cho quốc gia?

Từ điểm này mà nói, phó chủ tịch Tống có trình độ cao hơn người khác rất nhiều, đáp ứng người khác đưa ra đề nghị làm cho hai bên cùng có lợi, mới là lấy đức thu phục người, nếu không Diệp Thiên cũng không ngại làm một "điêu dân".

- Không... Không dám, cậu ... Nói xem nên làm sao bây giờ, bây giờ thế nào thì tốt nhỉ?

Tống Phi đăm đăm nhìn Diệp Thiên, bị lời của hắn làm cho giật mình, hắn chừng này tuổi, số lần gặp Tống Hạo Thiên mới chỉ có mười mấy lần, nhưng trong gia tộc đã xem như được sủng ái .

Nhưng hơn mười lần gặp mặt này, lời nói Tống Hạo Thiên nói với hắn, cộng lại còn không nhiều như vừa rồi răn dạy và quở mắng ở trong điện thoại, sớm khiến cho tinh thần Tống Phi căng lên, đương nhiên, đây là bị khiếp sợ.

Hơn nữa Diệp Thiên đối thoại cùng lão gia, cũng làm cho Tống Phi nghe được mà trong lòng dậy sóng, hắn có chút không hiểu được, hai người này rốt cuộc ai là ông ai là cháu? Hay là người trẻ tuổi trước mặt kia là con riêng của lão gia?

- Đem đồ về như thế nào, lúc trước anh định thế nào thì bây giờ làm thế, nhưng nếu để cho tôi biết anh tác quái gì đó, cẩn thận tôi đến nhà tìm anh!

Bởi vì nguyên nhân từ Tống Hiểu Long, Diệp Thiên từ trước đến nay đều không có cảm tình gì đối với người của Tống gia, nếu hắn biết người trước mặt nầy có tâm xấu xa, nói không chừng sẽ bóp chết hắn ngay.

- Vâng, cậu yên tâm, tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ!

Lúc này Tống Phi đã không dám coi Diệp Thiên thành người bình thường trong Tống gia, phải biết rằng, ngay cả người anh cả trong Tống gia mà hắn biết, phỏng chừng ở trước mặt lão gia cũng không được hưởng thụ loại đãi ngộ này.

Diệp Thiên khoát tay áo, nói:

- Được rồi, đừng đứng ở nơi này làm cột điện , hỗ trợ làm việc đi!

Đây dù sao cũng là ở trong biên giới Myanmar, Diệp Thiên cũng sợ đêm dài lắm mộng, lập tức cũng tiến lên động tay, Tống Phi đương nhiên không dám tiếp tục tự cao tự đại, đi theo phía sau Diệp Thiên giúp đỡ khuân vác vàng và Phỉ Thúy lên.

Ước chừng hơn hai giờ làm việc, ngoài một số vàng và châu báu rơi vãi trên đường, cuối cùng toàn bộ vàng đã được đưa lên máy bay trực thăng.

- Lão Hồ, ông và Khiếu Thiên cùng theo về nước đi.

Diệp Thiên vỗ vỗ tay, gọi đám đông triệu tập lại, nói:

- Còn Võ Thần các anh thì cũng cùng nhau trở về, à, chờ vàng được nấu lại rồi, mỗi người lấy một khối làm tiền thưởng, còn lại một trăm vạn, chờ tôi trở lại kinh thành sẽ đưa tiềm mặt cho các anh!

- Cám ơn Diệp gia...

- Diệp gia ngài quá khách khí, chúng tôi cũng không cần làm gì mà!

- Đúng vậy, lần sau Diệp gia ngài có việc, cứ việc nói một tiếng là được!

Những người này không ngờ rằng ngoài một trăm vạn tiền thù lao, lại vẫn được một thỏi vàng làm thù lao, lập tức trên mặt đều lộ ra nét vui mừng. Phải biết rằng, coi như lấy tỉ giá vàng lúc này thì 1g vàng đã một trăm tám mươi tệ, hai ki-lô-gam vàng thì cũng giá trị một hai chục vạn tệ .

- Đồ và tiền, các anh cứ việc cầm, nhưng có một số chuyện, lần này tới Myanmar trải qua, trừ Khâu Văn Đông ra, không được nói với bất luận kẻ nào, nếu không đừng trách Diệp Thiên tôi trở mặt!

Ngữ khí của Diệp Thiên bỗng nhiên trở nên âm trầm, trước văn sau võ, Diệp Thiên vậy cũng là lấy đức thu phục người. Hơn nữa sở dĩ nấu lại vàng lại cho bọn hắn, chính là không muốn để tin tức bị lộ ra ngoài, nếu không phần tử xấu gia tộc Kitamiya đó, nhất định sẽ tìm đến kinh thành liều mạng cùng mình.

Nhưng Diệp Thiên không muốn gạt Khâu Văn Đông. Lão tiểu tử kia nhất định sẽ hỏi, những đệ tử này không dám không nói, thứ hai Khâu Văn Đông cũng là người thông thấu, hắn là tuyệt đối sẽ không đem chuyện này đi tuyên dương khắp nơi, nếu không hắn cũng không thể yên ổn sống tới ngày hôm nay.

- Diệp gia, ngài yên tâm, thả lỏng tinh thần đi, những tiểu tử này ai dám nhiều lời nói một chữ ra bên ngoài, tiểu Vũ tôi sẽ cắt bỏ đầu lưỡi của hắn cho ngài nhắm rượu uống!

Thấy trước mặt máy bay trực thăng đã sẵn sàng, lại liên tưởng đến ma quỷ trong núi thiêu đốt hơn mười cái thi thể cùng chuyện hơn một trăm người mất tích ly kỳ, Võ Thần vội vàng thay mặt mọi người đứng ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.