Thiên Tài Tướng Sư

Chương 511: Xuất cảnh




- Cái này là chìa khóa ư? Không phải là hàng thủ công mỹ nghệ à?

Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt 1 chút, sau khi nhận lại thứ đó, xem xét 1 hồi, cũng không thấy có điểm nào giống với cái chìa khóa bình thường cả, xem những kẽ hoa văn khắc trên bề mặt thì nói là hàng mỹ nghệ người ta còn tin 1 chút.

Maracay lắc đầu, nói:

- Ông chủ, tôi cũng không dám khẳng định đâu, nếu thật là chiếc chìa khóa, nó có thể mở được két bảo hiểm phức tạp nhất trên thế giới đấy.

- Được, mặc kệ nó là cái gì, tôi cứ giữ chơi vậy.

Diệp Thiên tận mắt nhìn thấy Kitamiya Hiro lấy thứ này ra từ rương mật mã, bất kể nó là cái gì, thì giá trị cũng không hề nhỏ, đáng tiếc là rương mật mã ở trong xe bọc thép, nếu không Diệp Thiên có thể mang nó về tìm người để hỏi.

Lắc lắc đầu xua cái ý nghĩ vô dụng kia, Diệp Thiên vỗ vỗ tay nói:

- Lão Hồ, gọi bọn Võ Thần vào mở hết xe bọc thép ra, mở 3 cái xe này để đồ trước đi, để hết rồi thì hằng để ở chỗ xe việt dã này.

Để cho an toàn, Diệp Thiên ngoài 3 người Maracay này ra thì để những người còn lại ở lại cửa vào núi Ma Quỷ, đế tránh giống như Kitamiya Hiro bị người ta mai phục, đương nhiên, cũng không thể trách Kitamiya Hiro sắp xếp không thỏa đáng, chỉ có thể nói là tại mấy người Diệp Thiên quá mạnh.

Sau khi đám người Võ Thần nhìn thấy chỗ vàng này, biểu hiện còn kinh khủng hơn Maracay, từng người từng người sửng sốt 1 hồi lâu mới định thần lại được, nếu không phải chỗ máu tươi trên đất và mùi chiếc xe bọc thép chất đầy thi thể đang cháy hừng hực kia, cũng khó có thể đảm báo bọn họ không nảy sinh ý định khác.

Sát khí lành lạnh từ người Diệp Thiên khiến bọn họ định thần lại, sau phút kinh ngạc ban đầu, mấy người mới làm công việc khuân vác của mình, bọn họ cũng coi như là người thông minh, biết tiền nào có thể chỉ được nhớ trong lòng thôi. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

- Lão Hồ, ông trông coi nha, tôi nghỉ ngơi 1 lát.

Hơn 10 tấn vàng này không phải số lượng nhỏ, khuân vác cũng mất 1 thời gian, Diệp Thiên dặn dò Hồ Hồng Đức 1 tiếng rồi tìm 1 chỗ ngồi khoanh chân, hôm qua mệt nhọc 1 đêm, cũng khiến cho cậu cảm thấy mệt mỏi.

Điều quan trọng hơn là, cả 1 đêm Diệp Thiên giết mấy chục người, sát khí người chết vây quanh người cực kỳ nhiều đã âm thầm ảnh hưởng đến tinh thần cậu, lúc này Diệp Thiên cảm thấy được cực kỳ nóng lòng, kể từ khi cậu tu luyện Ma Y Nhất Mạch chưa thấy điều này bao giờ.

"Thượng phẩm diệu thủ, thập hồi độ nhân, bách ma ẩn vận, ly hợp tự nhiên, hỗn động xích văn, vô vô thượng chân..."

Miệng lẩm nhẩm đọc kinh độ người, Diệp Thiên chỉ cảm thấy sát khí oán hận quấn quanh người mình lần lượt từng làn được mở ra, người trong kỳ môn nói "vạn pháp không dính" chính là có phương pháp hóa giải sát khí, nếu đổi là người bình thường, sớm muộn gì cũng bị cỗ sát khí quấn quanh người này làm cho thần kinh bất bình thường.

Cũng giống như 1 vài tướng quân già trải qua hàng trăm trận chiến sau khi chiến tranh kết thúc thường tu tâm dưỡng tính, tập luyện 1 vài quyền pháp nội gia, chính là vì để hóa giải sát khí trên chiến trường lây nhiễm.

Nhưng cũng có 1 vài người không làm như vậy, đến lúc tuổi già, tính tình sẽ trở nên nóng nảy lạ thường, nguyên nhân chính là vì không hóa giải sát khí trong người, khiến họ lúc về sau tuổi già sức yếu, không áp chế được nên sát khí phát tác.

Khoảng 3, 4 giờ, lúc mặt trời lên đển đỉnh đầu, Diệp Thiên mới đứng dậy,s át khí vốn quanh quẩn vây lấy người được khử sạch không còn, Diệp Thiên lúc này nhìn dưới ánh mặt trời mới giống khuôn mặt 1 đứa trẻ lớn.

- Diệp Thiên, nghỉ ngơi xong rồi à?

Nhìn thấy Diệp Thiên qua đây, Hồ Hồng Đức nói:

- Đồ đều mang lên xe hết rồi, ngoài 3 cái xe bọc thép ra, còn cần phải 5 chiếc xe việt dã nữa mới được.

20 tấn vàng là gần 2 vạn cân, nếu không phải xe bọc thép có tải trọng lớn, thì riêng vấn đề vận chuyển cũng khiến Diệp Thiên đủ đâu đầu rồi.

- Ông chủ, chỗ đồ này của ông, có cần tôi giúp vận chuyển ra ngoài không?

Maracay đã bước qua, ông ta ở nước ngoài nhiều năm như vậy, làm không ít vụ buôn lậu, cũng có 1 vài con đường đặc biệt có thể mang vàng ra ngoài Myanmar.

- Không cần, lão Mã, phân người của ông ra, giúp tôi lái xe là được rồi.

Diệp thiên lắc lắc đầu, nhìn trời nói:

- Đi thôi, không còn sớm rồi, ra khỏi núi thôi!

Chỗ xe việt dã còn lại, đều được Diệp Thiên tập trung lại, mở thùng xăng ra, lúc đoàn xe rời núi, châm lửa đốt, 1 làn khói đen dày đặc trong nháy mắt tràn ngập núi Ma Quỷ.

Bởi vì mấy người Diệp Thiên cũng không tiếp xúc nào với người trong thôn, lúc bọn họ rời đi, người trong thôn còn tưởng rằng đám ngưòi Nhật Bản còn ở trong núi. Do sợ núi Ma Quỷ nên mấy người này cũng không dám vào núi xem.

Lúc màn đêm buông xuống, đoàn xe của Diệp Thiên đã đến 1 nơi cách núi Ma Quỷ hơn 200km, tới ngoài 1 thị trấn nhỏ tên là Mengpu, tiến về phía trước 10 km nữa chính là biên giới Trung Quốc- Myanmar.

Đoàn xe chở đầy vàng của Diệp Thiên này cũng không dám tiến vào thị trấn, để mấy người Maracay đi mua chút đồ ăn về, mọi người đều ăn đơn giản ở trong xe.

Hồ Hồng Đức tay cầm 1 thỏi vàng lên ngắm ngía, hướng về Diệp Thiên mở miệng nói:

- Diệp Thiên, chúng ta làm sao mà mang mấy thứ này ra ngoài được, vượt biên à?

- Tôi sống còn chưa đủ đâu!

Diệp Thiên lật mặt kiêu ngạo, cầm cái điện thoại mà trước khi đi Đường Văn Viễn đưa cho mình, đi đến 1 nơi cách đoàn xe hơn 10 mét.

- A lô, tôi là Diệp Thiên đây, tôi muốn tìn Tống Hạo Thiên!

Sau khi điện thoại thông, Diệp Thiên cũng không nhiểu lời, trực tiếp nói tên mình và người mình muốn tìm ra, cậu biêt, người giống như Tống Hạo Thiên, tất cả các cuộc điện thoại đều do thư ký bên cạnh nhận, mình vốn không thể trực tiếp nói chuyện được.

- Diệp Thiên, không thể gọi ông ngoại được sao?

Quả nhiên, tiếng Diệp Thiên vừa dứt, điện thoại kia im lặng 1 khoảng lâu, qua khoảng 3, 4 phút, tiếng của Tống Hạo Thiên truyền đến bên tai, tiếng nói ông lão này tràn đầy vẻ không biết làm sao.

- Tôi còn chưa gặp mẹ bao giờ, sao đến gọi ông ngoại được?

Diệp Thiên cũng không nể mặt Tống Hạo Thiên, trức tiếp nói:

- Đại sư huynh chắc là nói với ông rồi, tôi có 1 số vàng muốn mang về nước, ông có thể sắp xếp được không?

- Cái gì? Cháu đã lấy được số vàng đó rồi sao? Có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?

Lời nói của Diệp Thiên khiến cho Tống Hạo Thiên có chút kinh ngạc, ông ta biết trước là Diệp Thiên đến Myanmar, thế nhưng Diệp Thiên có thể lấy được số vàng kia không, Tống Hạo Thiên cũng không quá coi trọng. Ông ta đã trao đối chuyện này, lệnh cho bộ đội đặc chủng ở biên giới Trung Quốc- Myanmar nhanh chóng đến biên giới Myanmar, chuẩn bị trợ giúp Diệp thiên.

- Ngoài ý muốn, ha ha, có 1 chút việc xảy ra ngoài ý muốn, thế nhưng đã giải quyết xong rồi.

Diệp Thiên khẽ cười 1 tiếng, hôm nay trải qua 1 ngày 1 đêm, khiến cậu kinh động, nhất là con quái xà 2 đầu không kém gì con rắn đen kia khiến cho Diệp Thiên lần đầu biết được tạo hóa thiên nhiên thần kỳ, Diệp Thiên không biêt vùng đất cấm không để người ta biết được kia rốt cục có bao nhiêu loại vật siêu tự nhiên như vậy tồn tại.

- Cháu có bị thương không?

Giọng nói Tống Hạo Thiên có chút lo lắng, mặc dù quen biết Diệp Thiên 1 thời gian ngắn. Thế nhưng thân làm cháu ngoại, Diệp Thiên cũng có vị trí quan trọng trong lòng của tống Hạo Thiên.

- Không, tôi nói tọa độ cho ông, khi nào ông có thể phái người đến?

Diệp Thiên cũng chẳng muốn nói những lời vô nghĩa không quan trọng đó với Tống Hạo thiên, nếu không phải Cẩu Tâm Gia kiên trì bảo cậu liên lạc với Tống Hạo Thiên, nói không chừng Diệp Thiên đã đitheo con đường của Maracay vận chuyển vàng ra ngoài rồi.

- Nội trong vòng 3 giờ, sẽ có người đến đó tiếp ứng cháu!

Biết là Diệp Thiên không bị thương gì, Tống Hạo Thiên cũng yên tâm, sau khi hỏi tỉ mỉ tọa độ của Diệp Thiên, nói:

- Sau khi nhìn thấy bọn họ, cháu cùng họ về nước là được rồi!

- Tôi còn có việc, đến lúc đó tôi đến Hồng Kông rồi mới về!

Diệp Thiên lắc lắc đầu, mở miệng từ chối Tống Hạo hiên, không đợi bên kia trả lời, đã ngắt luôn điện thoại.

- Tên tiểu tử thối này, giống y hệt ba nó!

Cũng may là Tống Hạo Thiên kềm chế tốt, cũng không bị Diệp Thiên làm cho tức đến vứt cả điện thoại, ông giữ chức vị cao bao nhiêu năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng bị ai ngắt điện thoại như vậy. Nói chuyện điện thoại với 1 thủ trưởng, sau khi hỏi thăm sức khỏe mới được ngắt điện thoại.

- Diệp Thiên, sao mà hứng thú như vậy?

Nhìn thấy miệng Diệp Thiên tươi cười từ đường nhỏ trở về trong xe, vẻ mặt Hồ Hồng Đức ngạc nhiên hỏi, ông ở cùng Diệp Thiên cũng khá lâu rồi, rất ít khi thấy cậu ta lộ ra vẻ mặt trẻ con như vậy.

- Tôi hứng thú à?

Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt, tiện đà phản ứng lại, trong lòng có 1 cảm giác không nói nên lời, xem ra cậu ta rất vui khi đấu khẩu với Tống Hạo Thiên và thấy bộ dạng ông ta như vậy. Có lẽ oán hận trong thâm tâm cậu cũng không sâu như cậu vẫn tưởng tượng.

- Mọi người nghỉ ngơi 1 lát, muộn chút nữa sẽ có người đến đưa chúng ta nhập cảnh.

Diệp Thiên cũng không biết Tống Hạo Thiên dùng cách gì để giúp đoàn xe của cậu ra ngoài, bởi vì cả 2 bên quân đội đểu đóng ở biên giới Trung Quốc – Myanmar là, thế nhưng người có thân phận như tống Hạo thiên chắc chắn là không nói ba hoa đâu.

Sau khi nghe được Diệp Thiên nói vậy, mọi người 2 ngày qua đã sớm mệt mỏi không chịu được rồi liền mơ màng ngủ, đại khái qua 2 giờ thì có tiếng phi cơ gầm rú, khiến cho mọi người đang ngủ say tỉnh lại.

- Hầy, trực thăng à?

Sau khi nhìn thấy ánh đèn trực thăng kia, Diệp thiên ngây cả người, bởi vì mấy chiếc trực thăng ở trên trời kia đều là trực thăng vận chuyền hàng cõ lớb, trắng trợn tiến vào địa phận Trung Quốc như vậy, cũng không biết Tống Hạo Thiên rốt cục làm thế nào đây?

Chỗ đoàn xe Diệp Thiên ở là 1 chỗ đất trống trong 1 mảnh từng rậm, không gian rộng vô cùng, tổng cộng 5 chiếc trực thăng dần dần hạ xuống.

1 người trung niên hàm trung ta bước từ chiếc trực thăng đầu tiên xuống, đi đến trước mặt mấy người Diệp Thiên, nói:

- Ai là Diệp Thiên? Tôi là Tống Phi, phụng mệnh đến đây!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.