Thiên Tài Tướng Sư

Chương 485: Nhân duyên




-Đây là vật gì thế?

Diệp Thiên có chút tò mò nhìn về phía vật mà Mã Lạp Khải đang cầm trên tay, hắn tìm Hồ Quân để lấy được tấm bản đồ này đã phải nợ không ít nhân tình, mà tấm cỡ bàn tay trên tay Mã Lạp Khải thể hiện hình dạng sông núi bề mặt trái đất, lại có thể còn chi tiết hơn cả một tấm bản đồ.

-Theo tin tình báo từ Anh quốc, hì hì, ông chủ, đây là vật chuyên dụng mà điệp viên 007 dùng trên phim đấy.

Mã Lạp Khải cười đắc ý, hắn cũng không hề khoác lác, vật hắn đang cầm là hệ thống định vị vệ tinh GPRS đời mới nhất của bộ ngành tương quan Anh, có thể liên tục bay trên không trung, thực hiện định vị, theo dõi địa điểm trên mặt đất.

Qua vài năm nữa, loại hệ thống này sẽ được sử dụng rộng rãi cho ô tô gia dụng, còn trong hiện tại thì nó thuộc loại kĩ thuật quân sự tối tân nhất, nếu không phải trong tiểu đội Dong Binh của Mã Lạp Khải có một bộ đội đặc churnh trước của Anh thì hắn thật không thể có được thứ này.

-Đây là núi cao ở hồ Lion, chúng ta gặp nhau ở đây đi.

Mã Lạp Khải thân thuộc Myanmar hơn Diệp Thiên nhiều, chỉ vào một điểm trên bản đồ rồi nói:

-Hồ Lion có diện tích khá lớn, trên hồ còn có nhiều đảo nổi do nhiều xác thực vật thối rữa tích tụ lâu ngày hình thành nên, cư dân tộc Anh Đạt trên vùng này còn gieo trồng hoa màu và xây dựng nhà cửa trên đảo, hơn nữa mùa này có rất nhiều khách du lịch đến đây, ba năm mười người ở đây sẽ không bị lộ đâu.

Diệp Thiên nhìn một chút địa điểm hồ Lion, gật đầu nói:

-Được, vậy mai tôi sẽ đưa cho mọi người một chiếc xe quân đội, xe mọi người đi bây giờ không phải dùng đến nữa, được rồi, không có chuyện gì thì tôi về trước đây.

Với một phòng vũ khí đạn dược này thì chiếc xe kia không thể chở được hết, Diệp Thiên cũng lo hội lão Mã bị giữ lại kiểm tra ở Myanmar, việc đó ảnh hưởng rất lớn tới kế hoạch của cậu.

Nhìn thấy Diệp Thiên muốn rời đi, Mã Lạp Khải cầm lấy chiếc máy bộ đàm hơi lớn hơn so với chiếc điện thoại di động đặt trên bàn đưa cho Diệp Thiên nói:

-Cậu chủ, cậu cầm lấy chiếc bộ đàm này đi, ở đây tôi có một chiếc máy phát công dẫn lớn, trong vòng 60km cũng có thể gọi điện được, sử dụng cái nầy cũng tương đối dễ.

Giữ chức vụ cao ở Dong Binh, mấy người Mã Lạp Khải bây giờ mới thể hiện được năng lực của họ,những thiết bị mà bọn họ sử dụng đều là loại hàng đầu, còn mạnh hơn cả vũ khí của bộ đội đặc chủng ở một số nước.

Như chiếc bộ đàm này mà họ đưa cho Diệp Thiên là cầm tay, hơn nữa còn có tai nghe riêng, thậm chí còn chống ngấm nước, trong khi chiến tranh có thể càng tăng thêm tính thuận tiện trong việc chỉ huy, tính bí mật và tính linh hoạt là rất cao.

Nhận được chiếc bộ đàm tốt, Diệp Thiên dời khỏi nơi ẩn náu của Mã Lạp Khải trở về khách sạn, vừa đẩy cửa phòng, thì một âm thanh như gió bão bay tới, giơ tay chắn lấy thì lại một chiếc ghế bay tới.

-Các người đang làm cái gì thế hả? Bây giờ là mấy giờ rồi?

Diệp Thiên định thần nhìn lại, té ra tất cả bàn ghế sopha trong phòng khách đều được dọn hết lại, Chu Khiếu Thiên và Liễu Định Định đang biểu diễn võ thuật bên trong, đảo mắt nhìn thấy Hồ Hồng Đức đang cổ vũ nhiệt liệt, Diệp Thiên không khỏi cười rồi mắng:

-Lão Hồ, bọn trẻ chúng nó làm loạn mà anh không quản à?

Tuy rằng tuổi hai người cũng gần tương đương nhau, nhưng từ nhỏ Diệp Thiên đã theo sư phụ hành tẩu giang hồ, lời cậu nói ra có vẻ có lực hơn người trung niên hơn 40 tuổi này.

-Bọn trẻ tập luyện, ta quản làm gì chứ?

Hồ Hồng Đức bĩu môi, sợ thiên hạ không loạn nói:

-Tiểu Định Định, ông trẻ của cháu đến rồi, nhanh chóng đưa ra tuyệt chiêu đi, vừa rồi có thể cháu bị thiệt rồi đấy.

-Ai thiệt chứ? Không phải là khí lực của ông lớn hơn của cháu sao?

Nhìn thấy Chu Khiếu Thiên quay lưng lại với mình, Liễu ĐỊnh Định đảo mắt một cái, nhấc chân đá vào mông Chu Khiếu Thiên, chỉ không ngờ rằng Chu Khiều Thiên sau khi tiến vào ám kình thì phản ứng cũng nhanh nhẹn hơn nhiều, nghiêng sang phải cười cười, đưa tay bắt lấy chân Liễu Đinh Đinh.

-Tại ông làm phiền đấy, cháu chỉ ở trong phòng luyện công thôi sao ông phải làm phiền cháu làm gì chứ?

Chu Khiếu Thiên cũng bị Liễu Định Định làm cho khổ không thể tả, vừa nói chuyện vừa phải vùng tay ra, Liễu Định Định cũng không thể tiếp tục giữ được cậu nữa, xông lên phía trước theo bản năng giữ lấy tay trái cả người Định Định ngã nhào vào ngực cậu.

-Anh... anh bắt nạt em.

Cảm thấy bàn tay to khỏe của Chu Khiếu Thiên đang đặt trên người mình, mặt Định Định bỗng đỏ rần, khi ở Cảng Đảo cô thường tìm người đàm luận võ công, cũng không ít lần tiếp xúc thân thể với người khác, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời trong lòng lại xuất hiện cái cảm giác tê dại này.

-Anh bắt nạt em?

Lúc Chu Khiếu Thiên đang định đứng dậy thì bất chợt một cảm giác yếu đuối từ tay trái truyền đến, nhất thời há hốc mồm, đến quên cả bỏ tay ra.

-Khiếu Thiên, con là sư thúc, sao có thể bắt nạt sư điệt nữ chứ?

-Ông trẻ, ông cũng bắt nạt cháu. Ai là điệt nữ của cậu ta chứ?

Từ nhỏ đến lớn Liễu Định Định mang có tính cách con trai, bị Diệp Thiên nói làm cho đỏ cả mặt, rời ra khỏi vòng tay của Chu Khiếu Thiên.

-Khụ, khụ, nghe ta nói hết không được à?

Nhìn thấy sự việc này, Diệp Thiên ho khan vài tiếng, nói tiếp:

-Võ thuật của Định Định mặc dù do đích thân sư huynh truyền cho nhưng không có bái sư, tính ra các ngươi xưng hô anh em có lẽ hợp hơn. Chúng ta quan trọng là làm tùy tâm, nếu như hai đứa có tình chàng ý thiếp đi nữa thì ta cũng không phản đối.

Mặc dù đối với tình cảm Diệp Thiên cũng là người mới, nhưng từ trước Chu Khiếu Thiên đã tỏ tình với Liễu Định Định khi ở Cảng Đảo, Diệp Thiên cũng cảm nhận được hai người này cũng mắt qua mày lại, nhìn là thấy tình cảm đó, làm sao còn có thể không hiểu chứ? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

-Ông trẻ!

-Sư phụ?

Lời của Diệp Thiên vừa được nói ra, Chu Khiếu Thiên và Liễu Định Định cùng đồng thanh, từ cổ đến tai Chu Khiếu Thiên như một con tôm hùm được luộc chín, sắc mặt còn đỏ hơn cả Liễu Định Định.

Đúng là Chu Khiếu Thiên có tình cảm với Liễu Định ĐỊnh, hơn nữa mặc dù cậu là người tập võ, nhưng tính cách cũng hơi yếu mềm, loại người như vậy thường nảy sinh tình cảm với những người con gái mạnh mẽ. Khi nhìn thấy Định Định vào năm năm trước, trong lòng cậu đã bắt đầu tồn tại thứ tình cảm này.

Cho nên khi Định ĐỊnh muốn đi theo Diệp Thiên đến Myanmar, Chu Khiếu Thiên đã dồn hết tâm trí nói chuyện, nhưng chưa ý thức được rằng thứ tình cảm mông lung đấy chính là tình yêu. Đột nhiên bị Diệp Thiên nói trúng tim, nhất thời không biết phải làm thế nào.

-Nhìn ta làm cái gì? Đây là chuyện của mấy đứa, nếu như không đồng ý, thì tiếp tục đánh là được rồi, ta còn có chuyện cần thương lượng với lão Hồ, không nói chuyện tiếp với hai đứa được.

Diệp Thiên lôi Hồ Hồng Đức tựa hồ như chưa xem đủ đi, hai người chui vào phòng, để lại phòng khách cho Chu Khiếu Thiên và Liễu Định Định.

Vốn dĩ Chu Khiếu Thiên mới 20 tuổi, Diệp Thiên cũng chưa từng xem quẻ tình duyên cho cậu, nhưng chính là nhìn thấy tình cảnh vừa rồi, lòng Diệp Thiên liền suy diễn, phát hiện ra bát tự của cậu tương hợp với Định Định, tuy không chắc trăm phần trăm trở thành vợ chồng, nhưng hi vọng hai người ở cạnh nhau sau này là rất lớn.

-Haiz, thật không nhìn ra, em còn có năng lực làm mai mối nữa cơ đấy?

Sau khi đi vào phòng, Hồ Hồng Đức trêu Diệp Thiên, tuy rằng vai vế của ông thấp hơn so với DIệp Thiên nhưng xét về tuổi tác thì không có gì là không thể nói như thế cả.

-Anh mới là già rồi mà còn không thay đổi được, nhìn thấy hai đứa nó đánh nhau mà không thèm ngăn.

Diệp Thiên tức giận trừng mắt nhìn Hồ Hồng Đức, nói:

-Ngủ sớm đi, mai chúng ta còn phải đi sớm.

Bị Diệp Thiên chặn họng, Hồ Hồng Đức chỉ còn cách phẫn nộ nằm lên giường. Nhưng chỉ cần nghe tiếng thở của ông là Diệp Thiên biết ông vẫn chưa ngủ.

Khoảng hơn một tiếng trôi qua, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Chu Khiếu Thiên rón rén bước đến, vừa mò vào giường, tiếng cười quái dị của Hồ Hồng Đức đã vang lên bên tai:

-Nói chuyện thế nào rồi? Không nghe thấy hai đứa đánh nhau, không phải là đang làm chuyện khác chứ?

Bị Hồ Hồng Đức dọa giật nảy mình, Chu Khiếu Thiên liền bật dậy khỏi giường, không ngừng giải thích:

-Không có ạ, cháu, chúng cháu ngoài ngoài kia nói chuyện.

-Được rồi, lão Hồ, anh đừng dọa Khiếu Thiên nữa, trước đây nó là đứa mà có tính nết ba lần đánh cũng không ra rắm, nếu bị dọa nữa, em không tha cho anh đâu.

Nghĩ đến bộ dạnh tích trữ như vàng của Khiếu Thiên trước đây, Diệp Thiên không khỏi nhịn cười, trách Hồ Hồng Đức một câu xong nói:

-Được rồi, đi ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm, tôi cảm thấy không được tốt, xem chừng sẽ gặp phải chuyện gì đấy.

-Sư phụ, vậy... vậy con với Định Định thật là khoong cần phải phận vai vế chứ ạ?

-

Diệp Thiên không hề hỏi tới, nhưng Khiếu Thiên lại không thể nhịn được sau khi lăn qua lăn lại một lúc trên giường, liền với tay chạm vào chỗ Diệp Thiên đang nằm.

-Có vấn đề gì sao?

Diệp Thiên chỉ biết tên tiểu này không chịu được lập tức cười nói:

-Liễu Định Định là cháu ngoại của sư huynh ta, điều đó không hề sai, nhưng nó không hề bái môn sư huynh, vai vế thế tục với sư mốn bất đồng, tiểu tử ngươi cứ yên tâm đi.

Bây giờ và trước kia không giống nhau, khoa học kĩ thuật phát triển ảnh hưởng lớn đến vấn đề ô nhiễm môi trường, linh khí đất trời cũng ngày càng trở nên mỏng hơn.

Dưới dưới tình huống như vậy, nhiều việc vốn dĩ đã được chủ định đều có thể biến đổi, đối với những việc mang tính ngẫu nhiên câu thì Diệp Thiên cũng khó mà suy diễn ra được, cho nên lúc này mới không dám bói tình duyên cho Liễu Định ĐỊnh và Khiếu Thiên.

Nhưng nhận được lời hứa hẹn của DIệp Thiên, Chu Khiếu Thiên cũng yên lòng hơn, không lâu đã ngáy rồi, lại là đã tiến vào một mức độ thâm sâu đã định trước, Diệp Thiên âm thầm gật đầu, đồ đệ này thật có thiên phú.

Sáng sớm ngày thứ hai sau khi thức dậy, Diệp Thiên gọi điện cho sĩ quan phụ tá, hẹn gặp mặt tại tại nơi có cảnh nổi tiếng Ngưỡng Quang cách kim đồng hồ 10km về phía Bắc, sau đó gọi một chiếc xe bus của khách sạn.

Diệp Thiên làm cẩn thận như vậy, không phải lo lắng quân địch, mà là sợ bị chính phủ Myanmar nghe thấy tăm hơi gì đó, vì nếu như việc vàng bị chính phủ quân đội biết được e rằng tướng quân Ba Cương là người đầu tiên sẽ tiêu diệt cậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.