Thiên Tài Tướng Sư

Chương 477: Thuê




- Lão Đức và Chu Khiếu Thiên có thể tin được, còn có mấy người vệ sĩ miễn phí đó nữa cũng có thể dùng được, còn mấy người nữa thì anh nghĩ cách đi.

Cẩu Tâm Gia đưa ra 1 bản sao, đưa cho Diệp Thiên, nói:

Bản đồ giấu vàng anh đã vẽ cẩn thận, sau khi cậu nhớ kỹ thì đốt nó đi, mặt khác đi đến Myanmar, thì tìm 1 cái lý do, nếu không sẽ bị người ta để ý.

- Sự việc trọng đại, Cẩu Tâm Gia cũng không muốn vì chỗ vàng này khiến Diệp Thiên gặp phải tai họa gì, dù sao 1 người có mạnh đến đâu, đối đầu với 1 quốc gia hay 1 thế lực mạnh, vẫn không thể được.

Cẩu Tâm Gia năm đó không thể không được gọi là không mạnh đựoc, hơn nữa còn dẫn theo 1 nhóm thuật sĩ nổi tiếng trong nước nữa, nhưng dưới sự vây quét của gia tộc Kitamiya, vẫn là mạnh không địch nổi đông, thậm chí đến Cẩu Tâm Gia cũng suýt mất mạng ở Myanmar.

- Sư huynh, anh nói đám người Maracay đó có thể tin đựoc à?

Cầm bản đồ Diệp Thiên cũng không xem xét, mà có chút ngạc nhiên nhìn về phía Cẩu Tâm Gia, tục ngữ nói không cùng dòng họ, lòng dạ tất nhiên cũng khác nhau. Diệp Thiên không tin mấy người Maracay đó nhìn thấy chỗ vàng khổng lồ đó mà không nổi lòng tham?

Cẩu Tâm Gia lắc lắc đầu nói:

- Bọn họ đều là lính đánh thuê chuyên nghiệp, thấy hợp đồng là quan trọng nhất, chỉ cần cậu trả đủ tiền thuê cho họ, bọn họ sẽ không phản bội đâu.

Ở thập niên 30, 40, Cẩu Tâm Gia cũng tiếp xúc với rất nhiều người Mỹ, những người Mỹ xuất ngũ sau khi đựợc thoả mãn tiền và gái thì chắc chắn liều mạng giúp đỡ Trung Quốc, vị tướng quân Phi Long của đội Phi Hổ thế.

- Được, thế em sẽ nói chuyện với họ 1 chút, còn mấy người khác có thể đến chỗ Khâu Văn Đông tìm, vấn đề cũng không lớn lắm.

Nghe Cẩu Tâm Gia nói như vậy, Diệp Thiên lại cảm thấy được có thêm vài phần khả thi, là 1 truyền nhân của Ma Y Nhất Mạch, thuật xem người của Diệp Thiên cũng không phải nói chơi, nếu là hạng người gian tà, cậu cũng sẽ không nhận vào trong đội ngũ.

- Được rồi, xem bản đồ xong thì huỷ đi, nghỉ sớm 1 chút, nội mấy ngày nữa thì đi thôi.

Chỗ vàng này giống như 1 tảng đấ lớn đè ép trong lòng của Cẩu Tâm Gia hơn nửa thế kỷ qua, bây giờ sau khi đưa bản đồ ra, nét mặt Cẩu Tâm Gia cũng lộ vài phần thoải mái, ông tin rằng tỉêu sư đệ nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.

- Vâng, sư huynh, tìm đựơc người thì sẽ xuất phát.

Diệp Thiên gật gật đầu, xem xét bản đồ dưới ngọn đèn trong phòng, Cẩu Tâm Gia mô tả hết sức tỉ mỉ, nhất là chỗ giấu vàng, ngay cả địa hình cây cối cũng vẽ ra.

Cầm bản đồ chừng 5 phút, Diệp Thiên nhắm 2 mắt lại, đợi cho hình vẽ hiện lại rõ ràng trong đầu, 2 tay Diệp Thiên chà xát, 2 khí âm dương lần lượt va chạm, tờ giấy đó đột nhiên bốc cháy.

Sau khi chúc sư huynh ngủ ngon thì 2 người cùng đi nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi mấy tiếng đồng hồ thì trời sáng, mấy người trong Tứ Hợp Viện này đều không phải là người bình thường, hình như cùng đồng loạt đứng dậy chọn 1 góc của sân để tiến hành luyện tập.

Chuyện xảy ra hôm qua, đối với Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức mà nói, căn bản là không thể động nổi bọn họ.

- Lão Mã, lại đây!

khoảng 7 giờ hơn, Diệp Thiên mở cửa Tứ Hợp Viện, liếc mắt nhìn thấy Maracay đang luyện tập 1 góc, không khỏi nở nụ cười. Đúng như lời của Cẩu Tâm Gia nói, mấy tên lính đánh thuê này đúng là làm hết phận sự của mình, nếu cậu không cho bọn họ ra ngoài thì cả 4 người cả đêm sẽ luân phiên nhau ngồi ngoài sân theo dõi cậu, thế thì sợ gì phát sinh chuyện ngoài ý muốn chứ.

- Diệp gia, ngài phải ra ngoài sao?

Maracay quả có thiên phú về ngôn ngữ, ở kinh thành thời gian ngắn như vậy, mà có thể nghe nói được 1 số câu tiếng Trung đơn giản, hơn nữa còn mang đậm chất Bắc Kinh.

Diệp Thiên cười, vỗ vỗ vai Maracay nói:

- -Đi thôi, tôi mời anh đi ăn sáng ở kinh thành.

- Ờ, cảm ơn ông chủ!

Đi theo Diệp Thiên mấy tháng, Maracay chưa đựơc đối xử thế này bao giờ, lập tức cảm thấy có chút vừa mừng vừa lo, vội vàng theo sau Diệp Thiên.

Ở chỗ ngỏ hẻm có 1 cửa hàng ăn sáng, Diệp Thiên gọi bánh bao, bánh quẩy cùng sữa đậu nành, mời Maracay ngồi xuống, người nước ngoài ở thành Tứ Cửu này nhiều, nên mấy người ngồi ăn sáng xung quanh cũng không để ý.

- Lão Mã, hợp đồng của các ông còn bao nhiêu lâu nữa thì hết hạn nhỉ?

Diệp Thiên uống 1 hớp sữa đâu nành, cắn 1 miếng bảnh quẩy, nhìn về phía Maracay, thế nhưng lúc này chuyển sang nói tiếng Anh.

- Ông chủ, còn 8 tháng nữa.

Maracay nhìn thoáng qua Diệp Thiên, chần chừ 1 lát nói:

- Ông chủ, hy vọng sau này ông có thể để cho chúng tôi theo sau, nếu không chúng tôi khó ăn nói với bà Tống lắm ạ.

Là 1 trong những lính đánh thuê cấp cao nhất trên thế giới này, Maracay đối với nhiệm vụ lần này không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Thực không phải vì nhiệm vụ khó khăn gì, mà trái lại, nhiệm vụ lần này lại hết sức thoải mái, thoải mái đến độ bọn họ mỗi ngày đều hình như chỉ nhìn cánh cổng không có việc gì để làm, việc này đối với người có thói quen luôn kề cận cái chết như Maracay mà nói thì lại là 1 kiểu hành hạ đau đớn. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hơn nữa sức mạnh của Diệp Thiên cũng khiến cho bọn họ khó nói ra cái khổ của mình được, nếu không phải vì 1 năm 30 triệu đủ để cho bọn họ không lo lắng gì nữa thì chắc rằng Maracay đã sớm chấm dứt hợp đồng này rồi.

Sau khi nghe Maracay than phiền 1 hồi, Diệp Thiên cầm lấy cái bánh bao cho vào miệng, nói mập mờ:

- -Lão Mã, tôi sắp phải đi 1 chuyến xa nhà.

- Đi xa nhà?

Maracay nghe vậy lập tức cười khổ:

- Ông chủ, lần này ông phải để cho chúng tôi theo với, nếu không, nhiệm vụ của chúng tôi đúng là không cách nào làm được.

Lúc trước, Diệp Thiên đến núi Trường Bạch, ra lệnh cho mấy ngườiMaracay ở lại kinh thành, thế nhưng không ngờ Tống Vi Lan đã về đến kinh thành, biết được Maracay không theo sát Diệp Thiên, mắng cho họ 1 trận, khiến cho Maracay khổ không nói ra đựơc.

Nhìn thấy bộ dạng Maracay không màng cơm nước, Diệp Thiên không khỏi cười khổ:

- Lão Mã, không ngại nói với ông, lần này tôi đi ra ngoài có chút nguy hiểm, ông có xác định đi với tôi không?

- Đương nhiên, ông chủ, nhiệm vụ càng nguy hiểm càng có tính kích khích!

Sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, mắt Maracay sáng lên:

- Ông chủ, ông có thể hỏi thêm giới lính đánh thuê trên thế giới, tôi Maracay năm đó tiếp nhận nhiệm vụ ở Iraq tỉ lệ hoàn thành là 100%, ở Đông Nam Á này có gì có thể làm khó đựơc chúng tôi chứ.

Hình như lại nghĩ đến năng lực của Diệp Thiên, Maracay ngượng ngùng cười, nói tiếp:

- Đương nhiên, nếu so sánh với ông chủ, thì vẫn kém hơn 1 chút!

Diệp Thiên gật gật đầu, nói:

- Được, tôi tin tưởng độ chuyên nghiệp của các ông, tôi muốn ký kết 1 hợp đồng mới với các ông, nếu như lần này các ông theo tôi ra ngoài có thể hoàn thành nhiệm vụ thì 30 triệu đô la đó không phải đợi 1 năm, sau khi trở về thì trả các ông luôn!

Bị mấy người Maracay theo sát, Diệp Thiên cũng có chút phiền toái, dù sao 1 tháng nữa mẹ mới về nước, đến lúc đó nói 1 chút, tin rằng mẹ sẽ đồng ý trả trước chỗ tiền thuê này.

- Ông chủ, đây… rốt cuộc là ra ngoài làm gì ạ? nếu muốn đánh nhau, thì trang thiết bị trong tay chúng tôi không đủ.

Diệp Thiên lúc này nghiêm túc đứng lên, trong lòng Maracay quả thật có chút bồn chồn, có thể khiến cho loại người có thể giết chết 10 tên lính đánh thuê như Diệp Thiên cảm thấy nguye hiểm, nhất định là chuyện không nhỏ đâu.

Thân làm lính đánh thuê như Maracay, đầu tiên nhất định phải hiểu được độ khó của nhiệm vụ, sau đó mới quyết định, đương nhiên, đúng như lời Cẩu Tâm Gia nói, nếu nhiệm vụ mà Maracay đã nhận, thì 2 bên viết hợp đồng, lúc đó bọn họ sẽ dùng toàn lực ứng phó.

- Đi đến 1 nước Đông Nam Á, đến tìm 1 nơi giấu bảo vật, các ông chỉ cần trợ giúp tôi, có lẽ sẽ xảy ra chút tranh đấu, cũng có thể bình yên biển lặng, thời gian đại khái là 1 tuần đến nửa tháng nữa, ông cứ suy nghĩ kỹ đi.

Sở dĩ nói vàng thành bảo vật là Diệp Thiên không muốn tiết lộ tin tức nhiều, nhưng vẫn phải để Maracay biết là làm cái gì, tránh lúc họ nhìn thấy chỗ vàng đó lại nổi lòng tham.

- Tìm bảo vật à?

Trên mặt Maracay lộ ra 1 tia hưng phấn, giọng nói cũng tự nhiên mà to hơn, khiến cho mọi người ăn sáng xung quanh đều quay lại nhìn:

- Ờ, xin lỗi, ông chủ, tôi hưng phấn quá, nhiệm vụ này chúng tôi nhận.

Hình như sợ Diệp Thiên không đồng ý, tiếp đó Maracay nói thêm:

- Ông yên tâm đi, chúng tôi chỉ lấy tiền thuê, tuyệt đối không dò xét bảo vật của ngài đâu.

Ở các quốc gia phương tây có rất nhiền truyền thuyết về tìm vàng và kho báu hải tặc, rất nhiều người phương Tây từ nhỏ đã có mơ ước được đi tìm kiếm, mấy người Maracay sở dĩ trở thành lính đánh thuê thứ nhất là muốn kiếm tiền, thứ 2 là muốn được hưởng thụ cuộc suống phiêu lưu, thám hiểu tìm bảo vật, vì vậy khiến họ rất có hứng thú.

- Được, mấy ngày nữa tôi sẽ sửa soạn hợp đồng mang cho ông, mặc kệ lần này có tìm được bảo vật hay không, thì số tiền thuê 30 triệu đó sẽ trả cho các ông hết.

Diệp Thiên gật gật đầu, sau khi mua bữa sáng cho mấy người nữa, đứng dậy đi về Tứ Hợp Viện, lúc gần đến trước cửa, Diệp Thiên nói với Maracay ở đằng sau:

- Sau khi xuất cảnh, các ông phải chuẩn bị 1 vài khẩu súng, đây không có vấn đề gì đâu.

Trước kia nhiều thế kỷ, người của gia tộc Kitamiya đã từng dùng vũ khí hiện đại để đánh lén mấy người Cẩu Tâm Gia, bọn họ vốn không có tinh thần võ sĩ, hơn nữa lần này vận chuyển vàng gặp phải chuyện gì, Diệp Thiên cũng không biết, việc đầu tiên là phải chuẩn bị đã.

- Ông chủ, ông yên tâm đi, 4 người chúng tôi đều chuẩn bị kha khá rồi, có thể chống lại 1 tiểu đội.

Nhắc tới vũ khí hiện đại, trên mặt Maracay lập tức lộ ra vẻ kiêu ngạo, bọn họ vì đủ các lý do mà xuất ngũ từ quân đội chiến đâu cấp cao nhất của Mỹ, đã trải qua các cuộc chiến tranh hiện đại chắc chắn nhiều hơn hẳn Diệp Thiên.

Về nguồn gốc vũ khí, Maracay cũng có nguồn riêng của bọn họ, nước Mỹ là 1 quốc gia có thể công khai mua bán vũ khí, trang bị trong tay bọn họ, thậm chí còn đầy đủ hơn so với quân đội phân phát.

- Được, các ông đi chuẩn bị đi, mấy ngày này đừng đi theo tôi.

Diệp Thiên suy nghĩ 1 lát, nói:

- 5 ngày sau xuất phát, đich đến là Yangon Myanmar, ông có thể đem vũ khí qua đó trước!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.