Thiên Tài Tướng Sư

Chương 470: Cầu xin một trận chiến




- Người này là ai vậy? thế nào mà ta lại chưa từng gặp.

- Không biết, chắc hẳn không phải là quyền thủ của võ đài.

- Vừa rồi, cậu ta ngồi với Chúc Tổng, hình như là bạn của Chúc Tổng.

- Người này không được. Vừa rồi cậu ta không biết Phục Trạch Lương đã bị chặt đứt một cách tay hay sao?

Sau khi mặc bộ võ phục luyện công màu trắng giống của Phục Trạch Lương, Diệp Thiên đi lên võ đài, mọi người ở dưới náo động, sôi nổi bàn về Diệp Thiên, tuy Diệp Thiên cũng cao hơn 1 thước nhưng nhìn vẫn thấy gầy yếu không bằng cả mấy người xem ở dưới.

Cho nên dù mọi người vô cũng phẫn lộ với vẻ khiêu khích của Đằng Thác Hải nhưng cũng không xem trọng Diệp Thiên lắm, dù sao lên võ đài cũng là chuyện sống chết, cho dù là một lão quyền sư lúc đánh sống chết cũng chưa thể ổn định lại được.

Mà Diệp Thiên chỉ giống như một cậu bé 20 tuổi, có thể không đánh lại được hắc quyền, đúng là không được mọi người đồng ý, nói không chừng chỉ sau một hiệp hắn còn thê thảm hơn cả Phục Trạch Lương nữa.

ở dưới võ đài đã có người thở dài, ngã xuống đất là người thanh niên, chỉ có nhiệt huyết mà không tính đến hậu quả, bị đối phương đánh chết thì đúng là chết một cách vô ích rồi.

- Cậu là ai?

Thấy Diệp Thiên lên võ đài, Đằng Thác Hải có chút sửng sốt, chau mày nhìn Diệp Thiên một lúc rồi nói:

- Người Trung Quốc có một câu ngạn ngữ. thắng làm vua thua làm giặc, tôi vừa đánh bại một người, muốn gì thì hãy nói rõ vấn đề đi.

Mặc dù là người kiêu ngạo nhưng đối với lời nói của Đằng Thác Hải kia nghe cũng lọt tai được mấy phần, bởi hắn hiểu rất rõ nhược điểm của kiếm đạo Nhật Bản, Diệp Thiên nói kiếm đạo chỉ tu khí không tu nội công lời này cũng không sai.

Đao pháp của Nhật Bản điểm chú ý chính là ở sự hung mãnh sắc bén chưa từng có từ trước đén nay, nhừng ít có sự biến hóa, chỉ thay đổi tốc độ mạnh yếu, chính là ở câu tục ngữ nói, chỉ có thể phóng mà không thể thu, đó cũng chính là sơ hở lớn nhất.

Đối với người này, là tông sư của Nhật Bản kiếm đạo cũng có chút hiểu biết, chẳng qua thời cận đại có ít người luyện tập binh khí, mà những cao nhân thì lại thường hay ở ẩn sâu trong các núi vùng thôn dã, mấy chục năm qua, kiếm đạo Nhật Bản đã đạo pháp giết người bằng lãnh khí ác nhất trên Thế giới.

Cho nên người Nhật Bản cũng không có ý quên đi khuyết điểm trong đao pháp của bọn họ, qua nhiều trận thắng, lại trở thành những đệ tử ngông cuồng trong thiên hạ, bây giờ khi nghe câu nói của Diệp Thiên, Đằng Thác Hải chủ quan không cho là đúng.

Diệp Thiên nhíu lông mày nói:

- Được, thắng làm vua thua làm giặc? đó là ý của ngươi, chỉ cần ta đánh bại ngươi thì ngươi phải khuất phục.

- Không, kiếm đạo Nhật Bản phải vượt xa lãnh khí Trung Quốc, nếu ngươi có đánh bại ngươi thì ta cũng sẽ không phục…

Đằng Thác Hảo buồn cười nhìn Diệp Thiên nói tiếp:

- Hơn nữa ngươi cũng không đánh bại được ta, tinh thần cổ vũ của người Trung Quốc đã xuống dốc, ngươi không chịu học kỹ thuật của các vị tiền bối, ở điểm này chính các ngươi cũng không bằng bọn ta.

- Tâm huyết của người Trung Quốc, há những loại người man di như ngươi lại không biết?

Diệp Thiên nghe thấy vậy liền cười, lắc đầu nói:

- Lâu rồi nên người Nhật Bản các ngươi không nhớ ư, năm đó xâm lược Trung Quốc cuối cùng phải bại chiếm mà đầu hàng, đến giờ còn không biết hối cải, ta đây là người Trung Hoa cả một vùng đất oai phong chẳng lẽ lại không ai giết nổi ngươi hay sao. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - truyenfull.vn

- Nói hay lắn, xử lý tên tiểu tử kia đi.

- Giết chết nó, đánh đổ người Nhật Bản.

Qua cái lắc đầu lời nói như luồng điện lan truyền trong không gian, cả võ đài đều sôi trào lên ở giữa là mối hận thù đến tận xương tủy, mắc dù có rất nhiều người buôn bán Nhật Bản lui tới nhưng họ cũng rất phản cảm với người Nhật Bản này.

Nghe thấy tiếng hô dưới võ đài, Diệp Thiên biết cũng không dễ dàng gì hắn cười khổ, bởi tuy ngoài miệng hắn phản bác Đằng Thác Hải nhưng trình độ của Đằng Thác Hải là không tồi, hiện những thanh niên Trung Quốc đúng là ham ăn biếng làm, đừng nói là chịu khổ để luyện tập võ công chứ đến ăn cơm nhiều khi bố, mẹ cũng phải bưng lên đến tận mồm.

Nhưng đây chỉ là nói nhằm vào người thường, còn những gia thế võ học chân chính tựa như Chu Khiếu Thiên sinh ra trong lúc gia tộc đang suy thoái là cậu ta từ nhỏ đã khắc khổ luyện tập võ công, nếu nói về quyền pháp thì Đằng Thác Hải cũng không phải là đối thủ của Chu Khiếu Thiên.

- Người thanh niên, đúng là ngươi muốn đấu với ta một trận chứ?

Đằng Thác Hải hiểu được tiếng Trung, khi nghe thấy võ đài hô muốn giết y và đánh bại người Nhật Bản, thì sắc mặt y trầm xuống, Diệp Thiên vừa lên đài thì uy thế mà vừa rồi y đã chặt đứt cánh tay của Phục Trạch Lương mất hết.

Lần này Đằng Thác Hải đến Trung Quốc cũng không phải là muốn dùng võ để kết bạn mà là y muốn dùng kiếm đạo để chinh phục các phú hào đồng thời muốn làm cho các tổ chức đen ở Trung Quốc phải kinh sợ, nhưng lời nói của Diệp Thiên đã biến những cố gắng của hắn thành hư không.

Diệp Thiên gật đầu nói:

- Đúng vậy, theo như người Nhật Bản các ngươi lý luận thì chính là nắm tay của người nào lớn thì người đó làm lão đại, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữa nhân, các ngươi đã lùn lại còn tự cao tự đại.

- Ngươi đã sỉ nhục người Nhật Bản ta.

Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Đằng Thác Hải giận giữ, tay phải nắm lấy chuôi đao, thấy Diệp Thiên nói:

- Lấy vũ khí của ngươi ra ta sẽ cho ngươi thấy kiếm đạo Nhật Bản lợi hại như thế nào.

Thực ra là Đằng Thác Hải muốn một đao mà chém dứt Diệp Thiên thành hai đoạn, chẳng qua là trước đây y hay đánh lén, nếu đối phó với vũ khí mà Diệp Thiên không đeo găng tay thì chỉ e tên kiếm đạo Nhật Bản kia sẽ trơ trẽn không biết xấu hổ là gì thôi.

Nhưng ngay sau khi Đằng Thác Hải chưa dứt lời thì có một tiếng thét vô cùng kinh hãi cách đó khoảng 20m từ trong phòng truyền ra:

- Diệp Thiên? Chuyện gì vậy, sao cậu đã lên rồi?

Chúc Duy Phong vừa nới thuyết phục được một quền thủ luyện tập Thái Cực Quyền, vừa mới cùng anh ta đi ra từ phòng nghỉ thì lại thấy Diệp Thiên đã đứng trên võ đài, anh ta kinh ngạc vội vàng bước lên võ đài.

Tất cả những người trong võ đài đều có thể kí tên vào giấy sinh tử, tuy là chưa được pháp luật cho phép nhưng có thứu đó Chúc Duy Phong bớt được nhiều phiền phức, Diệp Thiên không giống một quyền thủ đừng nói gì đến chuyện kí tên vào giấy sinh tử chứ việc để cho hắn đánh nhau cũng Chúc Duy Phong cũng không cho phép.

Phải biết rằng Diệp Thiên là cháu ngoại, là người cầm lái duy nhất của Tống gia, mẹ hắn có một số lượng tài sản khổng lồ mà có thể sau này hắn chính là người thừa kế.

Ngộ nhỡ, Diệp Thiên có xảy ra chuyện gì thì những công lao của Chúc Duy Phong đối với ông nội hắn sẽ là vô ích, đứng nói đến chuyện đi xuống khỏi võ đài mà chỉ e rằng nửa cuộc đời còn lại của hắn cũng phải sống trong mai danh ẩn tích.

Cho nên Chúc Duy Phong dám để cho Hồ Hồng Đức lên võ đài chứ trăm nghìn lần cũng không dám đê việc đó cho Diệp Thiên lên so đấu với Đằng Thác Hải, Trung Quốc có câu cách ngô: Phải cẩn thận với người Thiên Kim, có thể hình dung Diệp Thiên chính là người như thế và đương nhiên bản thân Chúc Duy Phong cũng ở trong phạm vi này.

Thấy vẻ mặt lo lằng của Chúc Duy Phong dưới võ đài, Diệp Thiên lắc đầu nói:-

- Chúc tổng, người bạn Nhật bản này kinh thường võ thuật của Trung Quốc mà Diệp Thiên cũng là một thành viên của võ thuật Trung Quốc cho nên không thể ngồi yên mà không quan tâm gì, tôi chỉ có thể lên võ đài xin lĩnh giáo một phen.

- Diệp Thên, cậu hãy xuống dưới trước đã,.. Đây không phải là lúc nói đến khí phách!

Chúc Duy Phong đâu dễ dàng mà cái gì cũng quản được Diệp Thiên. Lúc này đây ông ta chỉ biết kéo Diệp Thiên từ trên võ đài xuống bởi vì nếu Diệp Thiên mà có tổn thương gì thì kết cục của ông ta cũng thảm thương không kém.

Thấy Hồ Quân khoanh tay ngồi nhìn, Chúc Duy Phong giận giữ nói:

- Hồ Quân, thanh niên trẻ tuổi làm liều mà tại sao cậu không ngăn lại?

- Tôi , tôi không khuyên nổi hắn!

Hồ Quân cười khổ nói:

- Trước đây ở Hồng Kông, hắn cũng không khách khí với Đường lão gia, tôi quá hiểu tính cách hắn rồi.

Thực ra lúc Diệp Thiên muốn lên võ đài, Hồ Quân đã kéo Diệp Thiên lại nhưng mà không thể ngăn cản nổi hắn, hơn nữa qua chuyện Diệp Thiên hành hung Hoàng Tư Chí rồi đại náo ở cục cảnh sát, Hồ Quân thừa biết Diệp Thiên là người rất khó thay đổi.

- Này… cái này không được!

Chúc Duy Phong lắc đầu, chỉ vào mấy người bảo lãnh viên đang im lặng nói:

- Mấy người lại đây, mau lôi Diệp Thiên xuống!

Trên võ đài Diệp Thiên cách Đằng Thác Hải khoảng 5 thước, Chúc Duy Phong sợ Đằng Thác Hải lại đả thương người, cho nên mới bảo mấy người mang súng lên võ đài đồng thời cảnh cáo Đằng Thác Hải không được hành động thiếu suy nghĩ.

Sau khi nghe Chúc Duy Phong nói, Diệp Thiên tỏ vẻ lạnh lùng, nhìn Chúc Duy Phong rồi nói:

- Chúc tổng, đây là tôi tỉ thí cùng người Nhật Bản, ông không nên tham dự vào.

Nếu Đằng Thác Hải anh hùng, đệ tử của Bắc Cung thì có lẽ Diệp Thiên sẽ không ra tay, để cho người Nhật Bản này khích lệ những người trong nước cũng không phải là chuyện xấu bởi vì tất cả những người dưới võ đài đều thiếu một tia nhiệt huyết.

Nhưng đây Đằng Thác Hải lại ngông cuồng thêm nhữa anh hùng Bắc Cung mà lại chém đứt cánh tay trái của Cẩu Tâm Gia lại đi tuyên dương chiến tích đó, Diệp Thiên không thể chịu được hơn nữa cách nói của Đằng Thác Hải làm cho Diệp Thiên sinh lòng sát khí, đừng nói là Chúc Duy Phong chứ ngay cả đến Thiên Vương lão tử cũng không thể ngăn cản nổi Diệp Thiên.

- Nay… như thế này là tốt ư?

Bị cái nhìn của Diệp Thiên lướt xuống võ đài, Chúc Duy Phong thấy lạnh cả người, nhất thời không dám cho người lên võ đài mời Diệp Thiên xuống nữa.

- Chúc tổng, ông cũng không cần phải lo lắng làm gì, từ trước đến nay Diệp Thiên làm việc gì cũng không bao giờ để liên lụy đến bạn bè.

Diệp Thiên thấu hiểu tâm tư của Chúc Duy Phong, hắn cười cười ngẩng đầu nhìn về phía camera trong võ đài, nói một câu:

- Hôm nay Diệp mỗ lên võ đài, sống chết là số trời, nhừng tôi cần một trận đánh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.