Thiên Tài Tướng Sư

Chương 458: Quy tắc




- Diệp Thiên, có đôi khi mình không làm cái này thì trong lòng người khác sẽ không yên.

Hồ Quân cười khổ lắc đầu, sau khi theo cha vào kinh thành, cậu mới biết được nước ở đây sâu thế nào? Thế nhưng so với ở Đông Bắc, số tiền này đúng là dễ kiếm hơn thật.

Giống như vụ làm ăn bằng đấu trường boxing ngầm này, Hồ Quân không mất 1 xu, ngược lại còn được tặng không 10% cổ phần công ty, Chúc Duy Phong không phải là nhìn vào quan hệ của cha cậu với giới quân đội ở Bắc Kinh hay sao.

Mọi việc thế này, cũng xảy ra nhiều lần với Hồ Quân rồi, nói các khác, 1 năm cậu không làm gì cả, cũng kiếm được gần triệu đồng, hơn nữa ít nhiều cũng là hợp pháp hết.

- 1 năm 1 triệu à?

Nghe con số đó phát ra từ miệng Hồ Quân, Diệp Thiên lập tức há hốc mồm, cậu vất vả mấy năm mới kiếm được 3, 4 nghìn vạn, bị cha mượn đi như vậy, 1 đêm đã trở về tay t rắng, thật không dám so sánh với Hồ Quân.

- 1 triệu mà nhiều lắm sao?

Hồ Quân bĩu môi, nói:

- Ông Tống nhà cậu về hưu rồi, nhưng vẫn rất có ảnh hưởng đấy, chỉ cần cậu đồng ý, cũng có thể nắm ít nhất 10% cổ phần ở đây đấy, nói không chừng còn nhiều hơn nữa ấy chứ!

- Em bảo này, nhà họ Tống là nhà họ Tống, em là em, em với nhà họ Tống không có quan hệ nào hết, đừng có kéo em vào chung với bọn họ.

Diệp Thiên lập tức nóng lên, phản biện:

- Em, Diệp Thiên là ngươi tuân thủ pháp luật, những chuyện phạm pháp thế này từ trước đến nay em đều không làm!

- Khụ khụ!

Diệp Thiên chưa nói xong, Hồ Hồng Đức uống nước bên cạnh liền bị sặc, nước sặc ra khỏi miệng, Diệp Thiên, mà tuân thủ pháp luật à? Không nói đến chuyện cậu giết người, chỉ riêng chuyện Diệp Thiên đánh chỗ phi long đó cũng để cho cậu ngồi từ vài năm rồi.

- Lão Hồ, sao lại phản ứng mạnh như vậy? Diệp Thiên tôi làm gì vi phạm đạo nghĩa giang hồ đâu?

Diệp Thiên tức giận liếc nhìn Hồ Hồng Đức 1 cái, pháp luật mà cậu nói đều là chỉ quy tắc giang hồ, không có quan hệ gì với pháp luật của nhà nước hết.

Hồ Hồng Đức nhịn cười, nói:

- Không, cậu ưu tú như vậy có thể được bình chọn làm top 10 thanh niên đấy.

- Thế còn được, lão Hồ, tôi nói ông giết nhiều động vật nhà nước bảo vệ như vậy, cần thận cảnh sát bắt ông đấy.

Diệp Thiên nói xong cũng cười lên, nhà mình mới biết chuyện nhà mình, cậu rõ ràng không phải là 1 người xấu, nhưng tuyệt đối không thể coi là 1 người tốt được, người xưa nói hiệp sĩ ỷ có võ công mà phạm pháp, chỉ là nói loại người như cậu.

Sau khi nói cười mấy câu cùng Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên nhìn về phía Hồ Quân, hỏi:

- Đúng rồi, anh Hồ, thế tên Chúc Duy Phong này rốt cục là có thân thế thế nào? Mà dám làm chuyện lớn thế này ở trong kinh thành.

- Khu vực Thiên Tân – Bắc Kinh là 1 thành phố trực thuộc trung ương, có thể được coi là khu cực quan trọng của quốc gia, Chúc Duy Phong có thể mở 1 đấu trường Boxing ngầm ở đây, chắc là phải có quan hệ đến tận trung ương mới dám làm như vậy.

Hồ Quân nhìn ngang nhìn dọc, nói nhỏ:

- Ông nội cậu ta là Chúc xx, tuy rằng mất sớm, thế nhưng ai cũng phải nể mặt nhà hắn vài phần.

- Là hắn à? Chẳng trách, cái tên này thì đúng là bằng lệnh bài miễn chết rồi con gì!

Nghe Hồ Quân nói ra cái tên đó, Diệp Thiên lập tức lặng đi 1 chút, địa vị người này đúng là quá cao, cao đến mức mà những người kề vai sát cánh với ông ta thời đầu lập nước cũng chỉ còn lại vỏn vẹn không quá 10 người.

Tuy rằng vị ấy vào năm 70, 80 đã qua đời, thế nhưng là 1 gtrong những người lập nước, người ấy bất kể là trong giới chính trị hay quân đội đều có không ít thuộc hạ dưới quyền, rất có tầm ảnh hưởng, đơn giản là không có lời nào so sánh được.

- Chúc Duy Phong cũng không phải hoản toàn dựa nào ông nội đâu.

Hồ Quân không có nhiều bạn bè ở kinh thành, thế nhưng cực kỳ sùng bái Chúc Duy Phong, nói:

- Tên này cũng rất khôn ngoan, nhà họ đời này chỉ có mỗi hắn là con độc đinh, thế nhưng vào năm 15 tuổi, hắn đã lặng lẽ gia nhập vào quân đội.

Gia tộc giống như nhà họ Chúc này, cũng có hệ thống giáo dục riêng đối với con cháu mình, Chúc Duy Phong từ nhỏ đã rất nghịch ngợm, sau khi ông nội qua đời, cũng không biết cậu ta dùng cách nào mà lặng lẽ gia nhập vào quân đội.

Làm lính thì không nói làm gì, gia đình có nền tảng trong quân đội, vốn có ý định để Chúc Duy Phong rèn luyện trong quân ngũ, thế nhưng sau khi làm lính 2 năm, đã trở thành chỉ huy , từ đó đã tiến vào trong những tổ chức nội bộ mà người khác không biết được.

Trong thời gian 8 năm này, chúc Duy Phong đều ở nước ngoài, giữ chức vị cấp cao bí mật, ngay cả cha cậu là bộ trưởng của 1 bộ cũng không biết, chỉ sau sự kiện Liên Xô tan rã, mới biết có con trai tham gia trong đó.

Không biết có phải là chán tham gia quân đội rồi hay không mà sau khi ở trong quân ngũ 10 năm, Chúc Duy Phong lại trở về kinh thành, chơi bời lêu lổng mấy năm, mới mở đấu trường boxing ngầm này, để làm trò mua vui.

- Ấy, nếp nhăn trên trán hắn nhiều, nửa đời trước cũng long đong lận đận, người này có thể kết giao đây.

Sau khi nghe Hồ Quân kể xong, Diệp Thiên gật gật đầu, cậu đã sớm cảm nhận được sát khí trên người Chúc Duy Phong rất nặng, số người chết trong tay hắn chắc cũng không ít hơn mình đâu.

Hơn nữa từ tướng mạo Chúc Duy Phong có thể thấy, hắn thuộc loại người không cam lòng sống cuộc sống bình dị của người bình thường, cho dù là ở thời đại hòa bình, cũng muốn tìm kiếm vài thứ có thể kích thích mình.

Nói cách khác, Chúc Duy Phong bị ảnh hưởng bởi lịch sử trước đó, nói trắng ra thêm 1 chút, chính là hội chứng di tích chiến tranh, hắn vẫn chưa thích ứng với việc từ 1 quân nhân trở thành 1 người dân thường.

- Không nói hắn nữa.

Hồ Quân khoát tay, nhìn về phía Diệp Thiên, nói:

- Diệp Thiên, cậu hôm nay đến đây, có phải muốn đánh cược 1 ván không? Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:

- Em không có hứng thú lắm với trò này, đến cả ai đánh với ai em cũng không biết, đánh cược thế nào được?

- Hix, ở đây không phải đều viết rồi sao?

- Hồ Quân chỉ lên mấy tờ giấy trên bàn cạnh Diệp Thiên. Thật đúng là, để em xem đã!

Diệp Thiên với tay cầm mấy tờ giấy rõ ràng là được photo ra, trên đó quả nhiên viết tiểu sử của các đấu sĩ.

Chỗ tiểu sử này đúng là hết sức chi tiết, không chỉ có tướng mạo, tuổi tác và khả năng quyền pháp đặc biệt của đấu sĩ mà thậm chỉ còn có cả những chiến tích mà đấu sĩ đã từng đạt được qua những trận đấu boxing ngầm trước, chỉ xem tiểu sử thôi cũng có thể hiểu được đấu sĩ rồi.

Giống như lúc này Diệp Thiên xem đến người có biệt hiệu là Chân thần Trương Tam, luyện môn võ Trạc Cước, đã đánh 6 trận ở đây, chiến tích là 5 trận thắng 1 trận bại.

Cõ lẽ có bạn sẽ nói, đánh boxing ngầm là trận chiến sinh tử, người này bại sao lại vẫn còn sống?

Kỳ thực boxing ngầm trong nước không tàn nhẫn như ở nước ngoài, 2 bên mặc dù đã ký kết sinh tử, nhưng 1 bên đã bị đánh ra khỏi võ đài mà nhận thua, thì bình thường sẽ không đánh tiếp nữa.

Cho nên những trận đấu sinh tử cũng không có nhiều, boxing ngầm này đến bây giờ đã tổ chức được 3 năm, mỗi tuần đều có 1 trận đấu, nhưng dố người chết thậm chí cũng chưa đến 20 người.

Đương nhiên, số người bị thương tàn phế cũng không hề ít, hình như tuần nào cũng có, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà boxing ngầm thu hút được các đại gia đến xem.

Nhìn thấy Diệp Thiên xem xét tỉ mỉ, Hồ Quân nói:

- Diệp Thiên, mặt trước không cần xem đâu, cậu xem 2 trang sau là được rồi. Ấy, có gì không giống?

Sau khi nghe Hồ Quân nói vậy, Diệp Thiên lật đến 2 trang cuối trong đống giấy photo kia.

– Người Nga à? Sao lại đến đây?

Trên giấy là 1 cái tên Andreayebich, giới thiệu khá qua loa, chỉ nói hắn đến từ 1 trại huấn luyện ở Siberia, vô địch quyền anh ngầm ở châu Âu, về phần chiến tích, thì trên giấy photo cũng không nói rõ.

Thế nhưng tỉ lệ cược mà nhà cái đặt cho Andreayebich khá thấp, 1 ăn 7, nói khác khác, người đặt cược cho Andrea đặt 7 đồng, nếu như thắng cũng chỉ được thêm 1 đồng.

Trái lại, nếu đối thủ của Andreayebich thắng, thì nhà cái phải trả gấp 7 lần, có thể thấy Chúc Duy Phong cực kỳ coi trọng người vô địch giải Boxing ngầm châu Âu này.

Hồ Quân nhìn quanh, kề miệng bên tai Diệp Thiên, nói nhỏ:

- Diệp Thiên, người này 3 năm trước xuất ngũ khỏi quân đội Nga, 3 năm nay tham gia hơn 100 trận đấu boxing ngầm, không có 1 trận bại, người chết trong tay hắn đến hơn 43 người, số còn lại thì cũng tàn tật hết!

- Sao hắn có thể tham gia đấu boxing trong nước được?

Diệp Thiên nghe vậy nhíu mày, trên này không viết chiến tích, không phải là hãm hại người khác sao? Cậu biết 1 số kỹ năng chiến đấu ở nước ngoài, thực tình thì cũng không kém hơn võ thuật Trung Quốc, thậm chí có mặt còn lợi hại hơn.

- Khắp Châu Á, Châu Âu nơi đâu cũng có Boxing ngầm, cũng không biết Chúc Duy Phong sao lại liên hệ được? Đấu sĩ của chúng ta, cũng có người qua bên đó đánh.

Hồ Quân thả lỏng tay, cậu tuy rằng là 1 cổ đông của đấu trường này, những cũng không biết tình hình kinh doanh cụ thể, đấu trường Boxing ngầm này vẫn là do 1 tay Chúc Duy Phong độc quyền.

- Tên Andreayebich này cực kỳ lợi hại, ấy, sao còn có cả người Nhật nữa này? Tôi nói các anh đây là muốn kháng Nhật hay là sao?

Diệp Thiên mở tờ giấy cuối cùng ra, nhìn thấy tên Takumi Kato, không khỏi biến sắc 1 chút.

Người dân Trung Quốc vẫn rất mâu thuẫn với người Nhật Bản, tìm 1 người Nhật Bản lên võ đài, thắng thì không nói làm gì, nhưng nếu mà thua, thì đúng là mất thể diện quốc gia quá.

Người dân Trung Quốc vẫn rất mâu thuẫn với người Nhật Bản, tìm 1 người Nhật Bản lên võ đài, thắng thì không nói làm gì, nhưng nếu mà thua, thì đúng là mất thể diện quốc gia quá.

- Cái này anh cũng không biết.

Hồ Quân cười mếu 1 tiếng, nói:

- Người này vô địch trong giới Boxing ngầm Nhật Bản, cũng có 1 chút tiếng tăm trong giới Boxing ngầm quốc tế, lần này là hắn chủ động muốn tham gia trấn đấu boxing ngầm này, bọn anh cũng không thể từ chối.

- Mẹ nó, họ dùng kiếm, thế mà con mẹ nó lại muốn đánh với quyền sao?

Diệp Thiên sau khi nhìn tư liệu của tên Takumi Kato đó, không nhịn được chửi đổng lên. - Diệp Thiên, đấu boxing ngầm nói trắng ra là không có quy tắc đấu, chiến đấu để đánh bại đối phương, cho nên chỉ cần 2 bên đồng ý thì ngoài không được sử dụng súng ra, thì bất kì vũ khí nào cũng được phép sử dụng hết.

Thấy Diệp Thiên không biết quy tắc của boxing ngầm, Hồ Quân lại giải thích 1 hồi cho cậu, điểm khác biệt lớn nhất giữa cái gọi là boxing ngầm và boxing chính quy đó là, nó không hề có quy tắc đáng nói nào hết.

Trên võ đài của boxing ngầm, mặc kệ họ sử dụng biện pháp gì để đánh bại đối thủ, chỉ cần cuối cùng cậu vẫn có thể đứng thẳng được, thì cậu chính là người thắng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.