Thiên Tài Tướng Sư

Chương 436: Sỉ nhục




-Tìm cháu? Có chuyện gì sao ạ?

Diệp Thiên nhìn thấy người này, trong lòng nhất thời hiểu ra, cậu không hề xa lạ gì với người này, lúc trước khi đến Hông Kong, rất nhiều tạp chí đều có ảnh của ông ta trên trang bìa.

Tống Chi Kiện- người có tài chính hùng mạnh ở Hông Kong, mấy năm nay cùng với những phú hào người Hoa như Lý Siêu Nhân liên kết xuất kích, thực hiện nhiều vụ làm ăn mua bán khiến thế giới phải khiếp sợ, cũng là siêu cấp phú hào nổi lên nhanh nhất ở Hông Kong.

Nhưng những kinh nghiệm này với Diệp Thiên mà nói thì chẳng liên quan gì đến Diệp Thiên cả, Diệp Thiên để ý đến nhất là thận phận khác của Tống Chi Kiện, cũng là thân phận con trưởng của Tống gia.

Nói cách khác, đứng trước mặt Diệp Thiên, chính là cậu của Diệp Thiên, đương nhiên Diệp Thiên tuyệt đối không chấp nhận điều đó, đến mẹ đẻ của mình cậu còn chưa gặp qua, huống chi là người cậu này.

-Diệp Thiên, ta là…

-Chú là Tống Chi Kiện? cháu quen, là đại gia Hông Kong.

Diệp Thiên không đợi cho Tống Chi Kiện nói ra tên của mình đã cắt lời nói:

-Tống tiên sinh, cháu còn có việc phải làm, chú có việc gì cứ nói thẳng.

-Diệp Thiên, tới cửa là khách, dù gì thì cũng để cho bọn chú vào nhà ngồi đã chứ?

Tống Chi Kiện trong những năm gần đây như phong sinh thủy khởi ở Hông Kong, chưa từng bị vừa mở miệng ra đã bị người khác cắt ngang như vậy bao giờ, ánh mắt có chút phẫn sắc, nhưng nghĩ đến lời cha mình nói, nên đã khéo léo giấu sự bất mãn ấy đi.

Diệp Thiên mỉm cười, lắc đầu nói:

-Cháu xin lỗi, cửa chính nhà Diệp gia, ai cũng có thể vào, nhưng người nhà Tống gia thì không.

Diệp Thiên không biết Tống Chi Kiện vì việc gì mà tìm đến cậu, cũng không hề muốn biết, căn bản cũng chẳng cần thiết phải nể mặt người này, đến nỗi thân phận đại gia Hông Kong càng làm cho Diệp Thiên cảm thấy nực cười hơn.

Diệp Thiên vừa dứt lời, nét mặt của Tống Chi Kiện và những người đi cùng lập tức biến sắc, bọn họ không ngờ lời nói của Diệp Thiên lại sắc bén như vậy, không hề có chút tình cảm nào.

Một người thanh niên chừng hai tám hai chín tuổi bước lên trước vài bước, mở miệng khiển trách:

-Cậu ăn nói kiểu gì thế? Cha tôi dù sao cũng là cậu của cậu, cậu ăn nói với trưởng bối như vậy à?

Người thanh niên này là con của Tống Chi Kiện, tên là Tống Lương Đông, khi mới hơn mười tuổi đã được Tống Chi Kiện đưa sang Mĩ du học, cũng ở gần chỗ bác gái nên chuyện của Diệp Thiên cũng hiểu rất rõ.

Mặt Diệp Thiên lộ vẻ ngỡ ngàng nói:

- Trưởng bối? người của nhà cậu tôi sớm đã chết cả rồi, thôi xin anh, đừng có nói giỡn với tôi nữa.

Diệp Thiên mặc dù coi như là học qua cao đẳng, nhưng từ nhỏ xuất thân nông thôn, bản lĩnh sỉ nhục người khác có thể hơn những công tử từ nhỏ sống trong cảnh nhung lụa nhiều.

Sau khi không nói ra những lời thô tục, mặt người thanh niên lập tức đỏ rần lên, đến Tống Chi Kiện cũng phát hỏa, ông ta chưa từng gặp một đứa trẻ nào thiếu giáo dục như vậy.

Nhưng Tống Chi Kiện không hề nghĩ qua Diệp Thiên vốn không hề có giao tiếp gì với Tống gia bọn họ, hơn nữa còn oán hận chồng chất, Diệp Thiên nghe tên của bọn họ không chỉ thẳng vào mặt mắng là đã nể mặt họ lắm rồi.

-Oắt con, mày mắng ai đấy, muốn ăn đòn hả?

Nghe thấy Diệp Thiên vòng vo mắng cả nhà họ Tống, Tống Lương Đông không nhẫn nhịn được nữa, tiến về phía trước khua khua nắm đấm.

Trong tên của Tống Lương Đông mặc dù có chữ Lương nhưng tuyệt đối không phải là hạng người lương thiện gì, cũng là kẻ ăn chơi chác tang có tiếng ở Cảng Đảo, mấy năm nay tiếp xúc với việc kinh doanh của gia tộc mới bớt phóng túng hơn.

-Gì? Anh muốn động thủ?

Diệp Thiên vừa đưa tay phải lên, cầm chặt lấy cổ tay của Lương Đông, ánh mắt híp lại, trên tay hơi dùng sức, đau đớn truyền từ tay phải ra, Tống Lương Đông lập tức hét lớn.

-Buông Lương Đông ra, buông Lương công tử ra!

Tống Lương Kiệt cùng mấy người phía sau đồng thời kêu lên, ba người thanh niên mặc áo đen nhanh chóng tiến lên phía trước, cơ hồ như vây quanh Diệp Thiên.

Tống Chi Kiện cũng không còn ngăn cấm mấy người vệ sĩ kia ra tay nữa, Diệp Thiên đúng là cần phải dậy dỗ một chút, thanh niên cần phải chịu thiệt chút mới hiểu được đạo lí.

-Cách giáo dục của Tống gia tốt thật đấy, tới nhà người khác gây phiền toái còn dám động thủ nữa, còn cho rằng Lãng Lãng Càn Khôn đều là người nhà Tống gia các ngươi nữa chứ?

Diệp Thiên cười lạnh lùng nhìn mấy tên vệ sĩ, buông lỏng Tống Lương Đông ra, vẫy vẫy tay về phía phía xa xa:

-Nhiều người hơn chứ gì? Mã Lạp Khải, lại đây!

Khi đi Trường Bạch Sơn lần trước, Diệp Thiên vốn dĩ không chào hỏi người nào như Mã Lạp Khải bao giờ, nhưng đang giống như kiến bò trên chảo nóng như hôm nay phát hiện ra Diệp Thiên thì mừng rỡ như điên.

Nếu không phải là thấy có người nói chuyện cùng Diệp Thiên, bọn họ đã sớm chạy đến, bây giờ nhìn thấy đối phương chủ động vẫy tay, mấy người Mã Lạp Khải tự giác thực hiện chức trách vệ sĩ.

-Đúng, bọn họ đúng là đang làm phiền tôi. Nguồn: http://truyenfull.vn

Diệp Thiên gật đầu cười, nói:

-Tôi đang nghi ngờ bọn họ định bắt cóc tôi, Mã Lạp Khải, mọi người đưa bọn họ đến cảnh sát đi, nói không chừng cảnh sát còn trao tặng danh hiệu vinh dự người nước ngoài tốt của thành phố đấy.

Diệp Thiên bất ngờ chơi xỏ, cậu biết Tống Chi Kiện nếu như bị đưa đến đồn cảnh sát, tương đương với việc Tống gia bị ăn một cái bạt tai, khiến cho bọn họ khổ sở nói không nên lời.

Bởi vì chuyện này là người nước ngoài làm, hơn nữa lí do lại rất đầy đủ, Tống Chi Kiện cũng không thể làm gì mấy người Mã Lạp Khải được, còn về Diệp Thiên thì càng sợ cậu ta báo thù hơn.

-Chúng tôi không phải là bắt cóc đâu, mọi người không cần phải làm loạn đâu.

Tống Chi Kiện và con trai đều tinh thông tiếng anh, đều nghe rõ đoạn hội thoại giữa Diệp Thiên với Mã Lạp Khải, nét mặt lập tức biến sắc, nếu thực sự bị đưa đến cảnh sát thì chuyện cười này quá to rồi.

-Ồ, các vị, tôi nghĩ có chuyện gì cần nói thì đến cảnh sát rồi nói.

Mấy người Mã Lạp Khải mặc kệ Tống Chi Kiện đang nói gì, khó có một lần được làm nhiệm vụ của một vệ sĩ, tất nhiên là phải thể hiện trước mặt Diệp Thiên một chút.

Những người mặc y phục đen đi cùng Tống Chi Kiện đều là xuất ngũ từ đội Phi Hổ ở Hông Kong, cũng là những vệ sĩ mà những nhà giầu ở Cảng Đảo rất thích dùng.

Nhưng mặc dù những người này mang theo bên người trông rất là uy phong, nhưng gặp những người Dong Binh đỉnh cao như hội Mã Lạp Khải thì thật không đủ bản lĩnh.

Sau khi nhận mệnh lệnh của Diệp Thiên, mấy người Mã Lạp Khải vây lại xung quanh, với võ công thuần phục đã khống chế được mấy tên vệ sĩ kia, còn lại một tên nhìn hai cha con Tống Chi Kiện với ánh mắt yếu ớt.

Diệp Thiên liếc nhìn hai cha con Tống Chi Kiện, tiện tay đóng cửa lại, gẩy chân bước ra ngoài miệng còn nói:

-Mã Lạp Khải, giao bọn họ cho mấy người, tôi có việc đi trước.

Thấy Diệp Thiên thực sự muốn đưa bọn họ đến sở cảnh sát, Tống Chi Kiện vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng không thể không cúi đầu nói:

-Diệp Thiên, cậu có chuyện muốn nói với cháu, mặc dù Diệp gia và Tống gia có thù hận với nhau nhưng dù sao ta cũng vẫn là cậu của cháu mà.

Tống Chi Kiện cũng không biết đến gặp Diệp Thiên nói chuyện, sự việc lại phát triển đến bước này, điều này khiến cho ông ta hiểu những gì cha mình nói, đã biết cháu ngoại ruột của mình không phải là người dễ đối phó.

-Cậu?

Mặt Diệp Thiên lạnh băng, quay người lạnh lùng nhìn Tống Chi Kiện nói:

-Tôi cảnh cáo chú một lần nữa, tôi không có cậu, nếu tiếp tục dám giả mạo trưởng bối của tôi, đừng trách tôi không khách khí.

Từ tướng mạo của Tống Chi Kiện Diệp Thiên có thể nhận ra được, người này dáng người mũi ưng, trán cao, khoảng cách giữa hai mắt rộng, là một người ngnag ngược có dã tâm.

Người như vậy đều là hạng người thà phụ người trong thiên hạ còn hơn để người trong thiên hạ phụ mình, tình thân trong lòng họ căn bản chẳng là gì.

Nếu đổi lại là một người trung hậu, Diệp Thiên còn nể mặt mẹ mình, hoặc là còn để lại cho ông ta chút thể diện, nhưng đối với Tống Chi Kiện, chớp mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm địa của ông ta, nên tự nhiên là không có sắc mặt tốt rồi.

-Được rồi, coi như là Tống mỗ lỡ lời, Diệp Thiên, tôi đến đây không hề có ác ý gì cả, cậu cũng không cần phải như thế chứ?

Tống Chi Kiện là con trai duy nhất của Tống Hạo Thiên, nếu thực sự bị đưa đến cảnh sát, thì chuyện này thực quá nực cười, mặc dù Tống gia luôn bang quan với chính trị trong nước nhưng người muốn nhìn chuyện cười của họ cũng không phải là ít.

Vừa mới gây ra náo loạn, xung quanh tứ hợp viện đã tụ tập không ít người, Diệp Thiên lập tức nhíu mày khoát tay nói:

-Mã Lạp Khải, buông họ ra đi, Tống tiên sinh, các người có thể đi rồi.

-Diệp Thiên, tôi thực sự là có chuyện muốn nói với cháu.

Nhìn thấy Mã Lạp Khải thả thuộc hạ của mình ra, Tống Chi Kiện vội vàng đuổi theo, nói:

-Diệp Thiên, cháu yên tâm, chúng tôi đối với cháu tuyệt đối là có lợi, cháu không thể dành chút thời gian để nói chuyện với ta được sao?

Trải qua nhiều năm buôn ba, đã khiến cho lòng dạ Tống Chi Kiện không phải thâm bình thường, trong giây lát đã có thể điều chỉnh tốt trạng thái, bây giờ còn sử dụng thái độ ngang hàng thậm chí còn khiêm tốn nói chuyện cùng Diệp Thiên.

-Chuyện có lợi cho tôi?

Diệp Thiên nhìn Tống Chi Kiện với vẻ giễu cợt, ánh mắt của cậu khiến cho người hơn năm mươi tuổi như Tống Chi Kiện cũng hơi chột dạ, qua mười mấy giây sau Diệp Thiên mới mở miệng nói:

-Bây giờ tôi còn có chút chuyện, ông muốn tìm tôi nói chuyện thì đi theo tôi đi.

Cơ hội đã có trong tay không dễ dàng buông ra, Diệp Thiên vội vàng đưa mấy cô đi, thứ này tẩm bổ thân thể cho mấy cô với Chu Khiếu Thiên là rất tốt.

Nghe thấy Diệp Thiên hạ giọng, trong lòng Tống Chi Kiện như trút được gánh nặng, vội vàng nhìn con trai, để cho cậu ta không được manh động, đưa mấy người đi theo sau Diệp Thiên.

-Tôi vừa mới nói qua, cửa nhà Diệp Thiên không hoan nghênh Tống gia các người, mấy vị đứng ngoài đợi đi.

Khi đến cửa nhà Lão Trạch Tử, Diệp Thiên dừng bước, khi Diệp Thiên nói ra những lời này hai cha con Tống Chi Kiện lại một trận nóng mặt, trong lòng cảm thấy chưa bao giờ phải chịu nỗi nhục như thế này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.