Thiên Tài Tướng Sư

Chương 420: Cầu thần




- Lão Hồ, ông ra làm gì?

Nhìn thấy Hồ Hồng Đức đang trốn ở đằng sau 1 tảng đá trong cửa động tự nhiên đứng dậy, Diệp Thiên vội vàng kéo ông lại.

- Mạnh Hạt Tử gọi tôi ra, tôi phải ra để nói cho ra lẽ mới được!

Hồ Hồ Đức có chút kỳ quái nhìn Diệp Thiên, nói:

- Ở nơi này, chúng tôi có cách nói chuyện riêng, mọi người đàm phán không thành thì mới dùng đến súng đạn, Mạnh Hạt Tử ông ta không sợ, tôi sợ gì chứ?

Trước thời kỳ giải phóng, 2 tình đông bắc đâu đâu cũng có thổ phỉ, ngoài những quân nhân ra, ở trong thành phố thì đừng hy vọng tìm được 1 người lương thiện, chỉ có điều như vậy thì kẻ cướp vào nhà cướp của cũng thường xuyên gặp kẻ cướp ở đó.

Cho nên ở đây chuyện những tên thổ phỉ đụng mặt nhau là thường xuyên, nếu như giữa 2 bên thổ phỉ xảy ra xung đột, việc đầu tiên là sẽ đàm phán trước, nếu như đàm phán không thành thì mới chiến đấu với nhau.

Chu dù là tới thời bây giờ, thì ở ngọn núi này vẫn giữ quy tắc như vậy, cho nên Hồ Hồng Đức lúc này mới nhô người lên, muốn nói rõ chuyện với Mạnh Hạt Tử.

Sau khi nghe Hồ Hồng Đức giải thích, Diệp Thiên dở khóc dở cười, 1 tay kéo ông trở lại, không giữ được bình tĩnh nói:

- Tôi nói này lão Hồ, ông cũng đến 67, 68 rồi, hình như não hỏng hết rồi phải không? Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Cách khu rừng già đó khoảng 30 mét, Diệp Thiên thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng có sát khí truyền đến, Hồ Hồng Đức có dũng khí đi ra ngoài, nhất định sẽ bị bọn họ đánh cho tan xác.

- Không thể nào? Nếu như Mạnh Hạt Tử làm vậy, hắn ta cũng không thể vẫy vùng ở ngọn núi này được nữa đâu.

Hồ Hồ Đức là người bảo thủ, đặt biệt xem tọng những quy tắc, lúc này cảm thấy không đồng ý với những lời nói của Diệp Thiên.

- Đúng là, giết ông rồi, ai mà biết hắn ta phá vỡ quy tắc?

Diệp Thiên nhìn Hồ Hồng Đức với vẻ không bình thường, cậu thực sự không biết ông lão này sao có thể sống lâu như vậy, mà lại còn sống rất tốt nữa chứ.

Kỳ thực Diệp Thiên không biết, nếu như quy tắc ở ngọn núi này bị phá vỡ, sẽ bị chết rất nhanh, Hồ Hồng Đức là người coi trọng chính nghĩa, thêm nữa võ công cao cường, mặc dù gặp qua không ít loại tiểu nhân, nhưng đều không có gì nguy hiểm hết.

- Đưa mũ đây, cởi quần ra nữa!

Nhìn thấy Hồ Hồng Đức không tin lời mình, Diệp Thiên kéo cái mũ da cừu ở trên đầu ông xuống, sau khi chờ Hồ Hồng Đức cời quần áo xong, Diêp Thiên nhặt 1 cành cây khô dài hơn 2 mét, đội mũ, khoác quần áo lên trên đó.

Diệp Thiên đến bên cạnh mép đá, quay đầu lại nói với Hồ Hồng Đức:

- Gọi đi!

- Mạnh Quảng Đức, tôi ra đây, ông cũng ra đi!

Theo tiếng kêu của Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên đem cái cây quần áo đó nhô ra khỏi cửa hang.

Lúc này mặt trời đã xuống núi, có hơi tối tăm, nhưng nhờ có ánh tuyết trắng trên đất phản lại, vẫn có thể nhận ra bóng người, thế nhưng khoảng cách xa 20, 30 mét, Diệp Thiên tin rằng đám người Mạnh Hạt Tử cũng nhìn không rõ lắm.

- Pặc!

- Pang Pang

- Pặc Pặc Pặc

Vào lúc Diệp Thiên mới nhô cái cây quần áo lên, đã vang lên âm thanh súng nổ, có tiếng như tiếng pháo nổ, có tiếng thì trầm lắng, sắc nét vang lên, sau khi truyền vào trong động, thì chỉ còn không gian tuyết đêm tĩnh mịch vọng lại.

Mà cái cây mặc quần áo đội mũ kia, trong nháy mắt đã bị trúng mấy chục viên đạn, bị bắn vào bay tung tóe lên trên, rất lâu sau mới rơi xuống mặt đất.

Mấy người Mạnh Hạt Tử súng gì cũng có, súng trường 56 bắn tự động, đến khẩu 83trước thời kỳ giải phóng, còn khẩu Quách Tử Sâm cầm là khẩu m79, cũng không biết hắn ta lấy đâu ra thứ vũ khí tiêu chuẩn của bộ đội này.

Thậm chỉ có vị huynh đệ còn cầm theo cả khẩu súng lục cũ, 1 súng bắn ra, vô số đạn sắt đã bắn lả tả vào tảng đá lớn, loại súng này tuy rằng lực bắn không mạnh, nhưng khả năng trúng mục tiêu là rất lớn, số lượng đạn trên bộ quần áo kia đến 8, 9 phần là do nó bắn trúng.

- Mẹ nó, Mạnh Hạt Tử thật không xứng làm người trong núi.

Nhìn thấy cảnh này, Hồ Hồng Đức mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng, vừa rồi nếu không phải Diệp Thiên giữ ông lại, thật là lão già này đã toi mạng ở nơi này rồi.

- Mạnh gia, bắn trúng rồi, xử xong Hồ Hán Tam rồi!

Nhìn thấy 1 cái bóng cao cao bay lên, trong rừng vọng lại 1 tràng tiếng hoan hô, cách xa đó 20, 30 mét, đám người Quách Tử Sâm cũng không thấy rõ đó chẳng qua chỉ là 1 bộ quần áo mà thôi.

- Câm miệng lại hết cho ta!

Người khác nhìn không rõ, không có nghĩa là Mạnh Hạt Tử không phát hiện ra, ánh mắt của hắn lòng trắng nhiều hơn lòng đen, nhưng nhìn còn tốt hơn nhiều so với mấy người Quách Tử Sâm.

- Sao vậy? Mạnh gia?

Nhìn thấy khuôn mặt âm u của Mạnh Hạt Tử, mấy người Quách Tử Sâm ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Mạnh Hạt Tử tức giận quát:

- Đó chỉ là bộ quần áo thôi, lão già Hồ Hồng Đức này cũng học được kế sách này đấy.

Trên đời này còn có 1 loại người như vậy, cho tới bây giờ chỉ luôn nhìn vào khuyết điểm người khác, mà cũng không nghĩ đến hành vi của mình, Mạnh Hạt Tử cũng không ngẫm lại, nếu không phải hắn đã lừa trước thì Diệp Thiên sao có thể nghĩ ra được cách này?

- Mạnh… Mạnh gia, thế… thế làm sao bây giờ? Tên Hồ Lão Tam này có tiếng là lòng dạ nham hiểm.

Nghe thấy không giết chết được Hồ Hồng Đức, Quách Tử Sâm nói câu này mà nghiến răng kèn kẹt, hắn cũng coi như là 1 người trên giang hồ, thuộc hạ cũng có đến mấy người, nhưng đối mặt với Hồ Hồng Đức, thực sự 1 chút sức sức mạnh cũng không có.

Năm đó Quách Tử Sâm trong tay có súng, nhưng lại bị Hồ Hồng Đức phi 1 đao cắm vào cổ tay, cho tới bây giờ tay trái cầm súng vẫn còn chưa hoạt bát.

Mạnh Hạt Tử lúc này cũng mất bình tĩnh, 1 cước đạp qua, mắng:

- Mẹ nó, ta bảo các ngươi đi sớm 1 chút, thế mà chẳng có thằng nào thèm nghe cả, nếu không đã không bị bọn họ chặn ở cửa động thế này!

- Mạnh gia, hay là chúng ta rút lui đi!

Quách Tử Sâm bị đá người ngã trên mặt đất, đứng lên cũng không dám 1 câu oán hận, mấy cái mạng cỏn con của bọn họ bây giờ, đều trông cậy vào Mạnh Hạt Tử hết.

- Rút về à? Không lạnh chết thì cũng bị Hồ Hồng Đức giết chết, cứ đợi đã!

Mạnh Hạt Tử hít 1 hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, lúc này, nóng giận chỉ càng làm phán đoán thêm sai lầm.

- Lão Hồ, bên đó sao lại không có động tĩnh nữa rồi? Chẳng lẽ là muốn bỏ chay sao?

Ở đằng sau phiến đá ở cửa động, Diệp Thiên cũng đang bàn bạc với Hồ Hồng Đức, hỏa lực của đối phương rất mạnh, đến cả Diệp Thiên cũng không chắc dám xông ra.

Hồ Hồng Đức cười nhạt, nói:

- Bọn họ đang đợi, đợi cho chúng ta hết kiên nhẫn!

1 thợ săn giỏi, điều quan trọng nhất không phải là kỹ thuật bắn súng chuẩn, mà là nhất định phái biết kiên nhẫn, quan trọng là 1 nhát có thể đoạt được mạng, thế nhưng độ kiên nhẫn của Hồ Hồng Đức, Mạnh Hạt Tử xem ra đã đánh giá nhầm rồi.

Có lẽ bản thân Mạnh Hạt Tử có thể đọ được với Hồ Hồng Đức, nhưng mấy người Quách Tử Sâm cũng chỉ là người bình thường, tuy rằng đều là thanh niên cường tráng, nhưng với nhiệt độ âm hơn 20 độ trong núi này, cho dù có mặc 1 đống áo khoác lông thú bên ngoài, cũng không thể tiếp tục chịu đựng lâu hơn được nữa.

- Mạnh… Mạnh gia, thế… thế này chúng tôi không chịu được,sắp… sắp chết lạnh rồi!

Gần nửa giờ trôi qua, mấy người Quách Tử Sâm khởi động chân ở chỗ đó, mặt môi tím bầm, cái lạnh này tựa như đông lạnh cả linh hồn người ta lại vậy.

- Nhị Ngưu, cậu đến đây, ở đây bảo vệ cửa động, mấy người các cậu đi tìm củi đốt đi, nhóm lửa ở chỗ đất trống kia.

Nhìn thấy sắc mặt của mấy người Quách Tử Sâm, Mạnh Hạt Tử cũng hiểu bọn họ sắp không chống đỡ nổi nữa, chưa đến 1 giờ, mà suy nghĩ của mấy người đó đã trở nên chậm chạp, đến lúc đó sợ là cả súng cũng không cầm nổi mất.

Hơn nữa cho dù kể cả là Mạnh Hạt Tử, thế này mà đối mặt, thì hắn cũng không phải là đối thủ của Hồ Hồng Đức, thế nhưng hắn bảo Quách Tử Sâm nhóm lửa, cũng chẳng là ý tốt gì.

- Vâng, Mạnh gia, chỉ cần bảo vệ cửa động, Hồ Hán Tám nhất định không ra được, đến lúc đó chúng ra sẽ đợi hắn tiêu hao đến chết!

Sau khi nghe Mạnh Hạt Tử nói vậy, mấy người Quách Tử Sâm vui mừng khôn xiết, thế nhưng ai cũng không nhìn thấy nụ cười lạnh lùng trên mặt của Mạnh Hạt Tử.

- Diệp Thiên, bọn họ nhóm lửa, như vậy cứ tiếp tục, không có lợi cho chúng ta!

1 đốm lửa lập lòe ánh lên đối diện với khu rừng, thế nhưng vì cây cối rậm rạp, Hồ Hồng Đức cũng không thể nhìn thấy được bóng dáng của mấy người Mạnh Hạt Tử.

- Lão Hồ, đây không phải là biện pháp, để chúng ta bị lạnh còn bọn họ thì đột lửa sưởi ấm.

Diệp Thiên chau mày lại, trong động này không có đến 1 gốc cây, 2 người họ muốn nhóm lửa cũng không được.

Nhìn thấy đống lửa, Mạnh Hạt Tử trốn đằng sau gốc cây nói với người thanh niên đứng bên cạnh:

- Nhị Ngưu, cậu nhìn giúp tôi 1 chút, để tôi cầu thần thần!

Nhị Ngưu gật đầu, nói:

- Vâng, Mạnh gia, ông yên tâm đi, đến cả 1 con ruồi tôi cũng không để lọt ra!

Tay trái cầm lấy trống da dê, tay phải Mạnh Hạt Tử gõ thật mạnh vào, trong miệng hát lên:

- Trời giá rét, đất đông lạnh, tôi vào núi, tứ phía đều là nguy hiểm, qua đến lầu thần tiên dừng chân lại, Tề Thiên Đại Thánh ngài nhập thân tôi đi, ai u!

Giọng hát thô lỗ vang vọng trong núi, thêm nữa tiếng trống da dê không ngừng vang lên, tuy rằng biết Mạnh Hạt Tử là người mình, nhưng 1 không khí hết sức kỳ lạ vẫn bao trùm trong lòng mấy người Quách Tử Sâm.

- Mạnh Hạt Tử sao lại hát lên thế này?

Diệp Thiên cho tới tận bây giờ vẫn chưa thấy cầu thần bao giờ, nghe thấy mấy lời hát đó thành ra lại thấy rất hay.

- Hắn ta đang cầu thần nhập thân đấy!

Sắc mặt Hồ Hồng Đức có chút trang nghiêm, sau khi cháu gái bị Mạnh Hạt Tử làm phép, ông cũng không dám xem thường môn tà này nữa.

- Cầu thần?

Diệp Thiên nghe vậy rùng mình, nụ cười lập tức biến mất, nói:

- Lão Hồ, ông chú ý chút, ông xem xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Thuật Tát Mãn ra đời vào thời nhà Tần hoặc là sớm hơn, bởi vì khi đó tuổi thọ con người rất ngắn, lại có nhiều thiên tai bệnh tật.

Cho nên thuật Tát Mãn lấy phương pháp chữa bệnh làm chính, cũng không có nhiều thủ đoạn tấn công, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu sau này bị Phật giáo thay thế dần.

Thế nhưng thuật pháp truyền thừa mấy nghìn thậm chí mấy vạn năm, tóm lại cũng có chỗ độc đáo riêng, Diệp Thiên sau khi dặn dò Hồ Hồng Đức, phóng thần thức ra ngoài, cũng muốn cảm nhận 1 chút lúc loại pháp thuật này thi triển thế nào, có gây nên ảnh hưởng đến nguyên khí trời đất hay không.

- Ấy, Đây là linh lực gì?

Sau khi giọng hát Mạnh Hạt Tử vang lên được hơn 1 phút, Diệp Thiên bỗng nhiên nhận thấy được, giữa trời đất sinh ra 1 loại linh khí mà cậu chưa gặp bao giờ, rồi nhập vào trong người Mạnh Hạt Tử.

Mà Diệp Thiên vốn cảm nhận được khí huyết của Mạnh Hạt Tử vốn không bằng cả Hồ Hồng Đức, nay đột nhiên khí huyết dâng trào, đã nhập vào người Hồ Hồng Đức, nghĩ rằng đây chính là tác dụng của " cầu thần"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.