Thiên Tài Tướng Sư

Chương 417: Không thể buông tha (trung)




Núi Trường Bạch lớn như vậy, xuống núi có rất nhiều đường, thật sự đi ra vượt biên vào trong Triều Tiên, đám người Quách Tử Sâm vốn không sợ Hồ Hồng Đức có thể tìm được bọn họ.

Đó là lí do Mạnh Hạt Tử phải tiếp tục đi vào trong núi, mấy người Quách Tử Sâm đều không đồng ý, bán tấm da hổ này tìm một cô gái nhỏ cùng lên chiếc giường tiêu dao sung sướng, không phải tốt hơn so với cố chấp ở trong núi lớn có thể đông lạnh người thành cây băng sao?

- Có tiền cũng phải còn mạng mới tiêu xài được, các người có thể đi ra khi lão già kia đuổi giết sao?

Mạnh Hạt Tử liếc mắt, cười nhạo nói:

- Đi ra ngoài nhất định chết, chẳng thà vòng quanh ở lại trong núi lớn này, Hồ Hồng Đức y có võ thuật cao cường, Mạnh Hạt Tử tôi cũng không phải ăn chay lớn lên.

Mạnh Hạt Tử lần này ra tay đối phó với Hồ Tiểu Tiên, vốn cũng không phải vì tiền, Hồ Hồng Đức mấy lần ngăn cản y giết người cướp của, Mạnh Hạt Tử đã sớm động sát tâm, chẳng qua trong lòng luôn kiêng kị, chưa ra tay mà thôi.

Kỳ thật cho dù thất thủ, Mạnh Hạt Tử cũng không phải sợ Hồ Hồng Đức, nhưng người kia âm thầm phá thuật pháp của y, cũng làm Mạnh Hạt Tử sợ tới mức tê liệt, lúc này mới cố ý trốn vào núi Trường Bạch.

Phải biết rằng, Mạnh Hạt Tử dùng thuật pháp gia truyền Tát Mãn, trong hơn mười năm nay không biết lấy tính mạng bao nhiêu người, nhưng lần này y không chỉ thuật pháp bị phá, ngay cả mọi người cũng thiếu chút nữa bị chết, có thể thấy được đối phương không phải khả năng của y có thể đối phó được.

Quách Tử Sâm nhìn sắc mặt của Mạnh Hạt Tử, cẩn trọng nói:

- Mạnh gia, chúng ta là cầu tài, không tất yếu cùng Hồ Hán Tam liều một sống một chết đâu?

Mạnh Hạt Tử lắc đầu nói:

- Phải, các người đi đi, tôi qua mùa đông này mới xuống núi!

- Vậy... Mạnh gia, tôi... chúng tôi phải đi sao?

Nghe được lời này của Mạnh Hạt Tử, mấy người Quách Tử Sâm liền choáng váng.

Bọn họ thật sự muốn tự mình đi ra, có thể bây giờ đã chui vào bên trong bụng núi Trường Bạch, không có Mạnh Hạt Tử dẫn đường, bọn họ đừng nói xuống núi, có thể cánh rừng già này cũng không đi qua được!

- Nhị Oa, tầm mắt muốn mở rộng một chút, tấm da hổ này trên tay, còn sợ gì sau này không bán được tiền sao?

Mạnh Hạt Tử cũng không muốn lúc này đấu tranh nội bộ, khẩu khí dịu đi một chút, nói:

- Các người đi theo tôi, chỉ cần có thể xử lý lão già Hồ Hồng Đức kia, sau này đồ vật trong núi Trường Bạch không phải để các người tùy ý lấy sao?

Mạnh Hạt Tử lúc này có thương tích trong người, hơn nữa y một người một súng đối phó với Hồ Hồng Đức, cũng không thật sự nắm chắc, huống chi bên cạnh Hồ Hồng Đức còn có cao thủ thần bí, cho nên y mới chịu đưa đám người Quách Tử Sâm đi cùng.

Giống nhiều người trong giang hồ, Mạnh Hạt Tử mặc dù thông hiểu thuật pháp, nhưng trong lòng y, uy lực của vũ khí hiện đại, còn xếp trên thuật pháp kia.

Có Quách Tử Sâm bọn họ đi theo bên cạnh, dù cho Hồ Hồng Đức có đuổi theo, đến lúc đó dùng súng bắn loạn, Hồ Hồng Đức cùng kẻ giúp đỡ y, kể cả là thần tiên cũng khó thoát khỏi cái chết.

- Được rồi, nghe theo ngài Mạnh gia!

Quách Tử Sâm cùng mấy người khác liếc nhau một cái, tình thế so với người mạnh hơn, chính bọn họ cũng không thể tự đi ra khỏi ngọn núi lớn này, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Nhưng Quách Tử Sâm còn có chút không cam lòng, mắt đảo một vòng sau đó mở miệng nói:

- Đúng rồi Mạnh gia, lương thực chúng ta cũng không mang nhiều, sợ là sống không qua nổi mùa đông này?

Mạnh Hạt Tử nghe vậy phá lên cười, khoát tay áo nói:

- Chuyện này các người không cần lo lắng, đi theo Mạnh gia tôi, cam đoan các người có thể thưởng thức những món nổi tiếng của ngọn núi này!

Vài chục năm gần đây khách mua sâm chết trong tay Mạnh Hạt Tử, ít nhất cũng phải hơn mười người, Mạnh Hạt Tử cũng sợ chính phủ tra được y, sớm ở trong núi bố trí đường lui, hơn nữa dự trữ lượng lớn lương thực vật tư, chính để chuẩn bị khi cần đến.

- Được rồi, uống xong rượu đi ngủ đi, sáng mai xuất phát sớm một chút, tới được chỗ ấy là an toàn! Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Không biết vì cái gì, trong lòng Mạnh Hạt Tử luôn có cảm giác bất an, nếu không phải buổi tối không thể phân rõ đường, y thậm chí một khắc cũng không muốn ở lại trong này.

- Lão tử mấy tháng trước ở đây bổ sung gạo và mì, đều bị bọn họ lấy đi!

Hồ Hồng Đức đốt đèn dầu trong nhà gỗ, tìm kiếm khắp nơi một lúc, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.

Tác dụng của nhà gỗ này, chính là để cho người vào núi hái thuốc dừng chân ở tạm, dựa theo quy củ của núi, ở đây ăn gì dùng gì, đều phải bổ sung lại.

Nhưng rất rõ ràng, người của Mạnh Hạt Tử ăn hết đồ ăn trong bếp, phần còn lại cũng lấy mất, rõ ràng chính là không muốn lưu lại cho người phía sau.

- Ông Hồ, đừng nhắc nữa, đem thịt sấy ra, ăn nhanh rồi nghỉ ngơi!

Diệp Thiên điểm này rất tốt, sơn hào hải vị hắn có thể ăn, đồng dạng, cơm rau dưa hàng ngày hắn cũng có thể dùng, hơn nữa sáng mai không chừng có thể gặp đám người Mạnh Hạt Tử, Diệp Thiên lại càng không nghĩ tới bây giờ lãng phí tinh thần.

- Sáng mai bắt kịp bọn họ, tôi sẽ lột da của bọn họ!

Người sống trên núi đặc biệt coi trọng quy củ, hành vi của Mạnh Hạt Tử, thậm chí làm hại cháu gái Hồ Hồng Đức làm y phẫn nộ, phải biết rằng, bọn họ lấy đi đồ tiếp tế, rất có thể khiến người phía sau mất đi tính mạng.

Sự hận thù của Hồ Hồng Đức làm Diệp Thiên giật mình, mở miệng hỏi:

- Tôi nói ông Hồ, giết người bất quá chỉ đầu xuống đất, ông sẽ không thật sự làm vậy chứ?

Hồ Hồng Đức lắc đầu, nói:

- Tôi chưa làm qua, nhưng tôi đã thấy, năm đó cha tôi đã từng lấy mạng người!

- Đúng hay sai vậy? Ông Hồ, nói đi.

Sau khi nghe lời Hồ Hồng Đức nói, Diệp Thiên cũng có thể đoán ra, ông già này năm đó trong hang ổ thổ phỉ nổi loạn, chuyện xưa trên người khẳng định không ít.

Hồ Hồng Đức trầm ngâm một lát, tựa hồ nhớ lại chuyện trước đây, lúc lâu sau mới mở miệng, nói:

- Đó là lúc tôi tám tuổi, cũng chính là chuyện sau khi bọn xâm lược phá vòng vây trốn thoát, tuyết năm ấy, so với năm nay còn lớn hơn...

- Năm đó người bán đứng Hồ Vân Báo, là Lục trại chủ trong sơn trại, y vì một lần xuống núi chơi kỹ viện, bị người Nhật Bản bắt lấy, vì cái mạng nhỏ của mình mà làm kẻ phản bội.

- Sau khi đem vợ và con giao cho người Nhật Bản, Lục trại chủ được phóng thả về trên núi, vì sợ làm Hồ Vân Báo nghi ngờ, y và người Nhật Bản có liên hệ, đều cho em trai ruột đi làm.

- Ngày đó dẫn người Nhật Bản lên núi, cũng chính là em trai Lục trại chủ, nhưng chuyện này cũng bị Cẩu Tâm Gia phá rối, lúc ấy Lục trại chủ bị trói.

- Không biết là Lục trai chủ tốt số hay mạng xui xẻo? Lúc phá vây nhiều người chết như vậy, y lại có thể không thương tổn một cọng lông sợi tóc được người đưa ra ngoài, nhưng sau khi phát sinh chuyện đó, lại hối hận bản thân sao lại được cha mẹ sinh ra!

Sau khi người Nhật Bản xông ra khỏi vòng vây, Hồ Vân Báo cho người lột hết quần áo trên người Lục trai chủ, đào một cái hố trong tuyết, chôn Lục trại chủ trong đó, chỉ để đầu thò ra.

Hồ Vân Báo tự động thủ cạo sạch tóc của Lục trại chủ, sau đó dùng dao nhỏ sắc bén cắt một vòng trên trán Lục trại chủ, cho người đem thủy ngân đun sôi từ trên đầu đổ xuống dưới.

Bởi vì mật độ thủy ngân khá lớn, cũng tương đối nặng, đổ xuống sẽ làm da của Lục trại chủ tách rời với cơ thể.

Loại đau nhức này làm Lục trại chủ huỵch một tiếng, liền từ trong tuyết chui ra, còn lại da người dính trong hố tuyết, cả người đều là máu tươi, chạy được hơn mười mét rồi té ngã ra đất, kêu rên hơn nửa tiếng rồi mới chết.

Loại cảnh tượng khủng bố này, làm Hồ Hồng Đức lúc ấy chỉ có tám tuổi mà cả đời cũng khó quên được, nhưng cha là anh hùng hảo hán, Hồ Hồng Đức thật sự chưa từng sợ hãi như vậy.

- Tôi nhổ vào! Ông ... các người thật đúng là vô nhân tính!

Sau khi nghe Hồ Hồng Đức kể xong, cho dù Diệp Thiên to gan lớn mật, cũng không nhịn được lông tóc dựng đứng.

Chết kiểu này đối với người chịu hình và người quan sát, đều là một loại kích thích mãnh liệt, đập mạnh vào thị giác, e là cả đời không thể quên được.

Diệp Thiên tự hỏi bản thân coi như là người thủ đoạn độc ác, người chết trong tay hắn cũng có vài chục mạng, nhưng để hắn dùng biện pháp như thế giết người, Diệp Thiên tuyệt đối không làm được.

- Diệp Thiên, đổi thành chúng ta, lúc ấy cũng sẽ làm như vậy!

Hồ Hồng Đức đối với lời nói của Diệp Thiên không cho là đúng, lắc đầu nói:

- Lên núi làm thổ phỉ? Có ai là người lương thiện? Ai không muốn ngồi ghế thứ nhất, đối xử với kẻ phản bội nếu không tàn nhẫn một chút, huynh đệ dưới tay đều xem thường ta!

- Kháo , là giết gà dọa khỉ sao?

Diệp Thiên hiểu được một chút.

Sự thật cũng đúng như thế, Hồ Vân Báo khi đó lột da Lục trai chủ, những người còn sống, từ sau không còn ai dám suy nghĩ gian dối, cả đời đối với Hồ Vân Báo biết vâng lời.

Dù là sau giải phóng, có người đưa ra chuyện bắt sống đại thổ phỉ phản động Hồ Vân Báo, cũng đều bị những thủ hạ của y áp xuống, có khi thậm chí để núi Trường Bạch thành khu vực quân sự cấm.

Hồ Hồng Đức gật đầu, nói:

- Được rồi, chính là đạo lý đó, nếu như trước kia, tôi lột da Mạnh Hạt Tử, làm cho mọi người biết hậu quả khi phá hư quy củ của núi rừng!

Sau khi nghe lời Hồ Hồng Đức nói, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười, cảm thấy ông lão này ngoài miệng nói tàn nhẫn, cũng chưa chắc thật sự dám làm thế, lão gia hỏa này vừa rồi thật làm mình sợ không ít.

- Ông Hồ, tôi và cha ông khi xuất chiêu, đều có thể coi là người lương thiện!

Nói thật, Diệp Thiên thật sự có chút hướng tới không chịu sự ràng buộc thế tục, cuộc sống mồm to uống rượu ăn thịt miếng lớn, chính là sinh không gặp thời, chỉ có thể để hồng trần cuồn cuộn cuốn đi.

- Hắc hắc, cậu so với cha của tôi, cũng không kém cạnh nhau!

Thấy Diệp Thiên lấy bản thân so sánh với cha y, vẻ mặt Hồ Hồng Đức khinh thường.

Hồ Hồng Đức nhận thấy, Diệp Thiên chính là thanh niên hai mươi tuổi, ngoại trừ thân thủ thuật pháp cao minh, chỉ sợ thấy máu cũng ngây ngốc luôn thôi?

- Ông Hồ, tôi mà sinh ở thời đó, nói không chừng sẽ đoạt chiếc ghế của cha ông đấy!

Diệp Thiên đúng là không phục, Đại sư huynh có thanh danh lớn như vậy, Diệp Thiên hắn há có thể kém hơn?

- Được rồi, ăn chút gì rồi nghỉ ngơi sớm đi!

Một ngày đi trong rừng núi, Hồ Hồng Đức sức lực có chút không chịu nổi, thấy bộ dáng Diệp Thiên hứng trí tưng bừng, vội xua tay nói:

- Tôi biết chỗ ở trong núi của Mạnh Hạt Tử, sáng mai chúng ta đến gần đó chặn đường y!

Núi Trường Bạch lớn như vậy, xuống núi có rất nhiều đường, thật sự đi ra vượt biên vào trong Triều Tiên, đám người Quách Tử Sâm sẽ không sợ Hồ Hồng Đức có thể tìm được bọn họ.

Đó là lí do Mạnh Hạt Tử phải tiếp tục đi vào trong núi, mấy người Quách Tử Sâm đều không đồng ý, bán tấm da hổ này tìm một cô gái nhỏ cùng lên chiếc giường tiêu dao sung sướng, không phải tốt hơn so với cố chấp ở trong núi lớn có thể đông lạnh người thành cột băng sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.