Thiên Tài Tướng Sư

Chương 412: Vào núi




- Có ý đó cũng không sao.

Diệp Thiên cười khoát tay áo, nói:

- Người này tâm thuật bất chánh, tôi giúp ông trừ hắn đi cũng không có gì, ông có biết hắn ở chỗ nào không?

Diệp Thiên cũng không phải là người quá lương thiện, người chết ở trên tay hắn, chỉ sợ nhiều hơn cả so với Hồ Hồng Đức và Mạnh Hạt Tử cộng lại, Mạnh Hạt Tử có lý do đáng chết, Diệp Thiên cũng không ngại tiễn đối phương một đoạn đường.

Còn về bí pháp truyền thừa, dù sao kỳ môn giang hồ hiện tại cũng không có nhiều người, đoạn tuyệt truyền thừa sớm nhiều vô kể, cũng không chỉ có môn phái này. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Mạnh Hạt Tử đâu còn dám ở chỗ cũ? Sớm chạy vào núi rồi!

Vào ngày cháu gái mình tỉnh lại, Hồ Hồng Đức liền muốn tới nhà giết Mạnh Hạt Tử, chẳng qua nơi đó sớm đã người không nhà trống, trừ mấy vật dẫn hồn có viết tên Hồ Tiểu Tiên tìm được ở đó, Hồ Hồng Đức không thu hoạch được gì.

- Lão Hồ, chuyện này có thể khó làm, Trường Bạch sơn lớn như vậy, đừng nói một người trốn vào đó, chính là xấp xỉ một nghìn người đi vào cũng khó mà tìm ra, tôi làm sao tìm được Mạnh Hạt Tử ?

Diệp Thiên nghe vậy nhíu mày, Trường Bạch sơn kéo dài ngàn dặm, chỉ trong 2500m đã có vài chục ngọn núi, hơn nữa có một bộ phận còn trong lãnh thổ Triều Tiên. Mạnh Hạt Tử thật sự muốn tránh, chính mình căn bản tìm không thấy hắn.

Hồ Hồng Đức cười khổ một tiếng, nói:

- Diệp Thiên, chuyện này không làm phiền cậu, với thuật pháp của Mạnh Hạt Tử, lão Hồ tôi cũng không phải uống nước lạnh mà lớn, đấu với hắn còn không biết ai chết ai sống đâu.

Diệp Thiên gật gật đầu, nói:

- Tôi phá pháp thuật của hắn, nói vậy hắn hiện tại cũng không dễ sống đâu, thật sự ông không cần phải sợ hắn, chính là đề phòng hắn hại người vô tội là được!

Khí huyết của Hồ Hồng Đức thịnh vượng, dẫn hồn thuật của Mạnh Hạt Tử không thể ảnh hưởng nhiều đối với hắn, hơn nữa cho dù Mạnh Hạt Tử thỉnh thần hiện thân, cũng chưa chắc có thể đánh thắng được cao thủ như Hồ Hồng Đức.

Huống chi lúc trước Mạnh Hạt Tử bị Diệp Thiên phá thuật pháp, một mạng của hắn phỏng chừng hiện tại cũng chỉ còn lại có nửa, lại càng không đủ gây chuyện.

- Lúc nào tôi đi sẽ để cho Tiểu Tiên một lá bùa, có thể giữ không cho cô ấy bị thuật pháp xâm nhập.

Diệp Thiên vỗ vỗ tay đứng dậy, nói:

- Tuyết cũng ngừng rồi, lão Hồ, chúng ta vào núi đi, rồng bay thật sự rất tuyệt!

Diệp Thiên ăn cái gì từ trước đến nay luôn thích ăn no, nhưng hôm nay nếm xong canh rồng bay mới biết được cái gì gọi là mỹ vị, trước kia ăn được trứng cá muối hay vây cá quả thực cũng giống như đồ bỏ đi thôi.

- Được, tôi đưa cậu đi xa một chút, qua ba ngọn núi bên kia cũng không có thiếu rồng bay, tuyệt đối sẽ cho cậu ăn no!

Hồ Hồng Đức lên tiếng nở nụ cười, hắn nói lời này nếu như bị nghành bảo hộ động vật tương quan nghe được, chỉ sợ không cần thẩm tra, có thể trực tiếp kết án vài năm.

Phải biết rằng, rồng bay tên khoa học là trăn gà, chính là một động vật bảo hộ quốc gia, cho dù ở Trường Bạch sơn và núi Đại Hưng An, cũng là rất ít thấy, mức độ được bảo hộ cũng không thua gì hổ Đông Bắc.

- Diệp Thiên, đi Trường Bạch sơn? Chúng em cũng phải đi!

- Được, tôi đưa mọi người đi, những thứ hay ho trên núi càng nhiều!

Diệp Thiên đi ra ngoài vừa nói như thế, Vu Thanh Nhã và Vệ Dung Dung nhất thời cũng nổi hứng, Hồ Tiểu Tiên lại càng sôi nổi nói dẫn đường cho mấy người. Lần này cô sinh bệnh, khiến lãnh đạo đơn vị sợ không nhẹ, trực tiếp cho cô kỳ nghỉ ba tháng.

- Ôi, mọi người có thể đi chơi, tôi còn phải đi làm!

Trong mấy cô nương, chỉ có Tiền Hiểu Tĩnh không có thời gian, nghe nói muốn đi Trường Bạch sơn, nhất thời kêu khổ.

- Hiểu Tĩnh, yên tâm đi, mình sẽ làm hướng dẫn du lịch tốt.

Hồ Tiểu Tiên cũng là người vừa liền vết sẹo đã quên đau, trong đầu còn ảo tưởng cảnh lên trên núi ném tuyết.

- Liều lĩnh! Trong núi thì có cái gì hay ho? Hôm nay lạnh thế này, chạy loạn cái gì, tiểu Tiên, bệnh của con chưa khỏi mà!

Nghe được con gái kêu la, Hồ Đại Quân không vui, nếu không phải chạy lên Trường Bạch sơn đi tìm tin tức, có thể để xảy ra chuyện như vậy sao?

- Ông nội?

Hồ Tiểu Tiên Hồ sợ cha, nhưng cô biết, ở nhà họ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Quả nhiên, Hồ Tiểu Tiên mới kêu một tiếng này, ánh mắt Hồ Hồng Đức liền trừng lên,

- Trường Bạch sơn thì sao? Cha ngươi đều là Trường Bạch sơn nuôi sống, tiểu Tiên, đi cùng ông nội đi!

- Thôi được, mọi người cẩn thận một chút, cha, cha trông chừng mấy đứa cẩn thận đấy!

Hồ Đại Quân bất đắc dĩ lắc đầu, cha hắn là người nổi danh không nói lý lẽ, chuyện đã cho phép, ai cũng khuyên không được.

- Biết rồi, tiểu Tiên từ nhỏ sống cùng ta, cũng không thấy từng có tật bệnh gì, mới về mấy ngày, đã xảy ra chuyện này, đều là các ngươi không chăm lo tốt!

Hồ Hồng Đức không kiên nhẫn trách con trai một câu, hơn nữa còn trả đũa, Hồ Đại Quân tức giận đến mức liền xoay mặt vào thư phòng, truớc người cha này, một chút tính tình của hắn cũng bị mất.

Nhưng tuy rằng tức giận, Hồ Đại Quân vẫn kêu xe chuyện dụng của mình chở con gái và cha đi, mấy ngày hôm trước tuyết rơi đều đóng thành băng rồi, lái xe trên băng, còn muốn nguy hiểm hơn so với tuyết rơi.

Mùa đông Đông Bắc tối sớm, khi Diệp Thiên tới nhà Hồ Tiểu Tiên thì cũng đã là buổi chiều , khi tới lâm trường sắc trời hoàn toàn đen lại.

Hồ Hồng Đức cũng không phải một người không có chút chừng mực, hắn biết mấy người con gái không thể như hắn và Diệp Thiên, đi đường đêm lên núi là rất nguy hiểm, lập tức thu xếp công việc ngay tại lâm trường rồi ở lại.

Khi Hồ Tiểu Tiên học tiểu học là học từ những công nhân làm việc trên lâm trường, toàn bộ công nhân trên lâm trường đều coi cô trở thành niềm kiêu ngạo của công nhân trên lâm trường, huống chi còn có hai sinh viên trường Thanh Hoa đi cùng, tất cả công nhân trên lâm trường đều xao động.

Sau khi công nhân lâm trường dọn sạch tuyết đọng trên lâm trường, tổ chức một bữa tiệc tối và đốt lửa trại long trọng, mặc dù không có món ngon như rồng bay, nhưng thịt dê và lợn núi nướng vàng óng, cũng khiến cho mọi người ăn uống say sưa thoải mái.

Sớm hôm sau, đám người Vu Thanh Nhã rời khỏi lâm trường, hơn một giờ đi đường núi, rốt cục đi tới căn nhà gỗ của Hồ Hồng Đức, nghênh đón bọn họ vẫn là con chó vàng.

- Thật đẹp, quả thực giống như là truyện cổ tích!

Nhìn thấy cảnh tuyết khắp núi này,Vu Thanh Nhã và Vệ Dung Dung cũng như Diệp Thiên lúc trước, cả người đều ngây dại ra, thế giới màu trắng này gây cho lòng người sự rung động, thật sự không thể dùng ngôn ngữ mà miêu tả.

Tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đẹp loại này, Diệp Thiên vẫn đắm chìm trong đó, qua một hồi lâu mới lên tiếng:

- Thanh Nhã, nếu cảm giác này rất tuyệt, sau này anh tìm nơi phong thuỷ tốt, cũng xây mấy căn nhà gỗ, sau này hàng năm chúng ta đều đến ở vài ngày thì thế nào?

- Được rồi, đừng tỏ ra tình cảm tại nơi thanh tịnh này, coi chúng ta là không khí à?

Hồ Tiểu Tiên và Vệ Dung Dung làm bộ nôn mửa, lôi Vu Thanh Nhã chạy tới chơi tuyết .

- Nói thật lại không ai tin nhỉ?

Diệp Thiên cười khổ lắc lắc đầu, từ khi hắn cảm giác được thời tiết băng hàn này có lợi với lĩnh ngộ cảnh giới, Diệp Thiên thật sự có ý niệm sống ở Trường Bạch sơn một thời gian ngắn.

- Trường Bạch sơn từ trước đến nay được xưng là Long huyệt hàng đầu, nếu có thể tìm được Long mạch bày ra pháp trận, ngay cả nguyên khí trong Tứ Hợp Viện ở Bắc Kinh cũng so ra kém nơi này …

Diệp Thiên cân nhắc trong lòng, cảm giác ý nghĩ này không sai.

- Oành!

Một nắm tuyết đập vào trên đầu đang trầm tư của Diệp Thiên, ngẩng đầu nhìn lại, thấy Vu Thanh Nhã đang nghịch ngợm cười với mình.

- Giỏi, dám đánh lén anh, đón đạn pháo của anh đây!

Nhìn thấy mấy người con gái với vẻ sung sướng, Diệp Thiên cũng nổi tính trẻ con lên, từ trên mặt đất nắm một nắm tuyết ném đi.

Nhưng khiến Diệp Thiên không nói gì chính là, Hồ Hồng Đức kia cũng gia nhập vào, Diệp Thiên bị đòn của ba người hợp nhau đánh lui tới trong phòng.

Đêm đó ba người con gái ngủ trong phòng Hồ Tiểu Tiên, Diệp Thiên lại phải ngủ ở phòng cất đồ, không có bếp lò, trong phòng rét lạnh dị thường, ngoài Diệp Thiên, ai cũng khó chịu.

Cùng mấy người con gái ở trên núi chơi suốt ba ngày, Hồ Hồng Đức tự mình đi bắt mấy con rồng bay, cho các cô gái lại được dịp mài răng.

Tối ngày thứ ba, Vệ Dung Dung cũng có chút bị cảm lạnh, cảm tầm thường ở trong núi này chính là bệnh nặng, Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức chặy xe suốt đêm đưa mấy người về trong thành.

Nhưng điều này cũng làm cho Diệp Thiên nhẹ nhàng thở ra, hắn còn lo sợ mình và Hồ Hồng Đức vào núi hái sâm, mấy nữ nhân này muốn đi theo thì thật phiền to.

Ở thành phố một ngày, sớm hôm sau Diệp Thiên cùng với Hồ Hồng Đức lại quay trở về Trường Bạch sơn, Diệp Thiên ăn không ít nhân sâm, nhưng chưa từng đi đào nhân sâm, đối với hành trình vào rừng già lần này cũng đã tràn ngập chờ mong.

- Lão Hồ, mang nhiều đồ như vậy để làm chi?

Nhìn thấy Hồ Hồng Đức đem cồn, bếp, nồi … đều nhét vào ba lô, Diệp Thiên có chút không kiên nhẫn .

Hồ Hồng Đức lắc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Diệp Thiên, chúng ta lần này vào núi, nói không chừng phải ở mười ngày nửa tháng, đồ không chuẩn bị không thể được!

Đối với người hái sâm mà nói, mùa đông Trường Bạch sơn là khu vực cấm với sinh mệnh nhân loại, cũng chỉ có người như Hồ Hồng Đức mới dám vào Trường Bạch sơn trong mùa đông.

Nhưng cho dù là Hồ Hồng Đức đã già, hái sâm lâu năm như vậy, cũng không dám có chút khinh thường, tại rừng già vô biên vô hạn này, một chút sơ sẩy cũng tạo thành hậu quả trí mạng.

- Ông cầm súng, những thứ kia để tôi đeo cho.

Khó khăn lắm mới chờ Hồ Hồng Đức thu dọn xong , Diệp Thiên một tay lấy kia cái túi đeo lên lưng.

- Diệp Thiên, nếu cậu muốn làm người hái sâm ở Trường Bạch sơn, tuyệt đối cần những thứ này!

Nhìn thấy cái ba lô hơn một trăm cân trên lưng Diệp Thiên nhẹ như không, Hồ Hồng Đức nhịn không được giơ lên ngón tay cái, người hái sâm cũng cần một sức khỏe cường tráng.

- Tôi không giành bát cơm của ông đâu, lão Hồ, đi, vào núi thôi!

Nghe Hồ Hồng Đức nói vậy, Diệp Thiên nhất thời ha ha phá lên cười, tiếng cười khiến tuyết đọng trên cây sôi nổi rơi xuống.

Trường Bạch sơn đối với Hồ Hồng Đức mà nói, không khác hoa viên là bao nhiêu.

Còn Diệp Thiên cũng là kẻ tài cao gan cũng lớn, thời tiết tiếp tục tồi tệ hơn, đối với hắn đều không là vấn đề, hai người đi cực nhanh, giữa trưa đã đến một chỗ có thể hái cỏ phản hồn.

Cái chỗ này cách Trường Bạch sơn hai đỉnh núi, đã coi như tới vùng thâm sâu của Trường Bạch sơn, ngoài những người có kinh nghiệm hái sâm, đây chính là khu vực nguy hiểm.

- Đợi một chút, Diệp Thiên, nơi này có nhân sâm khoảng năm mươi năm.

Khi đi qua một rừng cây, Hồ Hồng Đức bỗng nhiên đứng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.