Thiên Tài Tướng Sư

Chương 357: Ám sát(hạ)




- Muốn sống sót trở về, trước hết hãy vứt mạng mình đi đã.

Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư vốn rất tin tưởng Thiên Long. Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây không cho hắn đi tìm Diệp Thiên để gây phiền toái nếu không ông sẽ không đồng ý.

Bây giờ hắn đã biết Dong Binh Đoàn đang trên chiến trường, trong mắt Diệp Thiên ọn hắn chẳng là gì, một sự va chạm bình thường cũng không thể chịu nổi, thậm chí cũng không thể ngăn cản được Diệp Thiên.

Nhưng Thiên Long cũng không biết, nếu như không phải ở trên núi Phật Quảng, thì Diệp Thiên còn có thể thực hiện được pháp thuật làm cho đồng bọn của y chết nhanh hơn.

Tuy biết được sự đáng sợ của Diệp Thiên nhưng trên đời này không có bán thuốc hối hận. Diệp Thiên có thể cảm nhận được sát khí vì từ nhỏ hắn đã được tu luyện đồng nghĩa với việc hắn có thể cảm nhận được cả sâu trong rừng rậm có đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào chính mình.

Trở tay rất nhanh, Thiên Long lè lưỡi, dùng dao găm cắt ra một vết rách, vị trí đó ngay lập tức đã được kích thích, làm cho tinh thần Thiên Long phấn trấn lên rất nhiều.

Dường như hành động của Thiên Long cũng kích thích những tên còn lại của Dong Binh Đoàn chúng cũng bớt sợ hãi hơn, chúng càng thêm tin tưởng vào súng ống, giống như Thiên Long, không chịu từ bỏ ý định nữa.

Suýt vung đao ra, hai tay Thiên Long nắm lấy thanh Đại Mã Sĩ Đao, Thiên Long giơ về rừng rậm phía trước, quát to:

- Ra đi, tao biết mày đang nghe thấy tao nói, nếu là nam tử hán thì hãy ra quyết đấu với tao.

Không ai phát hiện ra điều gì, chỗ ống quần của Thiên Long có một cái gì đó màu xanh biếc to bằng ngón tay cái chui ra, rồi chui vào bụi cỏ nhanh chóng biến mất.

- Mẹ kiếp, 19 cái súng, bố mày đường hoàng quyết đấu, tại sao mày không chết đi.

Sau khi náu trong rừng rậm nghe thấy Thiên Long nói, suýt nữa Diệp Thiên buột miệng mắng:

- Có bản lĩnh thì mày đem vứt hết súng đi, tao sẽ cho mày thỏa mãn nguyện vọng.

- Để xem ai nhẫn nại hơn?

Lấy ít địch nhiều, ngoài việc dùng trí ra, Diệp Thiên không thể đánh bừa đối phương được, trên núi này hắn không phát huy được hết pháp thuật nhưng cũng có hiệu quả, Mật Lâm Tập không thể ngờ lại không thể chiếm thế thượng phong tuyệt đối với Diệp Thiên.

Nhưng Diệp Thiên cũng hơi khó chịu vì bị trúng đạn ở bả vai.

Hơn nữa vừa rồi mới giết 12 người tuy chỉ trong thời gian ngắn nhưng Diệp Thiên cũng phải sử dụng toàn bộ võ lực nên bây giờ cũng có chút mệt mỏi.

Đương nhiên, bây giờ toàn bộ tinh thần phải tập trung đề phòng, chúng cũng không quẳng súng lên, Diệp Thiên cũng biết võ công của mình không giúp hắn tránh được viên đạn, vết súng trên vai là chứng cứ rõ nhất.

Diệp Thiên đang chờ… chờ đối phương hành động, nhất định lúc đó sẽ để lộ sơ hở rồi hắn có thể áp sát giết được đối phương ngay lập tức.

- Anh Long, chúng ta không thể hao tổn thêm nữa, ngộ nhỡ quân đội thường trú tới thì chúng ra không đi nổi đâu!

Ở chỗ đất trống 5 phút sau cơn mưa, rốt cục hai bên cũng không chịu được nữa rồi.

Dong Binh Đoàn của Thiên Long là một trong những con gấu của Tứ Đại Kim Cương, đã từng xé tươi đối thủ trên chiến trường Đông Nam Á nhưng 3 người từng là hổ báo kia đã chết mất rồi.

- Được, xuống núi.

Sau khi nghe A Hùng nói lòng Thiên Long cũng có chút lay động, càng giằng co lâu với hắn thì càng bất lợi, hơn nữa Phật Quảng Sơn này đa phần địa thế không cao lắm, thực sự muốn bao vây nơi đây như khoanh tay chịu trói.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Thiên Long sắp xếp: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - truyenfull.vn

- A Hùng, tôi sẽ đi trước mở đường cậu cùng 5 người khác theo sau, không được tách ra, thấy gió thổi hay cỏ lay thì lập tức nổ súng!

Hiện tại trong Dong Binh Đoàn còn lại 10 người, nếu họ đoàn kết xuống núi thì đối phương cũng không có cách nào, bọn chúng cầm súng tự động không phải là thiêu hỏa côn.

- Hả, có động tĩnh rồi sao?

Diệp Thiên ngồi trong rừng rậm, mắt mở to, hắn không cần dùng mắt qua trời mưa to cũng có thể cảm nhận được những hành động của đối phương.

Còn Thiên Long cũng giống như người mù vậy cho dù cầm đèn pin soi cũng rất khó nhìn thấy tình hình xung quanh. Đây cũng là điều Diệp Thiên nắm chắc để đưa toàn bộ bọn chúng vào một chỗ.

Đứng lên nhè nhẹ, Diệp Thiên như quỷ vậy biến mất trong rừng rậm, im lặng biến mất sau Thiên Long.

Chỗ Diệp Thiên đứng dậy chưa đầy 2 phút có một con rắn xanh bò đến, đang tiến đến chỗ Diệp Thiên, một lúc sau nó bò đi và chui vào bụi cỏ.

Tục ngữ có câu: Lên núi thì dễ xuống núi mới khó, Phật Quảng Sơn có 5 ngọn núi tuy không cao lắm nhưng cây cối rất rậm rạp, mưa làm cho núi càng trơn ướt, không thể đi nhanh được.

Hơn nữa lại còn có Diệp Thiên đang âm thầm ẩn náu khiến cho Dong Binh Đoàn càng lo lắng đề phòng, chỉ cần xung quanh có chút gió thổi hay cảm thấy có hơi người là lập tức nổ súng.

- Rầm!

Lúc vừa đi được khoảng 30m A Hùng bỗng phát hiện ra phía bên trái có một bóng người, A Hùng bắn súng tự động về phía đó, tiếng súng cũng bị át bởi tiếng mưa.

- A Ngư, Tiểu Kim Tư, ông Lục các người bị làm sao vậy?

Tiếng súng vừa dứt, A Hùng phát hiện rõ ràng là có 3 người ở phía sau tắt thở rồi ngã lăn trên mặt đất.

Diệp Thiên dùng thủ đoạn, hai tay dính đầy máu tươi, các thành viên Dong Binh cảm thấy dựng hết cả lông tóc giống như bọn hắn không phải đối mặt với một người mà là một U Linh.

Thiên Long quay lại nhìn vết thương lớn trên yết hầu, rồi nói to:

- Đi, đừng dừng lại đuổi đến chỗ đất trống hắn sẽ không làm gì được nữa đâu.

Mặc dù đối phương đều là những cao thủ tùng lâm nhưng đối với Diệp Thiên mà nói nó chỉ giống như làm thịt con dê thôi, có khi ẩn sau cây có lúc lại áp sát bên đường mà bọn chúng đi.

Từ lưng núi xuống đến chân núi độ cao khoảng 100 đến 200 thước cuối cùng bên cạnh Thiên Long cũng chỉ còn có A Hùng và một vài người nữa.

- Ra đây, ra đây cho tao, có bản lĩnh thì ra đấu đi.

Cả đám huynh đệ đã chết A Hùng không thể thoát khỏi sự giày vò, đau khổ, xuống đến chân núi, đầu óc A Hùng muốn điên rồ lên.

- Tao sẽ giúp mày đạt được mục đích.

Lúc A Hùng vừa mới đánh xong còn chưa kịp đổi băng đạn thì lại mưa to giống như những viên đạn bắn vào mặt của cậu ta.

Theo bản năng A Hùng nhắm mắt lại, một cảm giác mát lạnh truyền từ trán xuống dưới bụng, cả cơ thể thấy rất thoải mái.

A Hùng mở mắt ra thì phát hiện thấy những người phía trước như một vật gì đó đỏ đỏ, xanh xanh, một lúc lâu sau A Hùng mới phản ứng trở lại, những điều đó đều do máu cậu ta.

Diệp Thiên dùng một đao rạch từ mi mắt xuống đến bụng, cái đó mất đi không một dấu vết, nếu là Yển Nguyệt đao, thì chỉ sợ chuyện chết toàn thây của A Hùng cũng đừng mong nghĩ đến.

- Ra đi, chết trong tay súng hãy giống nam tử chiến đấu một trận.

Những người bên cạnh đều đã chết, bây giờ Thiên Long cũng không còn màng đến tính mạng mình nữa, những thứ trên đời đều có thể vứt bỏ.

Xé mảnh vải ở gấu quần, Thiên Long quấn vào vết thương cho Đại Mã Sĩ, lạnh lùng nhìn về phía A Hùng chết.

Diệp Thiên có thể cảm nhận được đúng là trên người đối phương không có súng nhưng không hiểu sao trong lòng hắn luôn thấy có sự nguy hiểm không phải từ đối phương, điều này làm hắn đau đầu mà vẫn không hiểu.

- Ngươi là ai, vì sao lại phải truy sát ta?

Diệp Thiên đi ra, chỉ vào Thiên Long, việc ám sát bây giờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

- Ta là Thiên Long, là sư huynh ta bảo làm!

Ánh mắt Thiên Long giống như sắp chết nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên.

Nếu không phải rất nhiều lần xem ảnh của Diệp Thiên thì Thiên Long cũng không thể tin thầy Tướng Pháp này lại có một gương mặt tuấn tú và còn trẻ như vậy, dường như tất cả những khổ tâm của hai mươi mấy năm theo Dong Binh Đoàn đi tàn sát dường như cũng không còn.

- Thái Lan? độc sư?

Mắt Diệp Thiên nhỏ lệ, nếu như là sư phụ của Đài Đà thì thực ra chuyện này cũng có lý, vốn dĩ hắn nghĩ vị sư phụ hàng đầu Thái Lan này đã chết rồi.

- Năm đó sư phụ ta là Lý Thiện Nguyên đã đấu với ông Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, sư phụ ngươi bị trục xuất khỏi Trung Quốc. Còn Diệp Thiên ta đã truy sát Đài Đà ở khắp Hồng Kông… ta sẽ tiễn ngươi đi gặp sư huynh của ngươi.

Diệp Thiên cũng không nói to nhưng cũng như cơn cuồng phong dội vào tai Thiên Long, y nghe xong sắc mặt liền biến đổi.

- Bớt nói nhảm đi, hôm nay chính là lúc để ta sẽ báo thù cho sư huynh.

Thiên Long hét to cắt lời Diệp Thiên, giơ đao trong tay lên đi về phía trước 1 bước, chém thẳng xuống Diệp Thiên.

Quyền thuật quan trọng của Thái Lan là binh khí, chiêu thức dùng đao của Thiên Long lại là học được từ Nhật Bản, y muốn đạt được đến ngũ giới thì phải dốc hết sức.

- Đao là đao sắc nhưng đao pháp là thường rồi.

Đối mặt với một đao dũng mãnh của Thiên Long, Diệp Thiên lắc đầu, cổ tay không một dấu vết giơ lên trước ngực rồi bỗng quát:

- Giết!

Phật Quảng Sơn không sát khí nhưng cũng không có dấu vết của hung binh, sau tiếng gào to của Diệp Thiên là một sát khí sắc bén lập tức đâm thẳng xuống ấn đường của Thiên Long.

Vốn là Diệp Thiên cũng chưa dự đoán được là sẽ có một trận tử chiến như thế với Thiên Long, dùng những thuật pháp đó cũng như đối phó với chính mình, sát khí xâm nhập vào trong đầu, trong nháy mắt người trở nên đờ đẫn.

- Chết!

Diệp Thiên hơi nghiêng người, Thiên Long cao lớn hơn vọt tới chắn trước hắn, cả người bay qua tám phần đầu dựng lên.

Trong nháy mắt dường như Thiên Long cũng tỉnh lại, trên mặt cười vẻ kì lạ.

- Ồ, không đúng!

Cùng lúc chém sạch bọn Thiên Long, trong lòng Diệp Thiên cũng có một cảm giác gợn lông tóc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.