Thiên Tài Tướng Sư

Chương 211: Quay về Bắc Kinh




- Chồn Thiểm Điện? Tên này rất chuẩn xác...

Diệp Thiên hồi tưởng lại tình hình khi con chồn trưởng thành màu trắng kia đấu cùng quái xà, không khỏi gật gật đầu, động tác của nó quả thật nhanh như chớp điện, lúc ấy hai mắt của mình đều có chút không kịp nhìn theo.

- Con vật này lớn lên, trong hàm răng sẽ mang có một loại độc tố, tuy rằng sẽ không trí mạng, nhưng nếu cắn vào người hoặc là trên người động vật khác, có thể sinh ra cảm giác tê, tại Tuyết Sơn này, ngay cả báo tuyết thấy loại chồn Thiểm Điện này cũng phải nhượng bộ lui binh !

Lão Ngô cũng không che dấu yêu thích của mình đối với con chồn, thỉnh thoảng lấy tay đụng đụng vào thân thể con chồn, nhưng thực hiển nhiên nó cũng không thèm để ý ông ta, cứ cắm đầu hít lấy ngón tay của Diệp Thiên.

- Chú Ngô, con chồn này ăn những thứ gì ạ?

Diệp Thiên mở miệng hỏi.

- Chắc là uống sữa bột chăng?

Lão Ngô cũng không xác định được, hắn chỉ là nghe nói qua về loại động vật này, cũng không thấy có người thành công trong việc nuôi dưỡng nó.

- Chú đi kiếm cho nó chút sữa bột đây.

Lão Ngô rất thích con vật này, tung tăng chạy ra đi tìm sữa bột, năm sáu phút sau, đúng là thấy hắn bưng cái chén nhỏ đi trở về phòng.

- Không uống à?

Diệp Thiên đem chén nhỏ đặt gần đầu con chồn, nhưng nó chỉ nghe ngóng, lại quay đầu, tiếp tục ôm ngón tay Diệp Thiên mà gặm, cũng không chút cảm hứng đối với chén sữa bột kia.

Diệp Thiên chợt nhớ tới chuyện con chồn uống nước trong đóa hoa, nhìn về phía lão Ngô hỏi:

- Chú Ngô, hôm qua cháu tìm được mấy bông Tuyết Liên Hoa đâu rồi nhỉ? Nó ăn thứ đó!

Lão Ngô lắc lắc đầu, có chút khó xử nói:

- Đều mang đến giao cho bên quản lý rồi, Tiểu Diệp, cánh hoa Tuyết Liên Hoa chỉ còn lại mấy mảnh thôi, sau này cậu cũng không thể cứ cho nó ăn thứ đó?

- Không phải là muốn ăn thịt đấy chứ?

Diệp Thiên đột phát ý tưởng.

Lão Ngô bị lời nói của Diệp Thiên làm cho hoảng sợ, vội vàng nói:

- Ôi, Tiểu Diệp, cháu đừng cho nó ăn đồ ăn linh tinh, ăn vào bụng sẽ chết đấy !

- Nhưng không ăn gì thì cũng sẽ chết mà!

Diệp Thiên lắc lắc đầu có chút bất lực với con chồn này, nghĩ thầm lúc nào mua chút bột mạch nha linh tinh gì đó xem nó có ăn hay không .

- Diệp Thiên, loại động vật này thật nhỏ? Thật đúng là rất đáng yêu!

Khi Diệp Thiên cùng lão Ngô thảo luận nên nuôi con chồn như thế nào, Trần Hỉ Toàn và nhân viên cảnh sát lại đi đến tìm hắn.

- Chú Trần, hôm nay thật sự là cám ơn chú, nếu không có chú, nói không chừng cháu sẽ bị giam vài ngày đấy..

Thấy Trần Hỉ Toàn đi vào gian phòng, Diệp Thiên vội vàng đứng lên.

Từ nội tâm, hắn thật cảm kích và tôn trọng đối với người trung niên kia, tuy rằng Vệ Hồng Quân cũng từng giúp hắn không ít việc, nhưng đó là khi đã biết thân phận của hắn, còn người trước mặt này giúp hắn cũng rất thoải mái, hoàn toàn không trông cậy vào Diệp Thiên có thể hồi báo cái gì.

- Nói cái gì vậy? Chú Trần thông thạo đất ở đây, lại có thể giương mắt nhìn thấy cháu chịu thiệt sao?

Trần Hỉ Toàn cười khoát tay, nói:

- Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, đem theo con chồn của cháu, Tuyết Băng cũng chưa lấy được mạng của cháu, xem ra cháu cũng có phúc duyên thâm hậu!

Trần Hỉ Toàn cũng thích nghiên cứu Kinh Dịch tướng thuật, bằng không cũng sẽ không cùng Diệp Thiên tán gẫu trên xe lửa những mười mấy giờ, lúc này lại thích nhắc đến duyên số.

- Chú Trần, chính là cháu may mắn thôi, chú cũng đừng nghĩ quá …

Diệp Thiên cười khổ một tiếng, tướng số hắn ngay cả lão đạo sĩ đều nhìn không ra một tia manh mối, càng không nói kẻ yêu thích nghiệp dư trước mặt này.

Trần Hỉ Toàn nhìn chằm chằm Diệp Thiên một hồi, đột nhiên nói:

- Ồ? Không đúng, Tiểu Diệp, tóc của cháu hình như thay đổi rồi, chú nhớ trước đây phần lớn đều là tóc bạc!

Diệp Thiên xuất hành tuy rằng đội mũ, nhưng ở trên xe lửa cũng bỏ xuống vài lần, Trần Hỉ Toàn đúng là ấn tượng rất sâu với đầu Diệp Thiên.

Tóc thay đổi?

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, nhìn chung quanh, phát hiện tủ quần áo có cái gương vội vàng đi tới.

- Thật đúng vậy!

Diệp Thiên phát hiện, cái gương hiện ra tóc của mình, hiện tại đã biến thành đen, chỉ có lọn tóc chỗ vẫn còn có chút xám trắng. Nhưng qua một thời gian nữa, Diệp Thiên tin sẽ khôi phục lại.

- Ăn cả đóa hoa Tuyết Liên ngàn năm da đầu biến đổi có cái gì ngạc nhiên ?

Lão Ngô bĩu môi, vẫn còn có chút canh cánh trong lòng đối với hành vi phung phí của trời của Diệp Thiên.

- Ha ha, chú Ngô, cháu cũng không phải trộm cướp, người lên Tuyết Sơn hái thuốc hái được Tuyết Liên, không lẽ lại trả về?

Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, nếu không phải đối phương cứu mình, cánh hoa Tuyết Liên còn lại, hắn cũng sẽ đòi lại bằng được.

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, lão Ngô cũng không nói được gì, đối phương nói không sai, Tuyết Liên là hắn phát hiện, vốn dĩ toàn bộ thuộc về Diệp Thiên, mình tính toán chi li như vậy có vẻ có chút keo kiệt .

Nhìn tóc mình hơn phân nửa biến thành tóc đen, trong lòng Diệp Thiên rất vui, hắn biết, mình giúp sư phụ nghịch thiên cải mệnh đã hao tổn dương thọ, hiện tại căn bản đã bù đắp lại, chỉ cần tiếp tục điều dưỡng năm ba tháng nữa, có thể khôi phục như lúc ban đầu .

Nơi mà Chương cục trưởng mở tiệc chiêu đãi Trần Hỉ Toàn, là ở một quán ăn trong khu quản lý, ngoài Diệp Thiên cùng Trần Hỉ Toàn, còn có hai người công an trong khu quản lý. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

Đúng như lời Chương cục trưởng, một bàn đồ ăn chủ yếu đều là sơn hào hải vị của Tuyết Sơn, vô cùng phong phú.

Chương cục trưởng uống được rượu, sau khi ngồi xuống đã cạch cùng với Trần Hỉ Toàn ngay ba bát, đây chính là bát nửa cân rượu một bát, dù là tửu lượng ông chủ Trần không tồi, cạn hết ba bát, nói chuyện cũng bắt đầu kết cà lăm.

- Tiểu Diệp, chúng ta uống một chén!

Nhìn thấy Trần Hỉ Toàn có lẽ không phải đối thủ, Chương cục trưởng lại tìm Diệp Thiên.

Diệp Thiên nghe vậy bưng một bát rượu đứng lên, nói:

- Chú Chương, là cháu gây thêm phiền toái cho chú, bát rượu này xem như cháu nhận lỗi, chú không cần uống!

Nói dứt lời, Diệp Thiên uống một hơi cạn sạch rượu trong bát, đây là rượu nhà nông tự ủ, độ rượu cũng không thấp, uống hết một chén rượu, Diệp Thiên nhất thời cảm giác bụng nóng bừng.

- Được, lão Trần không nhìn lầm người, chàng trai có triển vọng!

Những người thích uống rượu, thích nhất đúng là gặp được người uống rượu sảng khoái, trong đồn công an rất nhiều người cũng biết, người được Chương cục trưởng đề bạt, đều là lấy tửu lượng làm tiêu chuẩn.

- Chú Chương, cháu mời chú một chén!

Tuy rằng Diệp Thiên thần kinh vững vàng, nhưng trải qua một hành trình sinh tử như vậy, hắn cũng có chút ảnh hưởng, lập tức giơ bát rượu lên mời Chương cục trưởng và hai cảnh sát khác.

Bữa tiệc này bắt đầu uống khi đêm đến, đến cuối cùng ngoài Diệp Thiên còn có thể ngồi được, vài người còn lại đều đã gục xuống bàn.

- Thật đúng là uống tốt!

Xem trên mặt đất có tám bình hai cân rượu đã cạn, Diệp Thiên cũng cảm giác đầu có chút đau, đang chuẩn bị đứng lên đi ra ngoài kêu người phục vụ cùng đỡ người, con chồn trong túi lại kêu "Chít chít".

- Làm sao vậy? Mày cũng muốn uống rượu?

Diệp Thiên lúc này đã cảm giác bốc hơi men, bưng chút rượu còn thừa lại trong bát bỏ vào bên miệng con chồn.

- Chít chít… chít chít!"

Con chồn dùng chân trước đá cái bát, không ngừng nhìn lên bàn mà kêu.

- Muốn ăn cái gì hả?

Lần này Diệp Thiên hiểu ra, dùng ngón tay chỉ lên đồ ăn trên bàn vốn không vơi đi bao nhiêu, nói:

- Tao chỉ đến đâu, muốn ăn thì gật đầu!

Diệp Thiên thật đúng là uống nhiều quá, giờ phút này hoàn toàn coi con chồn là người mà nói chuyện. Nhắc tới cũng kỳ quái, con vật bé nhỏ tựa hồ hiểu được ý của Diệp Thiên, hai chân trước chụm lại cùng một chỗ, không ngừng tập trung vào tay Diệp Thiên.

- Này? Này? Ồ, là cái này à?

Liên tiếp chỉ mấy cái đĩa, khi Diệp Thiên chỉ đến bát canh gà tuyết, con chồn kêu lên "Chít chít".

Diệp Thiên coi như là có chút minh mẫn, cầm cái chén nhỏ chan nửa bát canh, lại xé một chút thịt, đem con chồn đặt ở trên bàn, con chồn xem ra là rất đói, một hơi uống sạch trơn chút canh, cả thịt cũng đều bị nó nuốt vào bụng.

- Được lắm, đi theo anh, sau này mỗi ngày đều có thịt gà ăn!

Đem con chồn đặt về trong túi, Diệp Thiên cũng ghé vào bàn ngáy khò khò.

- Này, đừng nghịch, ngứa!

Trong giấc ngủ say Diệp Thiên cảm thấy có người cọ vào cái mũi của mình, mở to mắt nhìn, con chồn đang bướng bỉnh nằm úp trên mặt mình, một đôi mắt tràn ngập linh tính nhìn thẳng Diệp Thiên.

- Ha ha, nhóc con, sao mày dậy sớm vậy?

Một cơn say khiến tâm trạng căng thẳng của Diệp Thiên mấy ngày hôm trước hoàn toàn dịu xuống, hơn nữa tổn thương trên thân thể cũng đã khôi phục, hắn cảm thấy trạng thái hiện tại vô cùng tốt.

Xoay người rời khỏi giường, Diệp Thiên mới phát hiện mình cũng bị người ta đưa tới một phòng trong khu du lịch Thiên Trì, giật bức màn ra, bên ngoài ánh mặt trời đã lên cao.

Rửa mặt thật nhanh, Diệp Thiên đi ra ngoài hỏi phòng của Trần Hỉ Toàn, đang chuẩn bị đi tìm, Trần Hỉ Toàn và Chương cục trưởng cùng nhau đi tới.

Tuy rằng hôm qua bị Diệp Thiên chuốc say mèm, nhưng thái độ Chương cục trưởng cũng rất thân thiết đối với Diệp Thiên, nói:

- Chàng trai, được lắm, đến khi về thành phố, chúng ta lại uống, chú Chương lúc bằng tuổi cháu, nhất định có thể uống hơn cháu!

Nghe được Chương cục trưởng nói vậy, Diệp Thiên vội vàng nhấc tay làm dấu đầu hàng, mở miệng nói:

- Chú Chương, chú tha cho cháu đi, lúc này cháu còn cảm giác đau đầu đây, sau này chú đến Bắc Kinh, cháu nhất định mời chú uống thoải mái!

- Được, vậy chúng ta nhất định đến!

Nói thành thật, Chương cục trưởng cũng không dám uống cùng Diệp Thiên nữa, hôm qua ba người bọn họ đều đấu không lại Diệp Thiên một người, đều bị uống gục, cậu thanh niên này quả thực giống như là cái bụng không đáy.

Sau khi ăn bữa sáng đơn giản, Diệp Thiên liền ngồi xe của Trần Hỉ Toàn về tới Ô Lỗ Mộc Tề, phòng khách sạn sớm đã trả lại, nghe nói chiều còn có chuyến xe quay về Bắc Kinh, Diệp Thiên nhờ Trần Hỉ Toàn đặt cho một vé giường nằm.

Ngoài giấy tờ căn cước và "Vô Ngân" còn ở trên người, Diệp Thiên bây giờ là người không 1 xu dính túi, nếu như không có Trần Hỉ Toàn, nói không chừng hắn phải gọi điện thoại về Bắc Kinh xin trợ giúp từ người nhà.

Một chuyến hành trình đến Tân Cương, 6 món nhạc cụ của thầy tu trân quý toàn bộ bị mất đi, nhưng tiêu trừ được tai hoạ ngầm cho cha hắn sau này, còn chữa khỏi bệnh cũ của mình, Diệp Thiên cũng không nói được là lời lãi hay thua thiệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.