Thiên Tài Tướng Sư

Chương 201: Địch Vượng




Vương Thuận ra khỏi phòng vẫn không nhìn thấy được nụ cười lạnh lùng của "sư phụ", nếu không thì đã cầm 5 vạn đồng kia mà cao chạy xa bay rồi. Đương nhiên, cho dù cậu có chạy đi đâu cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Địch Vượng.

Tên lão Đại Địch Vượng này cũng không phải tay vừa, chí ít đối với mấy người dưới chướng mình, ông ta hoàn toàn có khả năng sinh sát họ.

Địch Vượng sinh ra ở trong núi Võ Lăng sườn đông cao nguyên Vân Quý. Thời cổ đại, nơi đây được gọi là Miêu Cương, nổi tiếng khắp nơi về cổ trùng (côn trùng) và cổ thuật.

Loại pháp thuật thần bí này ở những vùng nông thôn phía nam Trung Quốc hết sức lợi hại, nghe đến đã sợ, ai cũng không giám nghĩ nó là giả.

Thế nhưng đến bây giờ, mọi người đối với cổ trùng hay cổ thuật cũng dần dần không còn sợ hãi như trước nữa, cũng giống như nói về thần, quỷ, càng nhiều người tìn rằng đó chỉ là những truyền thuyết mà 1 vài người bịa đặt ra mà thôi.

Thế nhưng rất ít người biết rằng, cổ thuật thực sự tồn tại. Cho dù là đến tận bây giờ, cái nơi Miêu Cương thâm sơn ấy cũng vẫn còn có người kế truyền cổ thuật.

Chỉ có điều điều kiện để kế thừa cổ thuật hết sức khắc nghiệt. Mỗi đời chỉ có 1 người, hơn nữa người truyền nhân này cả đời phải bảo vệ thôn làng của mình, những người nay thường được gọi là tộc trưởng.

Truyền nhân đời thiếp theo đều là do trưởng lão lựa chọn, thường là chọn khoảng 2, 3 người, dùng đủ những phương pháp tàn khốc huấn luyện bọn họ, người sống sót cuối cùng mới có thể là truyền nhân chân chính.

Khi Địch Vượng 20 tuổi, là 1 trong những người kế thừa của tộc trưởng, thế nhưng ông không thể chịu đựng được những thử thách tàn khốc kia, cuối cũng cũng bị loại bỏ. Ông ta lúc hấp hối bị tộc trưởng vứt xuống 1 động rắn.

Người nào mà bị rơi vào động hàng vạn con rắn này nhất định sẽ chết, chắn chắn là như thế. Thế nhưng Địch Vượng mạng lớn, vắt vẻo trên 1 cái cây trong động rắn. Sau khi tỉnh lại, ông ta dùng toàn bộ sức lực của mình trèo lên, cuối cùng cũng thoát được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Mặc dù không bị nằm trong miệng rắn thế nhưng Địch Vượng biết nếu như mình còn quay về làng thì cũng bị tộc trưởng giết chết thôi bởi vì ông đã được truyền 1 ít cổ thuật rồi, hơn nữa dựa vào quy định, ngoài tộc trưởng ra thì người khác không ai được biết 1 chút cổ thuật này.

Từ nhỏ đã sinh sống trong thâm sơn, Địch Vượng cũng không thiếu kỹ năng sinh tồn, sau khi rời bỏ thôn làng rừng rậm nguyên thủy hơn 1 tháng, ông ta đã tự chữa khỏi những vết thương cho mình.

Sợ bị người trong làng phát hiện ra, Địch Vượng sau này đến 1 khu Miêu Cương khác, sống yên ổn hơn mười năm. Nhưng 1 lần cực kỳ ngẫu nhiên, ông gặp lại tộc trưởng của làng cũ.

Truyền nhân tộc trưởng mới nhận được sự thừa nhận của tất cả mọi người Miêu khi phát hiện ra Địch Vượng vẫn còn sống, ác mộng của hắn cũng đến rồi, vị tộc trưởng ấy thi hành rất nhiều thủ đoạn, mấy lần dồn hắn suýt vào chỗ chết.

Thế nhưng Địch Vượng cũng hiểu 1 chút cổ thuật, sau khi thập tự nhất sinh, thì trốn đi 1 nơi rất xa. Thế nhưng cuộc sống ở thế giới bên ngoài khiến ông ta không thể nào thích nghi được.

Bởi vì thời điểm này Trung Quốc đang vào thời kỳ đại cách mạng xưa nay chưa từng có, nồi ăn cơm trong nhà cũng đều bị thu để luyện sắt thép, điên cuồng cuốn lên tất cả mọi người.

Tuy rằng trải qua không ít gian khổ nhưng về bản chất mà nói từ thâm sơn cùng cốc chạy ra đây, Địch Vượng cũng không có chút kinh nghiệm nào cả, rất nhanh đã bị cơn thủy triều này cuốn vào.

Tình cờ gặp gian, Địch Vượng kết giao với 1 nhóm thanh niên xác định cứu vớt nhân loại, rồi trong hỗn loạn cùng bọn họ vượt qua biên giới Vân Nam đến đánh nhau với chính phủ ở Myanmar và Thái Lan.

Trận đánh nhau chẳng biết vì sao cả nhưng cũng kéo dài hơn mười năm, cuối cùng, Trung Quốc không thừa nhận thân phận của bọn họ. Còn những nước như Myanmar hay là Thái Lan cho rằng mấy nghìn người vũ trang này hơi mười năm cuối cùng chỉ còn lại chưa tơi trăm người.

Trong 100 người này có Địch Vượng ở trong đó.

Địch Vượng năm đó không hiểu gì về cái thế giới bên ngoài này trải qua hơn 10 năm chiến tranh, rất nhiều lần bị bán đứng, ông ta đã biến thành 1 con người xảo quyệt, cũng không còn cái dáng vẻ của thiếu niên Miêu Cương năm đó nữa.

Mà trong 1 lần trốn tránh chính phủ địa phương bao vây, Địch Vượng ở 1 sơn động trong 1 khu rừng ở Thái Lan đã phát hiện ra 1 tập bản thảo không hoàn chỉnh, là tập bản thảo của 1 thầy phong thủy thời Trung cổ để lại.

Địch Vượng vốn không biết làm thế nào với tập bản thảo này thế nhưng 1 lần hắn ta phát hiện ra có 1 nơi giống ý như địa hình sát khí trong cuốn bản thảo miêu tả, khí huyết Địch Vượng dâng trào, dựa theo cuốn bản thảo miêu tả bày 1 trận pháp ở đó.

Sau khi bày trận pháp xong, Địch Vượng dẫn 1 đội quân chính phủ địa phương đến chỗ đó, điều làm cho hắn vui mừng hơn nữa chính là hậu quả của trận pháp khiến cho 1 đội hơn 10 người đều tự giết lẫn nhau, cuối cùng chết hết cả.

Phát hiện này khiến cho Địch Vượng coi cuốn bản thảo kia như là bảo bối, chỉ cần có thời gian nhàn rỗi, là lại nghiên cứu cân nhắc trận pháp kỳ môn trong cuốn bản thảo kia.

Chỉ có điều tập bản thảo này quá cũ rách rồi, hơn nữa cũng không có công pháp phối hợp, Địch Vượng nghiên cứu mười mấy năm rồi mà chỉ có thể cử dụng 7, 8 kiểu trận pháp thôi.

Nhưng mà Địch Vượng cũng có chút tài, kết hợp với 1 chút cổ thuật học được trước kia khiến cho hắn nghiên cứu ra được bản mạng cổ của chính mình. Sau khi thoát khỏi đội du kích đó, thanh danh của Địch Vượng ở Thái Lan đã nổi như cồn.

Thế nhưng chỉ có thể nói thời vận của Địch Vượng không được tốt, đến cuối những năm 70, thân phận của hắn vị người khác phát hiện ra, cái tên "Địch đại sư" gây hỗn loạn kia không thể không trốn chạy lần nữa, lại quay trở về tổ quốc sau hơn 20 năm xa cách.

Đầu những năm 80, bất kể là những thầy tướng phong thủy hay là người cổ ngoa nhân, đều không có kết cục tốt đẹp gì. Lúc đó Địch Vượng học được thuật phong thủy mộ táng trong cuốn bản thảo đó, đã nảy ra ý định đào mộ tổ tiên.

Lúc mới bắt đầu, Địch Vượng đơn thân độc mã làm nhưng sau khi đối chọi mấy lần với những thế lực đào trộm mộ ở 1 vài địa phương khác thì Địch Vượng cũng đã xây dựng nên thế lực của mình, mười mấy năm qua, trong giới đào trộm mộ ở trong nước thì ông ta đã có tiếng là nhân vật đứng đầu rồi.

Thế nhưng Địch Vượng đánh hơn mười mấy năm, biết rõ từng đường binh pháp, ngoài những người trong nhóm ra, thì căn bản chưa hề lộ mặt ra ngoài.

Hơn nữa Địch Vượng mỗi lần trước khi ra tay đào trộm mộ thì chỉ có 1 mình ông ta biết mục tiêu ra tay, sau khi đem vật phẩm đào được ra, ông ta cũng không xuất hiện ở các địa điểm giao dịch, chỉ cần có hơi gió thổi qua thôi, thì ông ta đã ở xa vạn dặm rồi.

Vì thế nên mặc dù tiếng tăm Địch Vượng vang danh khắp nơi nhưng thân phận của ông ta vẫn luôn bí ấn, nhiều lần tránh được sự truy kích và tiêu diệt của cảnh sát.

Nhiều năm cùng đối phó với cảnh sát và quân đội khiến cho ông ta có cảnh giác đặc biệt. Lần này ông ta cảm thấy có gì đó không ổn, mới đột nhiên rời khỏi Bắc Kinh, định trốn ra nước ngoài tránh nạn.

Địch Vượng bây giờ không giống như trước nữa, ông đều có quan hệ với những đội buôn lậu đồ cổ ở nước Mỹ và cả châu Âu, sau khi ra nước ngoài có thể sống 1 cuộc sống sung sướng.

Thế nhưng lúc chuẩn bị đi, Địch Vượng vẫn quyết định nhận 1 vụ làm ăn từ nửa năm trước nữa. Dù sao thì nhà sưu tầm đồ cổ người Anh đó cũng trả đến tận 500 vạn đô la, số tiền này đối với Địch Vượng có sức hập dẫn không nhỏ.

Vụ làm ăn này đối với Địch Vượng cũng không có nhiều nguy hiểm, chủ yếu là phải đối mặt với thời tiết khắc nghiệt của tự nhiên, bởi vì lần đào mộ trộm này không phải là đồ vật mà là 1 thi thể ở trên núi tuyết.

Giới sưu tầm đồ cổ ở nước ngoài thể loại đồ cổ nào cũng có. Nước Anh có 1 nhà sưu tầm đồ cổ lớn, rất có hứng thú với những xác ướp cổ. Trong tòa thành của hắn, ít nhất cũng phải có hơn 100 bộ xác ướp hơn 100 năm trước.

Trong 1 đợt đến thám hiểm Trung Quốc năm ngoái, nhà sưu tầm đồ cổ đó đã đến 1 sơn động băng, phát hiện có 1 bộ thi thể mặc quần áo lông thú, bị đông cứng dưới lớp băng.

Đây là 1 thi thể nam trong băng dưới làn nước, bộ lông tất nhiên trông rất sống động, bất kể là từ góc độ của nhà sưu tầm đồ cổ hay là từ góc độ nghiên cứu mà nói đều cực kỳ đáng giá.

Thế nhưng người Anh này biết mục tiêu của mình quá lớn, thanh danh cũng không phải là tốt, cho dù có lấy được thi thể đóng băng từ 7000 năm trước này cũng không có cách nào đem ra khỏi Trung Quốc, vì thể nên thông qua 1 vài con đường rồi tìm đến Địch Vượng, trả 1 món tiền rất lớn.

Ngày thứ 2 đến Ô Lỗ Mộc Tề, Địch Vượng đã đi 2 chuyến đến núi Thiên Sơn.

Chỉ có điều 2 ngày này thời tiết Thiên Sơn hết sức khắc nghiệt, căn bản là không thể đến địa điểm mà người Anh kia nói được, đều phải nửa đường quay về, vì thế nên Địch Vượng chỉ có thể chuẩn bị trước đợi đến khi khí hậu tốt hơn1 chút sẽ tiếp tục hành động.

Từ trước đến giờ, ngoài Địch Vượng ra, tất cả mọi người đều không biết mục đích của hắn ta đến Thiên Sơn là gì? Mà sau khi nói chuyện với Vương Thuận, Địch Vượng quyết định cho tên đệ tử hời này thay thế cho cái xác ướp kia, vĩnh viễn ở lại núi Tuyết Sơn.

Vì không để người khác chú ý, 5 người Địch Vượng đã thuê 4 phòng, ngoài Địch Vượng và Bưu Tử ở 1 phòng ra thì 4 người kia mỗi người 1 phòng. Sau khi đánh bài xong, thì ai về phòng nấy.

- 4 người? Sao lại thiếu 1 người thế này?

Diệp Thiên sau khi ăn thịt dê nướng no căng bụng rồi trở về khách sạn, sau khi suy diễn 1 hồi, thì phát hiện 1 người không bị nhiễm linh khí của cậu, hơn nữa lại phá hỏng linh khí này, rốt cuộc cũng không thể đem linh khí truyền vào thân thể người đó.

Diệp Thiên không biết, sau khi bọn người Vương Thuận rời đi, Địch Vượng căn bản không rời ra khỏi phòng, nếu không phải là do Bưu Tử ra khóa phòng lại, thì trận pháp của cậu chỉ có thể truyền vào thêm 2 người khác nữa mà thôi.

Thế nhưng Diệp Thiên không để ý làm gì. 5 người bọn họ chắc chắn 1 người cũng không thể tự hành động được, chỉ cần đi theo 4 người còn lại là được rồi.

- 5 người đều đi ra ngoài rồi!

7 giờ sáng ngày hôm sau, Diệp Thiên phát hiện 4 người kia có động tĩnh, sau khi mở cửa sổ ra, cậu nhìn thấy 5 người cũng lên 1 chiếc xa việt dã mà đi.

- Đại ca, Ô Lỗ Mộc Tề có chỗ nào đẹp không? Phía nam đó là nơi nào?

Nửa giờ sau, Diệp Thiên ngồi ở 1 quán ăn sáng không xa khách sạn lắm, nói chuyện với người trung niên dân tộc Duy Ngô Nhĩ kia.

- Bên kia là Thiên Sơn "Dao Trì", cậu có biết không? Chính là trên ngọn núi kia.

Người trung niên rất hiếu khách, sau khi nhìn quần áo Diệp Thiên thì nói:

- Chàng trai, nếu cậu muốn leo núi, thì cần phải mặc nhiều áo hơn 1 chút!

Sau khi nghe người trung niên nói xong, Diệp Thiên có chút đăm chiêu, chẳng trách 5 người kia mỗi người đều đeo theo túi lớn túi nhỏ không ít đồ vật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.