Thiên Tài Tướng Sư

Chương 189: Công hiệu bùa tụ dương




- Bùa Tụ dương? Đây là vật gì? Hữu dụng sao?

Thấy Diệp Thiên móc ra tờ giấy ố vàng, mặt trên vẽ bảy tám hình nhìn như gà bới, lại bảo cháu gái mình đeo nó một năm không lo phát bệnh, Đường Văn Viễn tỏ vẻ không tin Diệp Thiên!

- Lão Đường, tin hay không tùy ông, thứ này đối với bệnh của Tiểu Tuyết, còn tốt hơn nhạc cụ của thầy tu ấy chứ!

Diệp Thiên tức giận trừng mắt nhìn Đường Văn Viễn, chế tạo nhạc cụ của thầy tu chỉ cần có thể tìm được linh huyệt, Diệp Thiên bày ra Tụ Linh Trận pháp là xong, trận pháp vận hành dĩ nhiên là có thể chế tạo ra nhạc cụ của thầy tu, chẳng khác gì là dây chuyền sản xuất.

Nhưng để chế tạo bùa, cần tiêu hao nguyên khí của chính Diệp Thiên, chỉ nói điểm này, địa vị lá bùa trong lòng Diệp Thiên đã không thua kém nhạc cụ của thầy tu .

Hơn nữa lá bùa tụ dương này, công năng vốn là ngưng tụ dương khí trong thiên địa vào một khối, vừa vặn có công hiệu khắc chế cửu âm tuyệt mạch của Đường Tuyết Tuyết, chỉ cần là lá bùa bất ly thân, thậm chí có thể tránh được sựu đau đớn cho Đường Tuyết Tuyết vào giờ Tý mỗi ngày.

- Đúng không đó?

Đường Văn Viễn với vẻ mặt nghi hoặc tiếp nhận lá bùa tụ dương, lật qua lật lại nhìn, hắn thật sự rất khó mà tin một trang giấy như vậy, lại có thể cứu một mạng người tốt hơn so với nhạc cụ của thầy tu?

Nhưng bây giờ Diệp Thiên là người duy nhất có thể trị liệu bệnh này cho cháu gái, Đường Văn Viễn tuy rằng trong lòng không thật tin tưởng công hiệu lá bùa này, cũng không dám lại đi hỏi Diệp Thiên .

Ngay khi nội tâm Đường Văn Viễn đang rối bời, La Trí và Cao Tiền Tiến từ buồng trong đi ra.

Có vẻ La Trí bị Diệp Thiên nhắc nhở nên nói năng rất tốt, Cao Tiền Tiến đi ra với vẻ mặt hồng quang, hưng phấn. Thấy Đường Văn Viễn đang mày ủ dột nhìn một tờ giấy trong tay, không khỏi kỳ quái hỏi:

- Đường lão gia, ngài lấy cái này làm cái gì vậy?

Đường Văn Viễn không yên lòng đáp:

- Diệp Thiên nói là bùa. Có thể làm cho bệnh Tiểu Tuyết không phát tác...

- Bùa?

Cao Tiền Tiến tròn xoe hai mắt. Xoay mặt nhìn về phía Long Tuyết Liên, nói:

- Tuyết Liên, thời gian trước không phải dượng của em cũng có một lá bùa sao, giữ như bảo bối, cũng không để cho ai xem cả?

Bởi vì quan hệ với Long Tuyết Liên đột nhiên tốt lên, Cao Tiền Tiến cũng tiếp xúc cùng Lôi Vụ nhiều hơn, biết Lôi Vụ cũng có một tờ giấy vàng, bình thường đều là bất ly thân. Cao Tiền Tiến từng thấy qua một lần, nhưng Lôi Vụ cũng không cho hắn cầm dù là một chút.

- Vâng, đó là dượng mời người làm cho, hình như... chính là mời Diệp Thiên viết?

Cao Tiền Tiến nhắc tới chuyện này, Long Tuyết Liên cũng nghĩ tới, nhưng con gái vốn không để ý lắm đối với chuyện Quỷ Quỷ thần thần gì đó, nên cũng không nhớ rõ ràng như Cao Tiền Tiến.

- Ồ, còn có chuyện này à? Đó là lá bùa gì?

Nghe được Cao Tiền Tiến và Long Tuyết Liên nói vậy, mắt Đường Văn Viễn sáng rực lên.

- Nghe... Nghe dượng của cháu nói, hình như… hình như gọi là... gọi là bùa bảo vệ …

Lôi Vụ phạm phải chính là hoa đào sát, không thể nào nói ra miệng với phụ nữ, trước kia chỉ là thuận miệng nhắc đến một lần, lúc này Long Tuyết Liên cũng không nhớ rõ .

- Lá bùa Đào Hoa bảo trảm. Dượng của cô phạm phải hoa đào sát, lấy thứ đó chắn sát khí...

Diệp Thiên biết, cho dù mình không nói, ước chừng Đường Văn Viễn cũng sẽ đi tìm Lôi Vụ chứng thực, hơn nữa chuyện đó Lôi Vụ và rất nhiều người biết, thật cũng không tính là bí mật.

- Đúng. Đúng rồi, chính là lá bùa Đào hoa bảo trảm gì đó, nó cũng dễ dùng mà…

Long Tuyết Liên nhìn thấy Đường Văn Viễn vẫn bán tín bán nghi, không khỏi nói:

- Đường lão gia, ngài không biết chứ, trước kia dượng cháu chính là một bông hoa, bên người một đoàn đàn bà. Nhưng sau này mang theo cái lá bùa đó, cảm tình với cô của cháu rất tốt, lá bùa này cũng có thể coi là thần kỳ ...

Kỳ thật hóa giải đào hoa sát cho Lôi Vụ, chủ yếu hay là do nguyên nhân thay đổi phong thủy căn biệt thự, đào hoa bảo trảm phù chỉ phát ra tác dụng phụ trợ, đương nhiên, Diệp Thiên sẽ không giải thích nhiều cho bọn họ.

- Tuyết Liên, cháu nói thực chứ?

Đường Văn Viễn tuy rằng nói hỏi Long Tuyết Liên, nhưng mắt lại chăm chú nhìn chằm chằm Diệp Thiên, hắn muốn nghe một câu khẳng định chắc chắn từ miệng Diệp Thiên.

- Đương nhiên là thật ạ, nếu không tin ông đi hỏi dượng của cháu ý...

Hảo tâm của mình bị nghi ngờ, Long Tuyết Liên cảm thấy có chút cụt hứng, có điều cô không phát hiện, lão gia kia hoàn toàn không nghe được cô nói cái gì.

- Nên nói thì tôi cũng đã nói, tin hay không tùy ông, đúng rồi, một năm sau đưa Tiểu Tuyết đến Bắc Kinh, nếu lúc ấy thân thể tôi còn chưa khỏe, hãy để cho cô ấy ở Bắc Kinh nghỉ ngơi nửa năm đi...

Diệp Thiên cũng không muốn nhiều lời với Lão Hồ Ly này, nếu không phải thấy hắn tuổi cao lại có thân tình với mình, Diệp Thiên cũng không quản chuyện này, ông cho là nghịch thiên cải mệnh dễ dàng như vậy sao? Lần trước Diệp Thiên thiếu chút nữa mất mạng nhỏ của mình đấy!

- Ôi, Diệp Thiên, hay là ... để cho Tiểu Tuyết ở lại luôn đi, dù sao cô bế cũng không thể đến trường, theo tôi quay về Hồng Kông cũng không có chuyện gì làm...

Mặc dù đã tin đối với những lời nói của Diệp Thiên, nhưng đưa cháu gái về, có lẽ không an toàn bằng đặt ở bên cạnh Diệp Thiên? Đường Văn Viễn liền quyết định trong giây lát.

Theo suy nghĩ của Đường Văn Viễn, cháu gái bảo bối của mình giao cho Diệp Thiên, đó là tín nhiệm đối với Diệp Thiên, nói đi nói lại, Đường Tuyết Tuyết ở lại chỗ Diệp Thiên nơi này, làm ông nội sẽ không để cháu gái bị oan khuất?

- Nghĩ cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, hiện tại tôi cần khôi phục sức khỏe, không hơi đâu hầu hạ cháu của ông, lão Đường, tôi nói ông đừng quá tham đấy?

Ai ngờ Diệp Thiên không nể mặt mũi Đường Văn Viễn chút nào, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, còn thiếu nước không chỉ vào mặt Đường Văn Viễn mà mắng, tốc độ trở mặt này, khiến mọi người trong phòng trợn mắt há hốc mồm.

Thật tình đây cũng là Diệp Thiên cố ý, một năm sau, hắn đích xác không có thời gian đi quản chuyện khác, chờ tứ hợp viện cải tạo xong, Diệp Thiên muốn ở luôn bên trong, ngay cả cửa có thể cũng không bước ra, nào có thời gian đi quản chuyện chết sống của Đường Tuyết Tuyết?

Diệp Thiên biết, ông lão này như quả bóng cao su, nếu không cho hắn chút mặt mũi, phỏng chừng hắn lập tức có thể đem chuyện đồng môn Thanh bang nói ra.

Nên Diệp Thiên mới tỏ ra trở mặt như vậy, chính là muốn đoạn tuyệt suy nghĩ nhỏ nhen của Đường Văn Viễn.

- Được, được, tôi ... tôi nghe lời cậu!

Đường Văn Viễn cũng bị Diệp Thiên mắng, nhất thời cũng chưa kịp phản ứng, phải biết rằng, ít nhất đã hai mươi, ba mươi năm không ai dám nói chuyện với hắn như vậy.

Nhưng trong lòng lão Đường dù không phải thoải mái, cũng phải chịu đựng, không đề cập tới chuyện Diệp Thiên có thể cứu mạng cháu gái, chỉ bằng thân phận Diệp Thiên kia, chỉ cần đem sắc lệnh giao cho Hồng môn tổng hội, đừng nói mắng mình, chính là tát một cái, cũng phải chịu.

- Cao nhân, thật sự là cao nhân!

Hôm nay người được mở rộng tầm mắt, không chỉ có mấy người Cao Tiền Tiến, nhất là Hồ Quân, trong lòng lại càng thỏa mãn, có thể tận mắt nhìn thấy tỷ phú người Hoa bị giáo huấn mà vẫn vâng vâng dạ dạ, thể nghiệm này chỉ sợ nói ra cũng sẽ không ai tin tưởng.

- Diệp Thiên, vậy ... vậy còn phải chú ý cái gì không? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - truyenfull.vn

Sự tình liên quan đến sống chết của cháu gái, Đường Văn Viễn vẫn muốn hỏi cẩn thận một chút.

- Không có gì phải chú ý, lá bùa ấy ông nên tìm thứ cất cẩn thận, cần tránh thấm nước và lửa...

Diệp Thiên nói xong đột nhiên nghĩ đến một chuyện, sắc mặt quái dị nhìn Đường Văn Viễn, nói:

- Lão Đường, ông không định sẽ càm lá bùa tụ dương đi như vậy chứ?

- Vậy ... cậu còn muốn thế nào?

Đường Văn Viễn bị Diệp Thiên hỏi làm cho sửng sốt.

- Tôi làm cái này là tổn hao nhiều nguyên khí đấy, ông làm như rau ngoài chợ cho không ấy?

Nghĩ đến vừa rồi cự tuyệt mấy ngàn vạn của Đường Văn Viễn, Diệp Thiên cảm giác có chút đau lòng, khẩu khí có thể tốt mới là lạ, thầm nhủ: " Anh đây cũng không phải làm từ thiện, cớ gì cho ông lá bùa mà không thu tiền? Quan hệ với ông tốt lắm sao?"

- Haiz, cậu ... cậu nói xem bao nhiêu tiền?

Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Đường Văn Viễn mới phản ứng lại, không phải hắn không thông hiểu đạo lí đối nhân xử thế, mấu chốt là Diệp Thiên vừa rồi biểu hiện hiên ngang lẫm liệt, coi tiền tài như cặn bã, ai có thể ngờ hắn lại đòi tiền vì tờ giấy vụn?

- Đường gia, cái gì mà bao nhiêu tiền?

Một thanh âm vang lên, chính là người trung niên mở cửa cho Diệp Thiên vào rồi lại đi ra ngoài, không biết đã về tới phòng khi nào.

- Cháu biết dượng của cháu mua lá bùa, là ba mươi vạn ...

Con gái đều thích thể hiện, Long Tuyết Liên không nghĩ gì, đột nhiên nói một câu, nói ra khiến Diệp Thiên thiếu chút nữa hộc máu.

- Được rồi, thì ba mươi vạn, trả thù lao...

Hung hăng trợn mắt nhìn Long Tuyết Liên một cái, Diệp Thiên đưa tay về phía Đường Văn Viễn, trong lòng cũng tức sôi lên:

- Mẹ kiếp, dượng của cô có thể so sánh cùng Đường Văn Viễn sao? Đây chính là tỷ phú đấy!

- Được, được, A Đinh, lấy chi phiếu cho Diệp Thiên, viết năm mươi vạn nhé!

Đường Văn Viễn dở khóc dở cười nhắc nhở người trung niên lấy chi phiếu cho Diệp Thiên, biểu hiện Diệp Thiên thật sự quá mức quái dị, hắn cũng không dám đưa nhiều, sợ lại chọc giận đối phương.

- Thật nhỏ mọn...

Trong lòng Diệp Thiên thầm mắng một tiếng, nhận chi phiếu từ tay chú Đinh, liền viết số điện thoại của mình dặt lên bàn, đứng lên nói:

- Lão Đường, tôi đi trước, một năm tới đừng có quấy rầy tôi, đúng rồi, có việc cũng đừng tìm tôi!

- Ngươi nói gì thế hả? !

- A Đinh, quay lại!

Vừa rồi từ bên ngoài trở về chú Đinh nghe được Diệp Thiên kêu Đường Văn Viễn là lão Đường, nhất thời mắt đã trợn tròn, đã muốn đuổi theo Diệp Thiên, lại bị Đường Văn Viễn lôi lại.

- Chú Đinh, sát khí trên người chú quá nặng, nếu không thể hóa giải được, chỉ sợ lúc tuổi già sẽ cô đơn ...

Tiếng của Diệp Thiên truyền tới từ phía xa xa.

- Khụ khụ, lão Cao, Đường lão tiên sinh, tôi đi tiễn Diệp Thiên, xin lỗi không tiếp được ...

Nhìn thấy Diệp Thiên đã ra khỏi phòng, Hồ Quân vội vàng nói một tiếng, liền đuổi theo.

Hồ Quân am hiểu xã hội còn nhiều hơn Cao Tiền Tiến vài phần, đã sớm nhìn ra vị "La đại sư" kia có vấn đề, nếu tìm hắn xem bói, còn không bằng đi cầu Diệp Thiên.

- Đường gia ... Tiểu tử đó cũng thật hơi quá?

Nghe thấy Diệp Thiên nguyền rủa mình lúc tuổi già sẽ cô đơn, người trung niên nhất thời tức giận đến mức cả người phát run, nếu không phải kính trọng Đường Văn Viễn, hắn thật sự đã đuổi theo bắt lấy Diệp Thiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.