Thiên Tài Tướng Sư

Chương 172: Thiện ác có báo




Người nhà Lão Vương cũng đã đi Mĩ trước, hắn ở quốc nội cũng không còn vướng bận cái gì, lập tức khóa chặt cửa, liền chuẩn bị cùng Diệp Thiên đi làm thủ tục.

Tục ngữ nói trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, chỉ với mấy câu đối thoại của Diệp Đông Lan và lão Vương ở trong sân, người ở phía trước và trung viện đều ý thức được cái gì đó.

Lần này, khi Diệp Đông Lan và Diệp Thiên đi qua tiền viện, những người đó lại không được nhiệt tình như lúc trước, cả đám liếc mắt nhìn Diệp Thiên và lão Vương, còn thiếu nước chưa châm chọc mà thôi.

- Lão đầu đáng chết định bán nhà đây mà?

- Đúng vậy, vừa rồi tôi cũng nghe thấy, nhất định là bán rồi!

- Chúng ta không đồng ý, hắn làm sao dám bán chứ?

- Thôi đi, chúng ta tuy rằng ở nơi này, nhưng cái gì chứng minh đều không có, cậu ta muốn mua ông có thể làm gì?

Lão Vương và Diệp Thiên vừa ra khỏi tứ hợp viện, người ở bên trong liền ầm ĩ, chuyện liên quan nơi ở của mình sau này, trên mặt mọi người cũng không có gì vui vẻ.

- Trương Mạc, hai người các anh kiến thức nhiều, nói xem chuyện này nên làm sao bây giờ?

Người bị gọi là Trương Mạc này chừng ba mươi tám, ba mươi chín tuổi, trước kia bởi vì đánh nhau bị đưa đi giáo dục vài năm, ra tù công việc cũng không còn, chỉ có thể cùng vợ bày hàng buôn bán nhỏ, không ngờ dần dần lại có thể giàu to.

Nhưng hai vợ chồng này cũng là cái loại lòng tham không đáy, vợ chồng hai người hai năm trước đã có xe riêng, còn mua hai căn nhà nhỏ ở bên ngoài, tuy nhiên cũng đã cho thuê đi, chính mình lại ở lì trong tứ hợp viện không chịu đi, là "Lão lại" nổi danh ở tứ hợp viện.

- Ông Ngô, ông sốt ruột cái gì?

Nghe được lời của mọi người trong viện, Trương Mạc bĩu môi nói:

- Không quan tâm nhà này bán hay không. Chúng ta ở không phải đều là chính phủ cho phép sao? Chính phủ không để cho chúng có nhà mới, vậy cũng không có chỗ nào mà đi, coi như người nọ và Diệp chủ nhiệm có quan hệ, cũng không thể đuổi chúng ta đi mà?

Cha của Trương Mạc trước kia cũng là một người tạo phản, mặc dù đã mất ở những năm bảy mươi, nhưng cũng bảôcn trai chiếm một phần ba khu viện, có được ba gian phòng lớn.

Khu tứ hợp viện này ở vị trí tốt. Ra vào tiện lợi, ở thì đông ấm hè mát, mỗi tháng còn không mất mấy tiền, Trương Mạc đương nhiên không chịu dọn đi rồi, hắn thậm chí còn cân nhắc có nên tìm người đặt quan hệ, để cho mình có cái giấy chứng minh hay không.

- Đúng, đúng, không quản là thuộc về ai. Bảo chúng ta dọn đi là không được!

- Tiểu Trương nói có lý, chính phủ không lo được, cũng không thể bảo chúng ta ra ở trên đường cái!

Lời nói của Trương Mạc khiến mọi người như có người tâm phúc, kỳ thật nhiều năm như vậy, bọn họ cũng vẫn làm như thế, Trương Mạc cũng chỉ là người gợi ra đầu tiên mà thôi.

- Tiểu Diệp, cháu cần nghĩ kỹ, những người đó khó chịu vô cùng...

Đi ra khỏi tứ hợp viện, nghe phía sau truyền đến thanh âm đánh trống reo hò, lão Vương có ngốc cũng có thể dự đoán được bọn họ có chủ ý gì, nhịn không được lại nhắc nhở Diệp Thiên.

Lão Vương tuy rằng không có quan hệ gì với Diệp Thiên, nhưng là người có giao tình cùng Diệp chủ nhiệm cũng vài thập niên, vạn nhất đến sau này có tai vạ, mình từ Mĩ trở về, cũng không mặt mũi nào đi gặp mấy người nhà họ Diệp.

Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, khoát tay áo nói:

- Bác Vương, bác cứ yên tâm đi. Chuyện này cháu sớm đã suy nghĩ kỹ, đến lúc đó khuyên nhủ họ một chút, nói không chừng bọn họ liền dọn đi đấy?

- Dọn đi?

Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Diệp Thiên, lão Vương không khỏi lắc lắc đầu, trông cậy vào này những người cứng đầu này, phỏng chừng phải chờ tới lúc cây vạn tuế ra hoa .

Thấy lão Vương nhìn phía mình, Diệp Đông Lan cũng cười khổ một tiếng:

- Đi thôi. Anh Vương, Tiểu Thiên luôn có cách nhìn riêng, chuyện của nó ngay cả cha nó đều không cản được...

- Được, lời nên nói tôi cũng nói rồi, có nghe hay không là do cậu.

Nghe được Diệp chủ nhiệm nói như vậy. Lão Vương cũng im lặng không nói, cứ như vậy, sau này trong lòng Diệp gia bất mãn, cũng không thể trách mình .

Ở thập niên 90, giao dịch bất động sản còn không có rườm rà như đời sau, sau khi kí kết hợp đồng ở văn phòng quản lý bất động sản, Diệp Thiên ứng trước hai mươi vạn cho lão Vương, sau đó chờ nghành tương quan xác minh bản vẽ kết cấu đầy đủ ngôi nhà, có thể công chứng sang tên .

Diệp Diệp Đông Lan và lão Vương đều có chút quan hệ, ngày hôm sau sẽ có người đi tứ hợp viện đo đạc diện tích nhà, chuyện này cũng nên làm cho tốt, xong xuôi hai bên ra về.

- Diệp Thiên, Diệp Thiên, bác, bác cũng đi ư?

Vừa mới trở lại tứ hợ viện, Vu Thanh Nhã bay đến tựa như cánh bướm, gắt gao kéo lấy tay Diệp Thiên, nhưng thấy Diệp Đông Lan bên cạnh, không khỏi xấu hổ đỏ mặt.

- Tiểu Nhã, tối nay cháu muốn ăn cái gì? Bác đi nấu cho các cháu nhé!

Thấy cô gái trước mặt, Diệp Đông Lan rất vừa lòng, gương mặt xinh đẹp, lưng nhỏ mông lớn, ngày sau nhất định có thể sinh cho Diệp gia nhiều đứa trẻ.

Tuy nói Diệp Đông Lan làm công tác kế hoạch hoá gia đình, nhưng với việc trong nhà mình, đương nhiên là sinh càng nhiều càng tốt.

- Thưa bác, tùy bác ạ, cháu có việc cần nói với Diệp Thiên...

Nhìn thấy ánh mắt Diệp Đông Lan, Vu Thanh Nhã không khỏi hoảng hốt, vội vàng lôi Diệp Thiên đi ra sau viện.

Nhìn thấy bộ dạng của Vu Thanh Nhã, trong lòng Diệp Thiên kỳ thật đã sớm đoán được vài phần, cũng cố ý hỏi:

- Sao mà hưng phấn thế? Trúng giải thưởng lớn à?

- Anh đoán xem, so với trúng giải thưởng lớn còn vui hơn chứ

Vu Thanh Nhã cười, nói.

Diệp Thiên mang vẻ mặt mơ hồ, nói:

- Vậy nhất định là trúng thưởng rất lớn!

- Ngu ngốc chết được, chỉ biết trúng thưởng, lần trước anh mua nhiều xổ số như vậy cũng không trúng mà …

Vu Thanh Nhã không hài lòng với phản ứng của người yêu, dùng sức xoay hông Diệp Thiên, nói:

- Tên béo họ Tề gặp xui xẻo lớn, kô nói chuyện mất chức chủ nhiệm văn phòng, còn bị đuổi việc!

Đối với Vu Thanh Nhã mà nói, kẻ quấy rầy chính mình hơn hai tháng rốt cục gặp ác giả ác báo, không thể nghi ngờ là chuyện rất sung sướng, vừa tan ca liền vội vàng chạy về nhà báo tin vui cho Diệp Thiên.

- Hả? Sao lại thế, em nói cho anh nghe một chút đi...

Hôm nay bận một ngày, Diệp Thiên đã sớm quên chuyện này, lại nghe được Vu Thanh Nhã nhắc tới, cũng thấy nổi hứng thú, lần đầu tiên hắn thi triển bùa Ngũ Quỷ tuyệt mệnh, cũng không hiểu về công hiệu lắm.

- Em nói cho anh biết, hôm nay tên béo đến sớm, lại bị đài trường kêu vào, em nghe chị Tuyết Liên nói...

Tuy rằng tâm địa Vu Thanh Nhã rất thiện lương, nhưng đối với những kẻ năm lần bảy lượt tìm cô gây phiền toái, lại không có chút đồng cảm nào, lập tức miêu tả lại cho Diệp Thiên rất sinh động. Nguồn: http://truyenfull.vn

Thì ra, Tề Dực u mê ở cục cảnh sát, bị giam một đêm, rốt cục cũng biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ bình thường mình làm việc cẩn thận, trở lại đài định viết bản kiểm tra cho xong.

Nhưng Tề chủ nhiệm thật không ngờ, chuyện này đã chấn động đến chủ quản đài truyền hình, phòng quảng cáo có vị lãnh đạo nói, đối với cái kiểu con sâu làm rầu nồi canh này, cần nghiêm trị không tha.

Như vậy, không đợi Tề chủ nhiệm đưa ra kiểm điểm, hắn bị trưởng đài gọi lên, sau một hồi răn dạy và quở mắng như trận gió táp mưa rào đi qua, một bản từ chức bày trước mặt Tề Dực.

Kết quả như vậy, vượt khỏi tâm lý mong đợi của Tề chủ nhiệm, hơn nữa hôm qua một đêm không ngủ ngon, lúc ấy ngất ngay tại văn phòng đài trưởng, khiến cho đài truyền hình trên dưới hỗn loạn.

Gây ra chuyện lớn như thế, không đầy hai giờ, đài truyền hình từ trên xuống dưới đã biết hết chuyện, hơn nữa thái độ của lãnh đạo đài thực kiên quyết, khi khai trừ Tề Dực, đồng thời cũng bổ nhiệm một chủ nhiệm văn phòng mới.

Chủ nhiệm mới là một phụ nữ, thái độ cũng khá hiền lành, mới vừa nhậm chức đã phê chuẩn báo cáo của mấy thực tập sinh, đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến Vu Thanh Nhã hưng phấn không thôi.

- Diệp Thiên, cám ơn anh ...

Nói xong chuyện đã xả ra, Vu Thanh Nhã gắt gao nắm lấy tay Diệp Thiên, ôm chầm lấy hắn, tuy rằng Diệp Thiên cũng không nói với cô cái gì, nhưng là người thông minh, Vu Thanh Nhã biết, chuyện này tuyệt đối là do Diệp Thiên làm.

- Cám ơn anh vì cái gì hả? Tục ngữ nói thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, không phải không báo mà là chưa tới lúc thôi.

Diệp Thiên cũng có thể tưởng tượng ra mặt mũi của tên chủ nhiệm béo, không khỏi nở nụ cười, dám đối đầu thầy phong thuỷ, trêu gẹo bạn gái hắn, người này thật đúng là không sợ chết đây mà.

Hơn nữa với hiểu biết của Diệp Thiên về lá bùa Ngũ Quỷ tuyệt mệnh, sau khi mất chức, tên béo họ Tề ít nhất còn bị bệnh nặng một trận, vận trình ba năm năm tới đều rất kém.

Nhưng cho dù người đó có xui xẻo nữa, Diệp Thiên cũng không chút thương hại, lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó lọt, không bày phong thuỷ sát trận với con cháu đời sau của hắn, Diệp Thiên đã là hạ thủ lưu tình rồi.

Buổi tối, chờ Diệp Đông Bình và Lưu Duy An trở về, Diệp Đông Lan nói ra chuyện Diệp Thiên mua nhà ở bàn ăn, tuy rằng Diệp Đông Bình có chút bất mãn đối với quyết định của con, nhưng cũng không nói thêm cái gì.

Diệp Đông Bình biết, Diệp Thiên không giống những người bạn cùng lứa tuổi, từ nhỏ đến lớn cho dù làm chuyện gì, cũng chưa nếm qua khổ, người khác mua tứ hợp viện này không có biện pháp gì, không có nghĩa là Diệp Thiên không làm được.

Chủ nhân cũ của Tứ hợp viện - lão Vương có lẽ rất luyến tiếc căn nhà, ba ngày sau, liền đem hành lý của mình đóng gói lại, chuyển qua Mĩ, đem chìa khóa giao cho Diệp Thiên.

Cùng đi cới Diệp Đông Lan, Diệp Thiên lại tới tứ hợp viện, lúc hắn đến là bảy giờ tối, các hộ gia đình trong khu nhà Tứ hợp viện đều ở nhà.

- Các vị láng giềng, cháu tên là Diệp Thiên, bác Vương đã bán viện này cho cháu, từ giờ trở đi, cháu chính là chủ nhân hợp pháp của tứ hợp viện này …

Lời dạo đầu của Diệp Thiên khiến Diệp Đông Lan có chút bận tâm, đứa nhỏ này nói chuyện sao lại thẳng thừng như vậy?

- Cậu thanh niên, lời này của cậu ý là muốn đuổi chúng ta ra khỏi đây hả?

Quả nhiên, lời nói này của Diệp Thiên khiến cho mọi người bất mãn, người luôn luôn gây sự trước tiên – Trương Mạc, lại chất vấn một câu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.